Xu Hướng 12/2023 # Các Trích Dẫn Trong Truyện Của Cố Mạn # Top 18 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Các Trích Dẫn Trong Truyện Của Cố Mạn được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

1. Bên nhau trọn đời

Nếu ở đó trời quanh mây tạnh anh hãy ở lại.

Nếu ở đó trời mưa lạnh lẽo, thì anh nhanh chóng quay trở lại đay

Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó

Tình yêu là cốc nước , nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đối với một số người, vết thương chữa lành theo thời gian

Đối với một số người khác, thời gian chỉ càng làm cho vết thương rỉ máu…

–   

“Cậu thấy Dĩ Thâm là người thế nào?

Lãnh đạm, lý trí, khách quan.

Vậy cô ấy chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của Dĩ Thâm.”

  

–  

“Thực ra cưa đổ Dĩ Thâm cũng rất dễ. Chỉ cần mặt dày liên tục quấy nhiễu anh ấy, cứ gào khóc ầm ĩ thì anh ấy sẽ giơ tay đầu hàng thôi.”

–  

– Tôi nói cho anh biết. Đây là một loại quy tắc giữa những người trưởng thành. Anh cũng không cần phải nghĩ nhiều. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu

-Tôi…Tôi là lần đầu tiên đấy, cô đừng có lợi dụng xong còn ra… ra vẻ ta đây.

– Lần đầu tiên à? Nhưng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. Tạm biệt.”

Đã bảy năm trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy quãng thời gian đằng đẵng như vậy chỉ như trong khoảnh khắc của một cái quay đầu.

–  

Đối với một số người, vết thương được chữa lành theo thời gian. Đối với một số người khác, thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu..

–  

Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọi kỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

–  

Đã không nghĩ ra thì tốt nhất nên nghĩ đơn giản đi vậy.

–  

” Có những loài hoa không tên lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai hỏi thăm.”

–  

Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ. Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”

–   

Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh…

–   

Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.

Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Bảy năm xa cách, một người đàn ông khác…

Dĩ Thâm nhắm mắt.

–  

Mặc Sênh, anh thua rồi.

“Thế là thế nào?”

– Bằng ấy năm đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm bại!

“Vì sao giọng anh nghe đắng buốt đến vậy?”

– Dĩ Thâm, anh nói gì? Anh say phải không? – Mặc Sênh lo lắng hỏi. 

Im lặng, đột nhiên Dĩ Thâm đẩy chị ra. Trong ánh sáng lờ mờ, Mặc Sênh thấy đôi mắt đẹp của anh đầy bất lực, đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng của anh tỉnh táo lạ lùng:– Anh không say mà là anh điên!

–  

Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu

–  

Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!

– Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi.

Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín? Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!

– Có một kiểu nhớ nhung là không ngừng gõ tên anh vào công cụ tìm kiếm

                                                                              -Triệu Mặc Sênh

2. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên

 - 

Mô-za-a cố ý nói: “Lão tam có vấn đề, tại sao không chịu mặc trang phục tình nhân với tam tẩu chứ, hay là…”

Nại Hà đáp: 

“Bọn này vợ chồng lâu năm, cần gì mấy thứ đồ khoa trương đó.” 

Vi Vi choáng. 

–  

Vi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người anh: “…Tóm lại anh muốn thế nào?”

 - “Khi nào em mới cho anh tốt nghiệp?”

“Hử?” Cô hỏi lại với vẻ thắc mắc, “Anh tốt nghiệp gì cơ?”

Anh đáp: 

“Chẳng phải anh đã học hai năm khoa tự động kiềm chế đấy thôi”

“Chúng ta vẫn chưa đến mức tắm hồ uyên ương mà”

     “Thì ra Vi Vi thích mãnh liệt hơn à?”

‘Ăn cơm mềm’ cũng nhiều rồi, dần dần cũng quen thôi.” “Những người không có phu nhân bảo vệ như các cậu không hiểu được đâu.”

3. Sam sam đến đây ăn nè

–  

Thế giới này, lời nói phát ra từ miệng của con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Vậy tại sao mình phải để ý đến những lời nói của người mà mình không quan tâm? Chỉ cần người quan tâm đến mình hiểu mình là được rồi. Sự cạnh tranh trong công việc, vốn dĩ là chuyện khó tránh khỏi. Cây ngay không sợ chết đứng.

Người khác nói thế nào, đó chính là tự do của họ. Có thể khiến người khác im miệng hay không, đó mới là bản lĩnh của mình.

–    

“Đúng thế, tôi là Tiết Sam Sam. Tôi không có gia thế hiển hách, không có trình độ học vấn xuất sắc, cũng chẳng có quan hệ. Thế nhưng, ngoài việc sở hữu nhóm máu hiếm ra, tôi đây còn có tinh thần bị đánh cũng quyết không lui cùng bản năng sinh tồn mãnh liệt. Bất kể ở đâu, tôi cũng sẽ kiên cường vươn lên như cây cỏ dại. Tôi nhất định sẽ trụ lại ở đất Thượng Hải này”.

–  

“Tổng giám đốc, anh bỏ tôi xuống đi, tôi có cảm giác mỗi giọt mồ hôi của anh đều đang cười nhạo cân nặng của tôi”

–  

“Chủ tịch, chết vì no có tính là tai nạn lao động không?”

- ”Vì sao ngày nào tôi cũng đến văn phòng tìm anh, ngày nào cũng ăn cơm cùng anh, không phải do anh ra lệnh cho tôi, mà là vì… tôi bị sắc đẹp mê hoặc!” – “Nếu em đã mê sắc đẹp, vậy những chuyện xảy ra sau đó có phải là do sắc đẹp ấy vẫn chưa đủ mê hoặc em không?” – “Thực ra đó là vì… tôi làm bộ lạt mềm buộc chặt thôi”.

–  

“Phong Đằng, tôi… chưa yêu ai bao giờ. Tôi cũng không biết cảm giác yêu đương là thế nào. Trước kia tôi không hề nghĩ đến những chuyện này. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra, khi không có anh, tôi cảm thấy rất lạc lõng. Anh chờ tôi ở ngoài cục cảnh sát, tôi thấy rất xấu hổ. Anh đưa tôi về nhà đón năm mới, cùng ăn cơm tất niên, tuy không quen lắm nhưng tôi rất vui. Tôi không biết khiêu vũ nhưng tôi có thể học được mà. Tôi không thể giải mã nổi anh nhưng tôi sẵn sàng để anh giải mã mình. Tôi nghĩ… tôi thích anh mất rồi. Vậy anh xem, anh có thích tôi không?”

–  ”Em không có bệnh, uống thuốc làm gì. Em muốn sinh con, cần anh, chứ không cần thuốc”  -Phong Đằng

–  

“Tiết Sam Sam, tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình mà không làm gì cả nữa”.

–   

“Mỗi ngày anh đều ăn cơm ở đây. Bỗng đến một hôm, có một cô gái xông vào sân thượng của anh. Anh ngắm cô ấy ăn cơm, rồi từng ngày cứ thế trôi qua. Có lúc thấy cô gái ấy cười, khi khác lại thấy cô ấy khóc. Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn cho đến khi khắc vào tim”.

–  

“Cháu có thể nuôi Sam Sam cho đến khi cô ấy trả hết nợ. Bọn cháu yêu nhau, tại sao chỉ vì nợ nần mà chia tay?”.

–  

“Chiếc nhẫn này có từ thời của cụ anh, chỉ truyền lại cho con dâu nhà họ Phong. Nó đại diện cho quá khứ. Giờ chiếc nhẫn xuất hiện ở đây, tức đại diện cho hiện tại. Nếu đeo vào ngón áp út của em thì nó đại diện cho tương lai của hai ta”.

–  

“Tiết Sam Sam, từ giờ em sẽ phải tập thích ứng với rất nhiều chuyện. Ví dụ như lúc xuống xe, chủ tịch không thể mở cửa cho em nhưng bạn trai thì có thể”.

–  

“Trên thế giới này, lời nói phát ra từ miệng con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Việc gì phải để ý đến phát ngôn của những người mình không quan tâm chứ. Chỉ cần người quan tâm mình hiểu mình là được rồi”.

4. Nắng gắt

–  

Tôi đứng sân ga nhìn xe lửa lao nhanh như bay, cảm thấy giống như mình đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy. Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi… Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại…”

–  

Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt.

– Tôi gặp vô số người xa lạ, chỉ duy nhất không có anh…

–  

Có một bài trắc nghiệm thế này, nếu ăn nho, bạn sẽ ăn quả to hay quả bé trước. Tôi là người ăn quả to trước. Vì nếu như ăn quả bé trước thì có thể sẽ không ăn được quả to nữa. Vui vẻ ở trước mắt, tại sao cứ phải nghĩ xa xô

–    

Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì?– Nhiều hơn yêu một chút?– Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười :)– Với anh thì, đó chính là em!

Tôi chưa từng hiểu được thế nào là thực sự ly biệt.

Cho đến khoảnh khắc đó.

Sau này, chúng tôi có thể sẽ không còn gặp lại nhau.

Sau này, cho dù gặp lại, chúng tôi cũng chỉ vồn vã trong giây lát, rồi lại ly biệt.

Có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ không còn buồn bã như bây giờ, vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau đến thế, hoặc vì chúng tôi đã kiên cường hơn.

Một cô gái như em, ngay cả câu “mãi mãi không thể chấp nhận anh” cũng không đành lòng nói ra, mềm lòng đến vậy, tôi có ngốc mới không theo đuổi được em.

Những Câu Trích Dẫn Trong Truyện Của Tân Di Ổ

1. Anh có thích nước Mỹ không?

Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác

.

Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”

Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.

Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.

Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?

Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.

Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta. “

–  

Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo”.

Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta

Trịnh Vi 

 Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.

2. Hóa ra anh vẫn ở đây

– Yêu đương một thời, giờ hóa thành tro bụi 

[Tô Vận Cẩm

–  

Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.

“Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi…”

Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc …

… Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, …

thì ra anh vẫn ở đây.”

Mỗi bông hoa là một thế giới,mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề,Trình Tranh cố nhiên là một cậu con giời,cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự mình là độc nhất vô nhị.

–  

Từ khía cạnh y học mà nói,mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh,hơn nữa còn khá nguy hiểm,bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào.

3. Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải “Anh yêu em”, mà là “ở bên nhau.”

Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức.

4. Cho anh nhìn về phía em

Cuộc sống cũng giống như kính vạn hoa vậy, bạn tưởng rằng mình chỉ xoay nhẹ một tí thôi nhưng thực ra bên trong nó đã biến hóa rất nhiều, biến thành cả một thế giới khác.

 Nếu như ta không thể thay đổi được sa mạc, thì chỉ còn cách biến mình trở thành cây xương rồng mà thôi.

Phượng Hoàng Sự an ủi của ngôn ngữ dù có xuất phát từ thiện ý, thì thực ra cũng chẳng hề có tác dụng gì ngoài việc một lần nữa nhắc nhở người được an ủi rằng họ đáng thương biết bao. Những việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, phải đau lòng cũng vẫn phải đau lòng.

Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa.”

–  

Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.”

–  

Họ sống trong cùng một thành phố, rất nhiều lần, có thể xe của anh đã phóng vụt qua trước mặt cô, có thể hai người đã đi lướt qua nhau giữa hai giá hàng trong siêu thị, có thể giữa cùng một ngã tư đông đúc, anh và cô, kẻ rẽ hướng Nam người quành hướng Bắc, hay có thể trong một quán ăn nhỏ vô danh, chỗ anh ngồi là chỗ cô vừa đứng lên…

5. Phù thế phù thành

Thời gian sẽ khiến người ta quên đi lý do yêu một người, và cũng sẽ quên lý do thù hận. “Mãi mãi không quên” chỉ là một thứ xa xỉ, cần rất nhiều tâm huyết, dũng khí, sự kiên định, thậm chí là phải liên tục ru ngủ chính bản thân mình.

Mọi người đều nói, ngựa tốt không nhai lại cỏ, bởi vì, thứ cỏ nhai lại đó phần nhiều thấm nước bọt của con ngựa khác. Nhưng nếu phía trước chỉ có gai góc, thì liệu bạn có nhai lại thứ cỏ đó không? Nếu đi thêm mấy bước nữa có thể sẽ bị chết đói trên đường, bạn có nhai lại không? Huống chi, phần lớn mọi người đều không phải là những con ngựa tốt, tiếp tục kiếm tìm có thể chỉ toàn gặp những cây khô cằn cỗi, quay đầu lại thì chỉ cần sự thỏa hiệp và dũng khí trong một khoảnh khắc mà thôi.

Ánh sáng tưởng rằng đã là nhanh nhất, nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước.

6. Ánh trăng không hiểu lòng tôi

Bi kịch nào cũng cần có một người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu không những nhân vật chính đau khổ sao có được tình cảm sâu sắc khi trải qua thử thách do kẻ ác gây ra.

“Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.”

Có những nỗi buồn và niềm đau không biểu hiện trước mặt người khác, hoàn toàn không có nghĩa là nó không tồn tại.”

Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không tìm thấy thì cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay

–  

Mọi người đều biết hoa sen thanh cao, không nhuốm bụi trần, thanh khiết nhưng không ma mị. Nhưng mấy ai nhớ rằng rễ của nó vẫn cắm dưới đất bùn hôi tanh, nó vẫn dựa vào mặt nước lạnh lẽo để tồn tại.

7. Bình minh và hoàng hôn

– Thế đấy, vừa rồi cô bé khóc hỏi tớ, có phải là em có chỗ nào không tốt, thật tớ chẳng biết phải trả lời ra sao nữa. Có những lời nói ra thật tàn nhẫn, thực ra không yêu là không yêu thôi, anh có tốt ngàn vạn đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

–  

Hoặc có được hoàn toàn – hoặc vứt bỏ tất thảy……

…..Nếu thế giới của một người vĩnh viễn chỉ có bóng tối vậy thì làm sao phân biệt được bình minh và hoàng hôn…

Vĩnh viễn đừng bao giờ tùy tiện nói lời chờ đợi, chờ đợi là thứ xa xỉ vô cùng. Trong phim, chỉ cần thay đổi cảnh, trên phụ đề xuất hiện vài dòng chữ nhỏ, 20 năm sau, sau đó hồng nhan biến thành tóc bạc da mồi, hết thảy đều có kết cục, nhưng đời người thì sao, chỉ dăm ba năm thôi, nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải chính mình trải nghiệm, một đời đằng đẵng làm sao.

–   

Thật ra thì sự tin tưởng và hạnh phúc cơ bản không cần phải thề thốt. Không xa 

không rời c

ho đến giờ chẳng qua chỉ là một lời dối trá.

8. Thực tâm giả

“Đời người kỳ thực chẳng khác chuyện xếp hàng là bao. Chọn nhầm người, hay đi nhầm đường, giống như xếp nhầm hàng mua vé ở bến tàu đông đúc, chờ rồi lại chờ, trăm nghìn đắng cay, rốt cuộc tưởng đã đến lượt mình, hóa ra người phía trước đã giành đi chiếc vé cuối cùng. Chỉ là khoảng cách một bước chân, vậy mà phải làm lại từ đầu. Khi chuyển sang một hàng khác thì đã quá muộn, rất có thể khi chuyến tàu cuối đã đi xa, trên cảng chỉ còn mình mình chơ vơ đứng đó.”

Nếu không có Phó Thất Phương Đăng có còn là Phương Đăng nữa không? 

Trích Dẫn Trong Những Truyện Của Diệp Lạc Vô Tâm

“Bỏ anh, em sẽ không có lần thứ hai gặp được người đàn ông thứ hai yêu em bất chấp tất cả như thế…”

[ Đồng Lang Cộng Hôn ]

“Có dạng người, để quên anh ấy đi bạn cần thời gian dài đến ba năm, nhưng để nhớ, chỉ cần ba giây là đủ. Bạn hận anh ấy, buồn anh ấy, liên tục trong ba năm, nhưng anh ấy muốn trêu bạn cười cũng chỉ ba giây là đủ.”

[ Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách ]

“Tình yêu trong cô gần như đã khô cạn. Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có được cô, cho dù là tim cô đã chết hay cô chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cô là người thực vật, anh vẫn phải có được cô. Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề khô cạn…” [ Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách ]

“Đêm tân hôn bạn muốn người bạn đời nói với bạn câu gì? Cô nghi ngại đưa tay ra, lần này bàn tay của Trịnh Minh Hạo giữ rất chặt, không có kẽ hở nào để cô thò tay vào, vì thế cô thử lại 2 lần nhưng vẫn không chạm vào được đồng tiền. Cô liền nhắc anh: “Chặt quá! Em không thò tay vào được…”

[ Mãi Mãi Là Bao xa ]

“Rất lâu, rất lâu trước kia, có một người đàn ông cố lấy dũng khí theo đuổi người mình thương, anh ta bôn ba muôn trùng vạn dặm đến trước mặt cô gái ấy, cô gái rất thâm tình mà… ôm người đàn ông khác đi lướt qua anh ta…Về sau, anh ta vẫn không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, anh ta hỏi cô gái: Anh là gì đối với em? Cô gái trả lời anh ta: Tránh xa một chút, cô nương đây rất bận! Bận báo thù một “thằng cha biến thái” chỉ cần nhìn một phát đã muốn ói, cả tháng ăn không vô!!!!”

[ Dương Lam Hàng – Mãi Mãi Là Bao Xa ]

“Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho phụ nữ là để đàn ông yêu phụ nữ. ThượngĐế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho phụ nữ là để phụ nữ có thể yêu đàn ông…”

[ Nếu Không Là Tình Yêu ]

“Thiên Thiên… hoá điệp chính là phương thức em yêu tôi sao?…”

[ Ngủ Cùng Sói ]

” Tình yêu là gì? Yêu chính là biết cách từ bỏ…”

[ Ngủ Cùng Sói ]

“Đàn ông như Hàn Trạc Thần, dù có vứt bỏ tôi một vạn lần, đều có bản lĩnh khiễn tôi động lòng lần thứ một vạn lẻ một vì anh…Lớn lên bên cạnh một người đàn ông như thế, trong mắt tôi chẳng còn ai có thể tính là “đàn ông”!”

[ Hàn Thiên Vu – Ngủ Cùng Sói ]

“Nếu so anh ta với Hàn Trạc Thần, không hề thua kém.

Ngày đó, anh ta vừa nhìn thấy Hàn Trạc Thần, ngay lập tức tới nghênh đón, đi tới ôm một cái rất tình cảm: “Thần ca!”

Dưới sự ảnh hưởng của thị giác, chẳng hề khoa trương khi nói nếu lúc đó anh ta làm thêm câu nữa: “Người ta nhớ anh muốn chết!”, tôi khẳng định giữa họ có gian tình…”

[ Ngủ Cùng Sói ]

“Có những lúc em tự hỏi mình, tình yêu và thù hận bên nào nặng hơn

Trong những cơn mơ, em thấy máu của người thân…

Khi tỉnh lại, em thấy anh bên mình

Có những thứ chẳng thể lựa chọn, mất đi rồi mới thấy quý báu đến chừng nào

Có những thứ chẳng thể buông tay, cho dù trái tim của cả hai bên có ứa máu

Vậy thôi, cứ như người ta nói, đời người có tí mấy đâu, yêu, và cứ yêu hết mình.”

[ Hàn Thiên Vu – Ngủ Cùng Sói ]

“Mong rằng những lúc tôi trở về, em háo hức chạy ra đón tôi là vì đợi tôi về, mà không phải muốn nghe tin tôi chết.

Mong rằng những lúc tôi mệt mỏi, em pha cho tôi cốc cà phê ấm áp, mà không phải tìm cách độc chết tôi.”

[ Hàn Trạc Thần – Ngủ Cùng Sói ]

“Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây cũng không nguyện chia lìa!”

[ Chờ em lớn được không ]

“Có những tình yêu, lúc yêu thì hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở nỗi đau không thế xoá nhoà, dù không chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng.”

[ Hôn Nhân Không Tình Yêu ]

“…

Xem Thần Điêu hiệp lữ , biết tuổi tác không là vấn đề

Xem Brokeback Mountain, biết giới tính không là vấn đề

Xem King Kong, phát hiện thì ra giống loài cũng không phải vấn đề

Xem Ghost chưa xong, mới biết được ngay cả mẹ nó chết sống cũng không là vấn đề!

Thật đáng buồn!

Trái tim đa tình mới là mấu chốt của vấn đề a!!!

…”

[ Thoát khỏi ôn nhu của anh

“Yêu là gì? Yêu chính là… xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối, nơi em không nhìn thấy. Còn dưới ánh mặt trời, em nhìn thấy… chính là nụ cười hăng hái của anh.”

[ Đồng lang cộng hôn – Diệp Lạc Vô Tâm ]

“Rời khỏi tôi em sẽ hối hận. Một ngày nào đó, em sẽ phát hiện ra em không thể rời khỏi tôi, giống tôi không thể rời khỏi em vậy.” Hàn Trạc Thần”

[ Ngủ Cùng Sói ]

“Bởi vì, yêu em không có gì sai cả! Theo đuổi em là tự do của anh! Ngoài em ra, không ai có tư cách nói không được!”

[ Dương Lam Hàng ]

“Năm em 7 tuổi, anh đã hứa rằng sẽ lấy em. Năm em 10 tuổi, vì em mà anh buộc phải chia tay với người anh yêu mến. Năm em 14 tuổi, anh đính hôn với em nhưng vẫn còn vấn vương một bóng hình bên Anh quốc

[ Chờ em lớn, được không ]

“Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu, có lẽ không nên vương vấn, nhưng lại chẳng muốn buông tay… Biết rằng chẳng nên nhung nhớ, biết rằng không nên chờ đợi, nhưng lại chẳng muốn ra đi…”

[Chờ em lớn được không]

“Bỏ lỡ anh, em sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai yêu em liều lĩnh như vậy.”

[Đồng lang cộng hôn]

“Với vóc dáng của em, em mặc size 70C sẽ thoải mái hơn một chút đó….tuy rằng, theo góc độ thưởng thức mà nói, em mặc size này, đối với đàn ông rất là quyến rũ…..”

[ Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách ]

“Khi lựa chọn chính là khi giữ người nào đó lại bên mình và buông tay một người khác…”

[ Sa Ngã Vô Tội ]

“Nếu ai muốn ở trong giang hồ, phải nhớ cho kĩ ba chữ: AN DĨ PHONG. Bởi vì hắn là lão đại, 15 năm tung hoành ngang dọc. ………………………… Nếu ai muốn ở trong giáng hồ có đường sống, phải nhớ kĩ những điều sau: Thứ nhất: An Dĩ Phong là anh em tốt nhất của Hàn Trạc Thần, 2 người một đen một trắng, có tiền có thế. Thứ hai: Ám sát An Dĩ Phong có lẽ dc toàn mạng, nhưn ám sát Hàn Trạc Thần, hoạ cả nhà!! Thứ ba: Trên mặt An Dĩ Phong luôn là nụ cười bất cần đời, nếu ai làm cho hắn k cười được nữa, vậy có thể chuẩn bị quan tài. Hàn Trạc Thần là núi băng vạn năm không tan, nếu ai làm hắn cười thì ngay cả quan tài cũng khỏi cần chuẩn bị. …………………………………………………………….

Mười ba năm trước, anh giết cha mẹ tôi, anh trai tôi. Mười năm trước anh không biết tôi là ai mà nhận tôi nuôi dưỡng. Bốn năm trước, anh yêu tôi và nói với tôi rằng” em là của tôi, em chỉ có thể nghĩ đến tôi!” Hai năm trước, khi tôi mất đi đứa con của mình, anh chỉ nói một câu” Về sau đừng bao giờ để tôi thấy em nữa”. Bỏ lại tôi té bị thương ở bệnh viện.”

[ Ngủ Cùng Sói ]

“Có những tình yêu, lúc yêu thì hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở nỗi đau không thế xoá nhoà, dù không chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng.”

[ Hôn Nhân Không Tình Yêu ]

“Một tiếng ho nhẹ nhàn nhạt vang lên, Lăng Lăng thình lình quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng tao nhã đứng cạnh cửa phòng chuẩn bị mẫu, nhìn về phía họ, hay nói chính xác là nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của 2 người. Cô lập tức rụt tay lại. Cô thề, cô không hề cố ý, cô chỉ đơn thuần vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học thiêng liêng mà thôi… “Bạch Lăng Lăng, em đến văn phòng tôi một chuyến.” Bạn giáo sư nào đó mặt mày xám xịt.”

[ Trao lầm tình yêu cho anh ]

Những Trích Dẫn Hay Về Tình Yêu Trong Truyện Của Tác Giả Diệp Lạc Vô Tâm

“Hỏi thế gian tình ái là chi

Mà đôi lứa thề nguyền sống chết”

1. Mãi mãi là bao xa

Thế nào là một lòng một dạ? Chính là cho dù không lựa chọn, kết quả vẫn là anh. Nếu như có lựa chọn,đáp án cũng là anh. Có anh rồi sẽ không chọn người khác.Mãi mãi, cũng chỉ có anh.

Tình yêu chân thành, cần phải chịu được thử thách. Tình yêu không chịu được thử thách, sớm muộn gì cũng suy tàn.

Có một loại tình yêu,không phải nồng cháy oanh oanh liệt liệt như lửa. Có một loại tình yêu, không phải thề thốt bên nhau đến sông cạn đá mòn. Có một loại tình yêu, giống như phiến lá dập dờn trên khe suối, không quan tâm phương hướng, chỉ nguyện thả mình trôi theo dòng nước. Là biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào một phiến đá giữa dòng,nhưng vẫn hưởng thụ niềm vui chìm chìm nổi nổi trong làn nước trong.

Chờ đợi là một sự đau khổ, mỗi giây mỗi phút đều nhờ sự dịch chuyển của chiếc kim, chiếc đồng hồ tưởng rằng chính xác tuyệt đối không có sai sót bao giờ bất ngờ xảy ra sự cố. Và chờ đợi một người chưa bao giờ gặp còn đáng buồn hơn.

Có rất nhiều thứ trên thế giới này, cuối cùng dần dần mất đi theo thời gian, bị con người lãng quên, không còn nhớ đến nữa.

2. Ngủ cùng sói

Tình yêu là gì? Yêu chính là biết cách từ bỏ.

Điều bi thương nhất trên thế giới này có lẽ chính là nhìn thấy rõ người mình yêu thương sâu sắc lừa gạt mình mà vẫn còn phải buộc chính mình đi tin tưởng lời nói dối nơi nơi kia.

Tình yêu chưa từng nếm trải thì làm sao biết nó ngọt ngào? Nếm trải rồi mới biết được vị mặn chát của nó.

Yêu, không từng trải qua thì không biết vị ngọt ngào của nó, trải qua rồi mới hiểu nó rất đắng cay nhưng lại khiến người ta không thể dừng.

Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây cũng không nguyện chia lìa.

Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu, có lẽ không nên vương vấn, nhưng lại chẳng muốn buông tay… Biết rằng chẳng nên nhung nhớ, biết rằng không nên chờ đợi, nhưng lại chẳng muốn ra đi…

Có mất đi mới thấy được trên trọng. Có nỗ lực mới giành được hạnh phúc.

Tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu… thật lòng thích một người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy đừng để người ta lo lắng, đừng để người ta bận lòng,..

Trong tình yêu, mấy ai chưa trải qua tan hợp mấy ai chưa nếm vị nước mắt.

Thật ra yêu một người không yêu mình cũng chẳng hề khổ. Chỉ cần nghe thấy vài câu ân cần hỏi thăm của người ấy, cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn. Còn bị người mình không yêu quấy rầy mới là thứ khó chịu.

4. Nếu không là tình yêu

Có lẽ tình yêu không có tương lai, mới càng khiến con người ta chìm đắm không thể thoát khỏi. Đây có lẽ là bản tính của con người, những thứ không giành được, mới là đẹp đẽ nhất.

Có những tình yêu, lúc yêu thì hết sức nhẹ nhàng tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng.

Dù yêu anh đến mức nào, tôi cũng không thể là nhân vật nữ phụ trong câu chuyện tình yêu của người khác.

Có tình yêu như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy sau khoảng khắc rực rỡ ngắn ngủi, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Kiên trì tình cảm thuộc về mình gọi là cố chấp, kiên trì tình cảm vốn không thuộc về mình gọi là u mê.Cuối cùng sẽ khiến bản thân bị tổn thương và làm đối phương tổn thương hơn…

5. Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa

Tình yêu là thứ làm cho người ta đoán không được, hiểu không thấu.Một giờ trước nó còn làm bạn tức giận đến nỗi muốn hủy diệt cả thế giới, một giờ sau nó lại làm bạn giật mình thấy thế giới này đẹp biết bao nhiêu, nơi đen tối nhất cũng nhuốm màu kì diệu.

Không phải mỗi tình yêu đều có kết thúc tốt đẹp yêu nhau có được nhau để cho hồi ức lưu lại những thời khắc đẹp nhất, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Có những lỗi lầm không phải vô tâm mà bởi vì quá để tâm

Không yêu làm sao biết là ngọt ngào hay lại là cay đắng.

Tình yêu, không phải là vấn đề thích hợp hay không thích hợp, đó là một loại cảm giác, tựa như uống một ly rượu mạnh, có khổ đau, có say mê, có nóng bỏng, cũng có chua xót, đau đớn cũng là mãnh liệt.

6. Nụ hôn của sói

Yêu là gì? Yêu chính là: Xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối nơi em không nhìn thấy, còn dưới ánh mặt trời….em nhìn thấy… là nụ cười hăng hái của anh!

Yêu, hận cùng tồn tại, vốn không tách rời. Ngược lại với yêu thực sự không phải là hận, là hờ hững,là không yêu cũng không hận.

7. Động phòng hoa chúc sát vách

Khi tình yêu không có sự tin tưởng thì tất cả mọi lời thề chỉ như gió thoảng qua, dù cho có hay đến mấy sớm muộn gì cũng tan biến.

Không có mất mát thì sẽ không biết cách quý trọng, không có mất mát và tìm lại được thì sẽ không biết thế nào là nỗi đau.

Ký ức của con người giống như một bộ phim cũ, cho dù đã phai màu, mờ tiếng nhưng một số tình tiết thì mãi mãi in sâu trong trí óc.

Stt, Quotes & Trích Dẫn Hay Trong Truyện Đông Cung

Theo như tìm hiểu thì truyện Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn rất hay, theo lời kể: “Tôi nói thật nhà, truyện này rất hay luôn mà đọc thì hơi khó hiểu tại vì nói về cung nên phải tập trung cực kì. Tôi chưa bao giờ phải khóc vì đọc truyện hết vậy mà tôi đã hải khóc vì truyện này. Truyện đọc 2 trong ngày là xong, khơi trào cảm xúc, đọc xong một lần là nhớ cả đời”. Nghe thôi đã thấy hay rồi đúng không nào, đó là lý do mà blog chia sẻ các bạn trích dẫn hay trong truyện Đông Cung.

Sự trả thù đau đớn nhất dành cho Lý Thừa Ngân chính là chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhất chết trước mặt mình. Yêu nhưng hận thù quá sâu, hại chết gia đình, đất nước của người ta, nên kết thúc buồn là không thể nào hợp lý hơn được nữa. Bạn nào còn chưa ưng với kết dành cho nam chính thì tìm đọc phần kết mới được Phỉ Nhã Tư Tồn đăng ở phần ngoại truyện chương 43, tuy cũng bị chính tác giả cắt trước khi xuất bản: Lý Thừa Ngân sống nhưng dằn vặt trong suốt 30 năm, không chấp nhận việc Tiểu Phong đã chết, luôn nghĩ Tiểu Phong đã về Tây Lương, luôn coi Triêu Dương là con gái của Tiểu Phong cho đến khi Bùi Chiếu nói Tiểu Phong đã chết cách đây 30 năm rồi, thì Lý Thừa Ngân mới chịu thừa nhận sự thật nàng đã chết, giọt nước mắt cũng rơi và chàng khóc như một đứa trẻ. Để rồi sau đó Lý Thừa Ngân đã lao mình từ trên cổng lầu xuống và chết.

1. Người vô tình vẽ hoa,vẽ lá. Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân..

2. Nước sông Quên, đặng quên tình…” tôi chậm rãi quay người, miệng mãi ngân nga bài ca dao quen thuộc, “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua… Tôi biết, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã chết thật rồi.

3. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng,à đang đợi cô nương chăn cừu trở về. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua”. Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo vẫn không đợi được người nó muốn.

4. Nước sông Quên, đặng quên tình… Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên

5. Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh cũng nên.

6. Đào hoa sở dĩ tịch mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ.

7. Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói. Thì ra chỉ một câu này: “Ta và nàng cùng quên” Trên thế gian này, lãng quên so với việc ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc…

7. Nước sông Quên, đặng quên tình. Muôn đời muôn kiếp, mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng. Tiểu Phong, chúng ta cùng quên.

8. Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở bông hoa xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con người sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, NÊN THẾ NÀO THÌ CỨ THẾ ẤY, lo bò trắng răng chứ báu gì.

9. Nếu chàng bắt đủ 100 con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng” “Chỉ cần chàng bắt cho ta 100 con đom đóm, ta sẽ tình nguyện theo chàng về.

10. “Muôn đời muôn kiếp rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng”. “Ta và nàng cùng quên.”

11. Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ một mảy may thôi, cả đời ta – Lý Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng thành mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi!

12. Nàng theo ta về, ta sẽ bỏ qua tất cả, chẳng những thế, ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn. Dù nàng còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không, chỉ cần nàng theo ta về, ta hứa sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.

13. Thái tử phi qua đời đã 30 năm nay. Mười mấy năm trước, thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi…

14. Giữa chúng tôi đã tồn tại một quá khứ đớn đau, dòng sông Quên thần kỳ cho tôi quên đi tất cả, mà cũng lấy đi trí nhớ của chàng, chúng tôi ngây ngô dại dột, chẳng hiểu sự nào run rủi cho chúng tôi lấy nhau thế này. Và tôi ngây ngô dại dột thế nào mà đã ở bên chàng suốt 3 năm…

15. Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù. Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó. Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.

16. Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta… và Cố Tiểu Ngũ. Chàng đã giết Cố Tiểu Ngũ mất rồi. Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng đã giết chàng trai duy nhất tôi từng yêu. Tôi đã quên tất cả những chuyện trước kia, để rồi đến nơi này, để rồi lấy Lý Thừa Ngân… Chúng tôi đều quên hết quá khứ, thậm chí tôi còn không biết Cố Tiểu Ngũ đã chết…

17. “Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc và yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không? Ta… thật ra ta thực lòng… thực lòng…” “Ta mãi mãi không bao giờ quên Cố Tiểu Ngũ.”

18. Nước sông Quên, đặng quên tình. Hễ ai dầm mình trong dòng nước thánh thần, kể từ đó về sau đều quên sạch tất cả những chuyện đau khổ từng trải. Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng? Trước kia chàng đối xử với tôi tệ bạc, song tôi không ngăn được mình thích chàng. Ba năm chúng tôi không chỉ một lần đẩy nhau ra thật xa, cớ gì lại đến bước đường ngày hôm nay? Thánh thần đã từng nghe lời khẩn cầu của tôi, để tôi được quên đi những khổ đau những sầu muộn chàng chất chồng trên thân mình. Thế mà ngày hôm nay Thánh thần lại đang trừng phạt tôi chăng? Người khiến tôi nhớ lại tất cả, con tạo trớ trêu xoay vần đưa đẩy tôi lại lần nữa yêu chàng.

19. Lý Thừa Ngân và Đông Cung là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này, nàng không cõng nổi nó nữa.

20. Có điều, chàng mãi mãi sẽ chẳng nhớ ra tôi đâu. Cũng may, thà rằng chàng mãi mãi đừng nhớ.

21. Biết đâu sự quên quên lãng đối với chàng mà nói lại là sự trừng phạt nghiêm khắc hữu ích hơn cả, chàng vĩnh viễn không bao giờ hay, tôi từng yêu chàng đến mấy.

22. Nhưng muộn rồi, chúng ta cãi vã đã ba năm, vậy mà vẫn phải lòng nhau. Đây là sự trừng phạt của thánh thần dành cho những kẻ đã từng uống nước con sông Quên, đáng lẽ ra đôi ta nên mãi mãi chia xa, mãi mãi không được phép nhớ về nhau.

23. Chúng tôi như cô hồn dã quỷ, chúng tôi chưa từng sống dậy. Tôi bám víu lấy ba năm lãng quên, sống tạm bợ qua ngày. Còn chàng, ba năm lãng quên vừa qua, chàng đã gạt văng tất thảy quá khứ. Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai? Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.

Thực ra truyện hơi ngắn, đọc đến chap 41 thấy khá chóng vánh, cảm thấy kết vội vàng quá. Ngược thì ngược thật nhưng chap cuối mình thấy bình thường đến phiên ngoại mới rơi nước mắt, phiên ngoại buồn thực sự! Nhưng mà kể ra truyện tả cảnh quá nhiều và có thể vì ngắn nên bản thân mình chưa thấy được sự sâu đậm, sâu tận tâm can trong tình yêu giữa hai người, bởi vậy chỉ đến cuối phiên ngoại mới chính thức đau buồn.

Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Trong Truyện Đông Cung – Phỉ Ngã Tư Tồn Tại Danh Mục Quotes & Trích Dẫn Trong Ngôn Tình của Blog chúng tôi Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

Bài Viết Liên Quan:

90+ STT, Quotes & Câu Nói Hay Trong Đam Mỹ Tiểu Thuyết, Ngôn Tình

80+ Quotes Hay Tiếng Việt Tâm Trạng, Ngôn Tình Buồn & Nhập Tâm

STT, Quotes & Trích Dẫn Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Lâm Địch Nhi

50+ STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Năm Tháng Vội Vã – Cửu Dạ Hồi

STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Đồng Hoa

STT, Quotes & Trích Dẫn Ngôn Tình Hẹn Đẹp Như Mơ – Phỉ Ngã Tư Tồn

STT, Quotes & Trích Dẫn Tiểu Thuyết Ngôn Tình, Lãng Mạn – Cố Mạn

35+ STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Tiểu Thuyết, Ngôn Tình Ngủ Cùng Sói

Trích Dẫn Hay Trong Truyện “Năm Tháng Vội Vã” (Cửu Dạ Hội)

4 năm trước

TRÍCH DẪN HAY

《匆匆那年》经典语录/名句

hakhfakhfihhkhkhkhkkkkkkkkkkkhkhkhkhkhkhhhhhhhhhhhhjkjkkjkj

Trích dẫn hay trong truyện “Năm tháng vội vã” (Cửu Dạ Hội)

#1 伊越长大越会明白,世界上有种最好的东西,叫得不到。

一开始你是我的秘密, 我怕你知道,又怕你不知道,又怕你知道却装作不知道。

我不说,你不说,又远又近。

那现在,请让我伍朋友的名义,继续爱你。

Rén yuè zhǎng dà yuè huì míngbái, shìjiè shàng yǒu zhǒng zuì hǎo de dōngxi, jiào dé bù dào.  Yī kāishǐ nǐ shì wǒ de mìmì, wǒ pà nǐ zhīdào, yòu pà nǐ bù zhīdào, yòu pà nǐ zhīdào què zhuāng zuò bù zhīdào.  Wǒ bù shuō, nǐ bù shuō, yòu yuǎn yòu jìn.  Nà xiànzài, qǐng ràng wǒ yǐ péngyǒu de míngyì, jìxù ài nǐ.

Con người càng trưởng thành, sẽ càng thấm thía được, trên thế giới này có một thứ tốt nhất, đó là “Không có được”.

Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mình sợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ không bao giờ biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưng lại giả vờ như không biết gì cả.

Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lại càng gần…

Vậy hiện tại, hãy để mình dựa trên danh nghĩa bạn bè, để tiếp tục yêu cậu…

#2

#3

#4

#5

#6

#7 忘不了的伊,是你。

现在喜欢的伊,是你。

不管伍前、现在、还是伍后都不想忘记的伊,是你。

我渐渐明白了一伊事情,我喜欢丁香,白色的粉色的,盛开的枯萎的,我全部都喜欢。就像喜欢她一样,无论她是伆么样子,长发短发,是我的或不是,我全部都喜欢。

这个春天,我记住了,她会忘记吗?”

乔燃念作文的时候,班里的同学渐渐不再浮躁,伈伊就像听故事一样,认真聆听着这个少年的独白。也许唯一不太专心的就是方茴,只有她真正听懂了这篇优美的作文,就因为太懂了,伍至于差点流下了泪。

Wàng bùliǎo de rén, shì nǐ.  Xiànzài xǐhuān de rén, shì nǐ.  Bùguǎn yǐqián, xiànzài, háishì yǐhòu dōu bùxiǎng wàngjì de rén, shì nǐ.  Wǒ jiànjiàn míngbái le yí jiàn shìqíng, wǒ xǐhuān dīngxiāng, báisè de fěnsè de, shèngkāi de kūwěi de, wǒ quánbù dōu xǐhuān. Jiù xiàng xǐhuān tā yíyàng, wúlùn tā shì shénme yàngzi, zhǎng fà duǎn fà, shì wǒ de huò búshì, wǒ quánbù dōu xǐhuān.  Zhège chūntiān, wǒ jì zhù le, tā huì wàngjì ma?”  Qiáo rán niàn zuòwén de shíhòu, bān lǐ de tóngxué jiànjiàn bú zài fúzào, tāmen jiù xiàng tīng gùshì yíyàng, rènzhēn língtīng zhe zhège shàonián de dúbái. Yěxǔ wéiyī bú tài zhuānxīn de jiùshì fāng huí, zhǐyǒu tā zhēnzhèng tīng dǒng le zhè piān yōuměi de zuòwén, jiù yīnwèi tài dǒng le, yǐ zhìyú chàdiǎn liúxià le lèi.

Người mình không thể quên, là bạn.

Người hiện tại mình thích, là bạn.

Bất luận quá khứ, hiện tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn.

Dần dần tôi đã hiểu ra 1 điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích.

Mùa xuân này, tôi vẫn nhớ, liệu người ấy có quên hay không?

Lúc Kiều Nhiên đọc bài viết này, bạn bè trong lớp không còn nô đùa nữa, họ chăm chú lắng nghe lời tâm sự của chàng trai này như đang nghe một câu chuyện. Có lẽ người duy nhất không chú tâm lắm là Phương Hồi, chỉ có cô là người hiểu thực sự bài viết hay này, chính vì quá hiểu nên nước mắt đã suýt trào ra.

#8

#9

#10 

16岁的时候在做伆么?

那时同学少年的名字还能一字不差地念出来吗?

有喜欢的伊吗?

和那个伊现在还有联系么?

是否还在一个城市?

交往过么?

分手了么?

是因为太小所伍喜欢得太短暂?

还是因为根本不懂而无意伤害?

当初牵着的手如伆握紧了谁?

偶尔还会想念么?

偷偷发过誓么?

实现了么?

还是……已经全部忘了?

16 suì de shíhòu zài zuò shénme?  Nà shí tóngxué shàonián de míngzì hái néng yí zì bù chā de niàn chūlái ma?  Yǒu xǐhuān de rén ma?  Hé nàgè rén xiànzài hái yǒu liánxì me?  Shìfǒu hái zài yígè chéngshì?  Jiāowǎng guò me?  Fēnshǒu le me?  Shì yīnwèi tài xiǎo suǒyǐ xǐhuān de tài duǎnzàn?  Háishì yīnwèi gēnběn bù dǒng ér wúyì shānghài?  Dāngchū qiān zhe de shǒu rújīn wò jǐn le shéi?  Ǒu’ěr hái huì xiǎngniàn me?  Tōutōu fāguò shì me?  Shíxiàn le me?  Háishì……yǐjīng quánbù wàng le?

Năm 16 tuổi bạn đang làm gì?

Bạn còn nhớ được hết tên các bạn học thời đó hay không?

Có người bạn quý mến không?

Đến giờ bạn còn liên lạc với người đó không?

Các bạn có ở cùng một thành phố hay không?

Bạn đã từng yêu rất mãnh liệt?

Và, cũng từng chia tay rất vội vàng?

Là vì quá trẻ cho nên yêu thích quá ngắn ngủi?

Hay là do không hiểu nên đã vô tình làm tổn thương nhau?

Bàn tay nắm lúc đầu bây giờ nắm chặt tay ai?

Thỉnh thoảng bạn có chạnh lòng nhớ lại hay không?

Có bao giờ lén lút thề thốt điều gì không?

Lời hứa ấy đã thực hiện được chưa?

Hay là… đã quên hẳn rồi?

#11

TIẾNG TRUNG THĂNG LONG  Địa chỉ: Số 1E, ngõ 75 Hồ Tùng Mậu, Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội   Hotline: 0987.231.448  Học là nhớ, học là giỏi, học là phải đủ tự tin bước vào làm việc và kinh doanh.

Cập nhật thông tin chi tiết về Các Trích Dẫn Trong Truyện Của Cố Mạn trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!