Xu Hướng 5/2023 # Cảm Nhận: Lan Lăng Vương 2013 – Phùng Thiệu Phong, Lâm Y Thần # Top 14 View | Dtdecopark.edu.vn

Xu Hướng 5/2023 # Cảm Nhận: Lan Lăng Vương 2013 – Phùng Thiệu Phong, Lâm Y Thần # Top 14 View

Bạn đang xem bài viết Cảm Nhận: Lan Lăng Vương 2013 – Phùng Thiệu Phong, Lâm Y Thần được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Gần đây lại có hứng thú xem cổ trang Trung Quốc. Lần này bộ phim làm bản thân quên ăn quên ngủ gần cả tháng chính là Lan Lăng Vương.

Mình thích bộ phim này vì có thể thấy là đạo diễn và biên kịch theo khá sát lịch sử của Cao Trường Cung, từ xuất thân, tích cách, câu nói kinh điển, và cái chết. Và những phần viết thêm thì hầu như khá hợp lí, vì vậy khi xem phim không cảm thấy khó chịu (do cái thói vừa xem được vài tập thì đi mò wiki tìm hiểu). Lựa chọn nhân vật thì thật sự là sau khi xem phim này mới bắt đầu thích Phùng Thiệu Phong. Ngoài việc không được trắng ra (hình như đây là đặc điểm nổi bật nhất của Lan Lăng Vương mà =.=) thì hình tượng của anh khá là ổn. Từ ánh mắt, nụ cười, phong thái, giọng nói đều rất chuẩn mực. Sau khi biết anh này thì mới google và khám phá ra anh nổi tiếng nhờ bộ Cung với Dương Mịch, nhưng xin lỗi bạn không thể chịu nổi nội dung của Cung T_T Và sau khi biết thêm là bộ Lan Lăng Vương không được nổi tiếng mấy thì tâm trí rối loạn luôn @@ Tại sao một bộ cổ trang chính thống lãng mạn thế này lại không bằng Cung chứ hả hả hả T_T

Diễn xuất của các nhân vật từ chính tới phụ của Lan Lăng Vương theo mình là quá ổn. Từ chính diện cho tới phản diện, từ trai tới gái, từ nghiêm trang tới biến thái, các bạn đều làm rất tốt. Mình có thói quen nếu xem phim mà diễn xuất không tốt thì rất dễ bị “thoát tâm lý”, tức là nhận định đây là “phim” rồi, không còn cảm giác như đang theo dõi một cái gì đó chân thực nữa. May mắn là theo dõi suốt mạch phim Lan Lăng Vương lại không hề có suy nghĩ đó (điểm cộng :x).

Điều mình bị ám ảnh ở phim này chính là chuyện tình của Lan Lăng Vương và Dương Tuyết Vũ. Có một cái gì đó rất ngọt ngào, thắm thiết, cũng rất đau thương, xót xa. Từ sự ngưỡng mộ dành cho một vị tướng tài, Dương Tuyết Vũ đã không ngại vượt bao nguy hiểm để bảo vệ cho anh, chỉ vì sự an toàn của anh chính là hạnh phúc của lê dân bá tính. Rồi dần dần, sự chăm sóc dịu dàng, lo lắng, bảo vệ của Lăn Lăng Vương đã biến sự ngưỡng mộ thành tình yêu.

-Từ trước đến giờ, ta chưa từng cảm thấy Cao Trường Cung ta thực sự đã có những gì. -Huynh có sự kính trọng và sùng bái của ta.  

    Còn tình yêu của Tứ gia Lan Lăng Vương cũng là kiểu mưa dầm thấm lâu. Lúc đầu chỉ là coi cô như một cô gái đặc biệt có tâm hồn trong sáng, hết lòng vì bạn bè, dần dần lại cảm thấy thích tính cách đơn giản đó, rồi hình bóng cô đã in sâu trong tâm trí anh không thể xoá mờ. Tình yêu ấy dịu dàng nhưng chắc chắn. Tuyết Vũ từng nói với anh, giữa anh và cô không có duyên phận, bảo anh đừng vì một cái cây mà bỏ cả một rừng cây. Nhưng anh chỉ biết rằng anh có tình cảm với cô, nếu anh để cô ra đi, đó là sẽ là sự nuối tiếc cả đời. Có một câu thoại mình rất tâm đắc, nó cũng thuộc dạng mấy câu lãng mạn trong ngôn tình, nhưng phát ra từ miệng Lan Lăng Vương, không hiểu sao lại trở nên rất giản dị, rất chân tình, rất tội nghiệp. Một câu nói vừa thể hiện sự bất lực khi anh phải để cô ra đi, vừa thể hiện tình yêu nhất nhất không thay đổi của mình, khẳng định đời này chỉ yêu một người mà thôi.

Trong lòng nàng có ta, đúng không? Chỉ cần như thế, cuộc đời Cao Trường Cung ta đã đủ rồi…

   Có thể coi đây là kiểu tình yêu rất an toàn, rất bình lặng, không có sóng gió, nhưng càng ngày càng thắm thiết, càng không thể rời xa. Đến nửa phần sau, khi hàng loạt các biến cố lần lượt xuất hiện, tình yêu của hai người bắt đầu bị chia cắt. Trong phim này có sự xuất hiện của tiểu tam, nhưng sự xuất của nàng này lại không làm ta cảm thấy tình cảm giữa hai người bị rạn nứt, mà chỉ là sự hận thù khi tình yêu không được đáp lại đã làm số phận của hai người trở nên bi thương. Nói cách khác, tình yêu của Tứ gia và Tuyết Vũ chính là tình yêu tuyệt đối, không thể tan vỡ. Mình chính là thích ý tưởng này. Tình yêu không có sự nghi ngờ, không có sự thay đổi.

Cao Trường Cung ta đã từng thề, cả đời chỉ yêu một mình nàng.

    Cũng chính vì phim này mà quan niệm về tình yêu của lại càng không thể thay đổi. Có lúc nghĩ rằng có lẽ mình quá ngây thơ, quá tin tưởng vào một tình yêu tuyệt đối. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu tình yêu dễ dàng thay đổi, dễ dàng mờ nhạt thì có thể gọi là tình yêu sao?

Quay lại chuyện tình của họ, Tuyết Vũ chính là đã tự quyết định mục đích sống của đời mình là để bảo vệ an toàn cho Lan Lăng Vương. Vì vậy dù có chịu bao nhiêu khó khăn cực khổ, nguy hiểm tính mạng, cô cũng không màng. Và vì lý tưởng đó, bài hát OST hay nhất phim đã ra đời.

  Cả bài hát đều nói về tình cảm của Tuyết Vũ dành cho Tứ gia. Nàng luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé trước trách nhiệm và cuộc đời của chàng. Chỉ lo sợ rằng tình cảm này sẽ có một ngày tan biến mất. Chàng chính là ý trời, là mục đích mà nàng tồn tại. Thà rằng số phận có thể hoán đổi, để nàng có thể thay chàng gánh lấy cái chết. Câu tâm đắc nhất chính là câu cuối trong bài:

Có thể nào không cam lòng, có thể nào không tuân theo vận mệnh? Nếu có thể, xin hãy đổi số mệnh thiếp cho chàng.

   Tuyết Vũ thà rằng mình là người chết, vì theo lời tiên đoán của bà ngoại của Tuyết Vũ, Cao Trường Cung sẽ phải chết vì huynh đệ cùng dòng máu. Và thật sự, Tuyết Vũ đã dùng tính mạng mình để đổi cho Tứ gia. Đây chính là chi tiết viết thêm so với lịch sử. Theo sử, Cao Trường Cung chính là bị hoàng đế Cao Vĩ vì lo sợ sẽ có ngày bị cướp mất ngai vàng nên không ngần ngại cho huynh đệ của mình, một người luôn trung thành với đất nước, uống rượu độc tự tử. Trong phim, đúng là có uống rượu độc, nhưng nàng tiểu tam đáng ghét nhà ta vì quá yêu chàng mà bí mật cho chàng uống thuốc giả chết. Sau đó Cao Trường Cung rời khỏi hoàng cung, lang bạt làm hiệp sĩ (lại) giấu mặt giúp đỡ cho dân chúng. Đến khi biến cố lại đến, chàng phải trờ về hoàng cung, thì lần này Tuyết Vũ đã bí mật thay chàng đi trước một bước, và đây cũng là lí do dẫn đến cái chết của cô. Có thể biên kịch muốn một cái kết buồn và đau thương như vậy để tình yêu của họ trở nên khắc cốt ghi tâm. Và thật may là biên kịch đã thành công trong việc đó.

   Thật sự cuộc đời của Tuyết Vũ đã quá đau khổ, quá thương tâm, nhưng có lẽ đối với cô, đó là sự mãn nguyện, vì cuối cùng cô đã có thể hi sinh vì người quan trọng nhất cuộc đời mình. Cô đã có thể sống một cuộc sống yên bình đến cuối đời nếu cô ở lại thôn Bạch Sơn. Nhưng cô đã chọn anh, chọn con đường mà cô biết trước sẽ đầy khó khăn và gian khổ. Âu cũng chính là Định mệnh. Phải, ý tưởng xuyên suốt bộ phim này chính là định mệnh. Định mệnh khiến hai người gặp nhau, khiến cô quyết định rời thôn tìm anh và rồi không thể quay lại, khiến cô bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh và âm mưu, và rồi khiến cô chết. Nhưng cô không hề hối hận, chưa từng có một phút nào cô hối hận vì những quyết định của mình. Vì cô yêu Cao Trường Cung. Chỉ như vậy thôi.

   Mình ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Ngưỡng mộ sự chung thuỷ trọn kiếp đó. Dù biết rằng nó không tồn tại, nhưng sự hoàn mĩ của tình yêu đó là mục đích mà mình theo đuổi.

  ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~——-~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

   Cuối cùng đã hoàn thành bài cảm nhận đầu tiên. Thật sự chưa thể nói ra hết suy nghĩ của mình về bộ phim này, nhưng đó là tất cả những gì hiện diện trong bộ não ở thời điểm hiện tại. Dư âm của bộ phim vẫn còn đó, diễn xuất của 2 diễn viên thực sự là rất tuyệt. Lúc cần vui thì vui, lúc cần bá đạo thì chính là rất bá đạo, lúc cần đau khổ là thể nào người xem cũng phải đi tìm khăn giấy. Thứ đạt nhất mình nghĩ chính là ánh mắt của Phùng Thiệu Phong. Tất cả thái độ, suy nghĩ của anh đều toát lên qua ánh mắt. Đó chính là trình độ diễn đạt không cần lời nói mà vẫn đọng lại trong lòng người xem.

   Thật ra lần đầu muốn viết cảm nhận là vì mình biết bản thân là người dễ xúc động như cũng dễ quên. Sau một thời gian cảm xúc này sẽ biến mất. Vì vậy, muốn nhân lúc nó chưa biến mất mà viết hết ra. Sau này nhìn lại có thể cảm nhận lại lần nữa hoặc nhớ được lúc đó suy nghĩ trong lòng là như thế nào. Hi vọng rất lâu rất lâu sau này, nhờ vào bài cảm nhận này mà nhớ lại được một chút gì đó của cảm xúc hiện tại, suy nghĩ hiện tại, và bản thân ở thời điểm này 🙂

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Like

Loading…

Thần Hỏa Lăng Thiên Chương 4: La Gia Đạo Lý

Ngày mai

La Hạo rửa mặt xong xuôi, mặc vào chuẩn bị bạch y, đẩy cửa ra, lại phát hiện ngoài cửa từ lâu đứng đầy người. Những người này đều là hắn thúc bá huynh đệ, khi hắn Thánh Thể bị phong trong đoạn thời gian này, bọn họ được gọi là La Gia Thiên Tài.

La Hạo âm thầm cười lạnh, nói: “Các vị huynh đệ, làm phiền chờ đợi ở đây, La Hạo ở đây đã cám ơn.” Lấy hắn kinh nghiệm của kiếp trước, những này thúc bá huynh đệ tự sẽ không chân tâm tới đón hắn.

Quả nhiên, một người nói: “Tiểu Hạo, ngươi đừng cho là ngươi đánh bại La Dương, cũng cảm giác vô địch thiên hạ, La Dương thất bại, còn có chúng ta.?”

“Đúng nha, La Gia không kém ngươi này một Thiếu Gia, có chúng ta vậy là đủ rồi. Chúng ta là sẽ không để cho ngươi một lần nữa quật khởi.”

“Tất nhiên phế bỏ, vậy liền đến có tự mình biết mình, tuyệt đối không nên đi ra ngoài ném người nhà họ La mặt.”

“Chính là, đặc biệt, đừng đi Tam Gia chi kia người bên kia, ném chúng ta đích tôn này chi người mặt.”

Ngươi một lời ta một lời, nhưng là không có một câu là hoan nghênh hắn. Bốn phía hạ nhân chỉ chỉ chỏ chỏ, cái gì cũng nói. Đa số người cũng không coi trọng La Hạo, dù sao, cái kia sinh làm thánh Thiên Tài đã phế bỏ.

La Hạo nở nụ cười, nói: “Các ngươi nói xong, xem ra các ngươi cũng không hoan nghênh ta trở về a.”

“Ngươi tốt nhất có bao xa lăn bao xa, ngươi tại sao không chết ở trong đại mạc, sau đó, ngươi tốt nhất cho ta thả thông minh một chút, không phải vậy, ta thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần.” Có người càng là hạ chiến thư.

La Hạo ánh mắt nhìn chằm chằm người kia, nói: “La Minh, ngươi đây là đang cùng một huynh đệ nói chuyện sao?”

“Chúng ta sẽ không theo một kẻ tàn phế xưng huynh gọi đệ, lần này tỉnh lại, ngươi tốt nhất thức thời một chút, có lúc, cong đuôi làm người dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày chịu đòn mất mặt tốt, La Thành đại bá là rất mạnh, nhưng hắn cũng sẽ không đối với chúng ta bọn tiểu bối này ra tay, ngươi hiểu chưa?” La Minh nhìn gần La Hạo.

La Hạo tiến lên một bước, cười nói: “La Minh, ta nhớ tới, khi còn bé, chính là ta vãi buồn đái ngươi đều sẽ xem là bảo như thế thu, làm sao, hiện tại rốt cục tiền đồ?”

“Ngươi” La Minh chỉ sợ người khác nhấc lên việc này, khi còn bé, La Hạo được vạn chúng dặn bảo con mắt, cả ngày tắm Kim Quang, thần phàm cực kỳ. Những này ngưỡng vọng lớn lên hài tử, chuyện mất mặt nhất chính là, năm đó sinh làm thánh La Hạo, cho dù là đi đái, cha mẹ bọn họ cũng sẽ cùng Ma Thú Huyết Tinh cho bọn họ luộc rồi ăn. Còn nói đó là Thánh Nhân đồng tử đái, cũng không thể lãng phí, hài tử của người khác cầu xin còn không cầu được đây.

La Minh mặt tối sầm lại, cả giận nói: “Ra tay đi, ta cho ngươi ba chiêu, thất bại, cút cho ta ra Hoa Phủ.”

Bốn phía hạ nhân cũng nhỏ giọng nói: “Lần này Hạo Thiếu Gia lại muốn xui xẻo rồi, Minh Thiếu gia đáng giận nhất nhà đề chuyện năm đó.”

Cũng có hạ nhân nhỏ giọng nói: “Hạo Thiếu Gia nếu như không phế bỏ vẫn được, nhưng bây giờ…”

La Hạo không để ý tới bọn họ nói chuyện, nở nụ cười, lại là đi lên phía trước, nói: “Một chiêu đi, nếu như một quyền không thể đem ngươi đánh đổ, ta liền cút khỏi Hoa Phủ.”

La Minh bị tức nở nụ cười, nói: “Đừng thể hiện, làm người phải tự biết mình. Ta nhưng là Tôi Thể Thất Trọng.”

La Hạo nở nụ cười, hiện tại hắn là một ngày Nhất Trọng Thiên, tối hôm qua càng là đột phá Tôi Thể Thất Trọng. Như vậy tốc độ tu luyện dù là ai nghe được đều sẽ líu lưỡi, La Minh căn bản sẽ không nghĩ đến, ngày hôm qua vẫn là Tôi Thể Lục Trọng có thể bị hắn ổn ép La Hạo, hiện tại đã cùng hắn, là Tôi Thể Thất Trọng.

Oành

Oanh

A, a

La Hạo không chờ hắn nói xong, tiến bộ nửa bước vỡ, một quyền vỡ ở La Minh đàn bên trong huyệt.

Oanh, theo La Minh kêu thảm thiết, một toà giả sơn bị La Minh đập sập.

“Ngươi, ngươi, ngươi ngươi khôi phục?” Tất cả mọi người con mắt đều mở to lớn.

Toàn bộ tiểu viện yên lặng một hồi.

//truyencuatui.net/La Hạo nở nụ cười, đánh vỡ trầm mặc nói: “Khôi Phục đúng là không có, chẳng qua là tìm được rồi một loại bí pháp, có thể làm cho ta Tu Luyện Linh Lực mà thôi.”

“Hừ, ta liền nói sao, nào có dễ dàng như vậy liền loại bỏ Phong Ấn.” Có người nói

Hô, tất cả mọi người thở ra một hơi.

Cũng còn tốt không có giải phong, không phải vậy, một Tiên Thiên Thánh Thể,

Sắp trở thành Côn Ngô Thành hết thảy bạn cùng lứa tuổi ác mộng. Có hắn ở, tất cả mọi người đem không cách nào quật khởi. Trong viện người đều lau trán một cái trên mồ hôi, trong lòng vui mừng.

La Hạo nở nụ cười, nói: “Các vị huynh đệ, ta còn có việc, trước hết đi rồi, đúng rồi, đừng quên, để La Minh lăn ra Hoa Phủ.”

La Hạo mới vừa động, lại có một người che ở hắn phía trước nói: “Đều là huynh đệ trong nhà, La Hạo, ngươi không muốn quá lòng dạ ác độc, ngươi ỷ vào chúng ta không biết lai lịch của ngươi, may mắn thắng rồi La Minh thì lại làm sao.” Lúc này, sớm có người đem La Minh đở lên.

La Hạo nói: “La Phong, từ trước, ta bị La Minh đánh ngã không biết bao nhiêu lần, nhận hết hắn bắt nạt, khi đó, các ngươi đi đâu? Vì sao không chỉ trích hắn quá đa nghi Ngoan?” Hắn tiền thân không ít bị những người này bắt nạt, cho nên mới có câu hỏi này.

“Không có gì, chỉ trách ngươi là Phế Vật mà thôi.” Có người cười cợt nói.

La Hạo tâm trạng lạnh lẽo, nói: “Hắn đánh đổ ta là ta xui xẻo, ta đánh đổ hắn chính là may mắn, còn muốn nói lòng ta Ngoan, đây là đâu nhà đạo lý.”

“La Gia đạo lý chính là như vậy.” Có mấy người lên tiếng, khi biết được La Hạo vẫn chưa Khôi Phục Tiên Thiên Thánh Thể, nội tâm của bọn họ lại bắt đầu xem thường lên.

“Thực lực của ngươi ngày hôm qua thì Tôi Thể Lục Trọng khoảng chừng: Trái phải, mặc dù bị ngươi may mắn thắng rồi La Minh, còn có chúng ta, nếu như chúng ta thắng không được ngươi, đừng quên, còn có La Tinh, hắn mới phải chúng ta này chi nhân trung, duy nhất cái có thể sánh vai ba phòng đích thực chính Thiên Tài, Tiên Thiên Nhị Trọng thực lực, cùng hắn so với, ngươi bất quá là cái cặn bã mà thôi.”

La Hạo làm mặt lạnh đến, “Nói như vậy, nếu như không thể đánh bại các ngươi, ta cũng đừng nghĩ ra cái nhà này?”

Cả đám mắt lạnh nhìn hắn một hồi, liền trả lời một câu đều mặc kệ hắn.

“Được, rất tốt, các ngươi thật đúng là anh em tốt của ta a.” La Hạo bỏ lại một câu, thân thể về phía trước tràn ra nửa bước.

“Bán Bộ Băng Quyền giành chính quyền,.”

Oành, “A, tiểu tử ngươi đây là cái gì Quyền Pháp, đau chết ta rồi. Lẽ nào có lí đó, ngươi đánh lén ta.” La Phong kêu sợ hãi.

“Không đúng, ngươi lại đột phá, ngươi bây giờ là Tôi Thể Thất Trọng?” La Phong kinh ngạc nhìn La Hạo.

La Hạo nở nụ cười, một đêm đột phá Nhất Trọng Thiên, cũng chỉ có hắn mới có thể làm đến.

Luyện Thể, không khỏi là Luyện Lực Khí, Tôi Thể, Tôi Thể, Tôi Luyện chính là Thân Thể, mỗi đột phá một nghìn cân lực lượng, bọn họ năng lực kháng đòn cũng sẽ tương ứng tăng lên trên một mới bậc thang.

Có thể làm cho một Tôi Thể thất trọng người ta nói đau, có thể tưởng tượng La Hạo cú đấm này nặng bao nhiêu.

“Kim Cương Tất.”

Oành, hắn một bước tiến lên, đem tên còn lại đỉnh ở lập tức. Hà Sát, người kia cùng lúc cốt đứt đoạn, đau đến giống như giết lợn.

“Bá Vương Ngạnh Chiết Cương, Hà Sát.”

A, “Cánh tay của ta đứt đoạn mất, tiểu tử ngươi quá độc ác.”

“Hừ, nếu là ngươi đứt đoạn mất cánh tay của ta, ngươi nhất định sẽ nói là ta tự tìm, ta đoạn ngươi chính là lòng dạ ác độc, này La Gia đạo lý tất nhiên là như thế này nói, vậy ta liền cùng các ngươi giảng giải một chút đạo lý.” La Hạo tiến lên, mười mấy người đột nhiên đưa hắn vây vào giữa.

“Hỏng rồi, bọn họ đây là muốn vây âu Hạo Thiếu Gia, nhanh đi nói cho Tam Gia.” Đang xem náo nhiệt người ta nói nói.

“Đừng đi, hiếm thấy xem những công tử này các thiếu gia nội đấu, kéo ra, nhưng là vô vị.”

La Hạo mắt điếc tai ngơ tứ phương nói như vậy, những này hạ nhân bất quá là loại nhu nhược, ai mạnh liền nịnh bợ ai.

“Các ngươi đây là muốn quần công, làm sao, một người không đánh lại được ta, muốn cùng tiến lên sao?” La Hạo không một chút nào sợ sệt, hiện tại, hắn có lòng tin tuyệt đối phá tan những người này.

Những người này nở nụ cười, nói: “Cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì.”

La Hạo không tiện giương lên, thầm nghĩ: “La Hạo, lúc trước ngươi được khổ, ngày hôm nay ta cho ngươi tìm trở về.”

Oanh, trên người hắn tinh lực hơi động, La Hạo nắm lấy một người chính là kêu lên: “Bá Vương Đầu Tiên, lên.”

Oanh, người kia bị La Hạo ném ra đi, lại là đập sập một toà giả sơn.

Tứ phương hạ nhân nói: “Hạo Thiếu Gia quá mạnh mẻ, này không phải vứt người, này hoàn toàn là vứt Thạch Đầu như thế ung dung.”

“Hừ, ngươi không phải mới vừa còn phải xem Hạo Thiếu Gia chuyện cười sao, làm sao hiện tại lại đổi giọng.”

“Ta đây là hai không đắc tội, ngươi biết cái gì, chúng ta làm ra người, chính là xem chủ nhân sắc mặt mạng sống, học một chút tiểu tử.”

Oành, La Hạo cùng người đấu một quyền.

“Thấy long tháo gỡ giáp” La Hạo tiến lên nắm lấy hắn khôi giáp, dùng sức nhấc lên, xì, người kia khôi giáp bị xé nát.

A, “La Hạo, ta đánh chết ngươi Phế Vật.”

La Hạo nói: “Ta là Phế Vật, vậy các ngươi chẳng phải là liền Phế Vật cũng không bằng.”

Oành, hắn một quyền đem người kia đánh đổ. Kiếp trước, hắn thờ phụng một vị vĩ nhân, võ giả, không có tác dụng gì Võ Kỹ, nếu như nó không thể cấp tốc đánh bại đối thủ, vậy thì không có bất kỳ thực chiến giá trị.

“Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận.” La Minh, La Phong kêu lên. Nhưng tâm trạng nhưng là cực kỳ phiền muộn, đồng dạng là Tôi Thể Thất Trọng, La Hạo tại sao có thể triển ép bọn họ? Bọn họ nhiều như vậy dĩ nhiên đánh không lại hắn một người.

La Hạo nói: “Yên tâm, ta sẽ để các ngươi hối hận đối địch với ta.”

“La Tinh lập tức liền sẽ từ Đại Mạc trở về, tiểu tử ngươi chờ.” La Phong Ngoan nói.

La Hạo nở nụ cười, nói: “Vậy cũng tốt, khi hắn chưa trở về trước, ta trước hết để cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”

Oành.

“A, La Hạo ngươi quá độc ác, chúng ta muốn đi Hình Phạt Đường cáo ngươi âu nhục đồng tộc.” La Minh xương gãy mới vừa nối liền, lại bị La Hạo một quyền đánh gãy.

La Hạo lạnh nhạt nói: “Năm đó, các ngươi vây âu ta lúc, có từng nghĩ tới, có một ngày, các ngươi cũng sẽ bị ta đạp ở dưới chân. Nhục người người, người hằng nhục chi, ta nhớ tới, Hình Phạt Đường có câu danh ngôn, đó chính là Hình Phạt Đường sẽ không cho Phế Vật làm chủ.”

Trước đây, hắn cũng đi Hình Phạt Đường cáo quá hình, những trưởng lão kia nhưng căn bản mặc kệ sự sống chết của hắn, câu kia Hình Phạt Đường sẽ không cho Phế Vật làm chủ danh ngôn, để hắn ghi lòng tạc dạ, hiện tại, tất yếu để cho bọn họ cũng lĩnh hội một chút.

Lúc đó ra tay càng hận hơn, cuối cùng cũng sẽ đoạn tay hắn chân, ngược lại loại này vết thương nhẹ, dùng chút Đan Dược thì sẽ thuyên dũ.

Trong viện nhất thời tràn đầy các loại kêu thảm thiết.

“La Hạo, bọn ngươi được rồi, La Tinh nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, đến lúc đó, chúng ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết… A, tay của ta… La Hạo ta muốn giết ngươi…” Chỉ là lời còn chưa dứt, chính là nghe được một trận thê nhếch kêu thảm thiết truyền ra.

Xa xa nghe được, giống như giết lợn giống như vậy, bốn phía người từng cái từng cái sợ đến mặt tái mét, mà cái khác không biết chuyện hạ nhân nhưng một trận phiền muộn, này có điều lễ có điều năm, quý phủ giết nhiều như vậy heo làm cái gì?

“Dừng tay.”

Đột nhiên, một tiếng gào to truyền đến.

Giao diện cho điện thoại

Cảm Nhận Tình Yêu Đau Dạ Dày

“Con đường tình yêu vốn lắm chông gai huống chi là một tình yêu bị người đời dị nghị. Vệ Đằng như một con nhím xù sôi nổi và ấm áp, Tiêu Phàm một con người lạnh lùng và khó gần. Hai con người như hai thái cực tương phản, đi trên hai đường thẳng song song mà lý ra không bao giờ gặp nhau…” Vệ Đằng sinh ra cũng chỉ là một cậu bé bình thường, cũng từng có ý nghĩ cầu hôn người mình yêu trong một không khí lãng mạn. Nhưng điều cậu không thể biết trước đó là sau này cậu gặp được Tiêu Phàm – một tảng băng khiến người ta chết rét. Và điều Vệ Đằng càng không thể ngờ tới là mình lại được anh cầu hôn. Cơ mà dù có là cầu hôn người hay được người cầu hôn thì chỉ cần đó là người mình yêu cũng đủ rồi phải không? Tôi khắc mãi trong tim mình câu nói Vệ Đằng nói với em gái Vệ Nam, khi cô ấy khuyên cậu ngừng theo đuổi Tiêu Phàm vì anh đã làm cậu tổn thương là: “Đã yêu thì can đảm mà yêu, so đo tính toán làm gì?” Một Vệ Đằng ngốc ngếch nhưng lại có thể nói ra một chân lí tình yêu như vậy đấy. Theo tôi, người ta chỉ ngốc khi đứng trước người mình yêu mà thôi. Tôi vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục Vệ Đằng! Cậu ấy kiên trì theo đuổi Tiêu Phàm kể cả bị anh làm tổn thương, rồi bất chấp tim có đau đớn thế nào cũng hết lòng yêu anh, không so đo tính toán như chính cậu đã nói. Thử hỏi có bao nhiêu người yêu nhau nghĩ được như vậy? Tôi không nói là không có, chỉ là cho đến giờ, tôi chưa từng gặp. Ai dám nói rằng tình cảm giữa hai người đồng giới không phải là tình yêu? Vậy thế nào thì được coi là yêu? Không phải họ cũng biết ghen tuông hờn giận, cũng nếm vị đau khổ hạnh phúc sao? Không phải họ cũng cãi nhau, hiểu lầm, trải qua đầy những trắc trở sao? Họ cũng là con người, cũng có trái tim, cũng muốn yêu và được yêu. Như Tiểu Đằng và Phàm ca của tôi vậy. “Bao nhiêu năm nay dạ dày thường lên cơn đau, nhưng lần này lại đau đớn tột đỉnh, lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, giống như cơn đau cố đè nén bao lâu nay hôm nay bùng phát, toàn thân đau đớn, cơn đau chạy lên óc, từ gót chân đến đỉnh đầu đều đau đớn không thể chịu đựng nổi… Tiêu Phàm, anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cảm giác đau đớn, nhìn thấy người mình yêu an ủi chăm sóc cho kẻ khác, trong khi mình thì phải đứng xếp hàng khổ sở thế này.” “Sau này mới hiểu ra, nỗi đau như xé trong tim là bởi vì không biết tự lúc nào đã lún quá sâu vũng bùn tình yêu.” Tình yêu vẫn luôn có những hiểu nhầm. Là do đối phương không giải thích rõ ràng? Hay là do chính mình không cho người ta cơ hội giải thích. Hoặc cũng có thể là do cả hai người.Tôi thực sự hiểu được tâm trạng của Vệ Đằng khi nhìn thấy anh chăm sóc Diệp Kính Văn. Tôi chắc rằng lúc đó dạ dày cậu ấy có đau nhưng cũng không thể nào bằng với nỗi đau quặn thắt nơi con tim. Và rồi cậu quyết định ra đi. “Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi.”Tôi đã rất giận Vệ Đằng. Mặc dù biết từ khi bắt đầu yêu Phàm ca, cậu sẽ chịu đau khổ nhưng tôi đã tức điên người khi đọc đến đoạn cậu ấy để cho Châu Vũ lừa anh làm anh phải đứng 30 tiếng đồng hồ trên tàu đến thành phố A. Rồi lạnh nhạt với anh, không chịu tin rằng anh yêu mình mà nhẫn tâm hắt hủi. Nhưng tình yêu mà mình vất vả theo đuổi mãi mới được đền đáp liệu có dễ dàng nói một câu “Chúng ta hết rồi!” là có thể chấm dứt không? “Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ … Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ.” Đúng thế đấy! Chúng ta có thể quên đi một người làm cho chúng ta cười nhưng chúng ta có lẽ không thể quên người đã làm chúng ta khóc, không thể quên đi người khiến cho trái tim đau đớn tột cùng. Càng khó quên hơn nữa khi người đó lại chính là người mà chúng ta yêu. Bạn có từng vậy không? Có từng muốn quên đi những đau khổ mà không thể không? Có thì chắc là các bạn sẽ hiểu. Như tôi.

Đọc “Tình yêu đau dạ dày”, tôi cảm thấy mình như có động lực hơn vào đời thực thì sẽ khó khăn hơn để thuyết phục gia đình rất nhiều nhưng không phải không thể. Một Tiêu Phàm đẹp trai, tài giỏi, nấu ăn ngon như vậy thì bố mẹ nào nỡ lòng từ chối, nhỉ? Hơn nữa, anh còn là người duy nhất mang lại hạnh phúc cho Vệ Đằng cơ mà. Nói một cách dễ hiểu là nếu chọn được một người thành công trong sự nghiệp và có khả năng yêu thương chăm sóc mình, đồng thời cũng chứng minh rằng mình hạnh phúc thì bố mẹ sẽ chấp thuận thôi. (Nhưng mà tôi không dám chắc lắm! Bố mẹ chúng ta vẫn có những quan niệm cổ hủ mà.) Tình yêu đồng giới chưa thực sự được xã hội chấp nhận. Và những người đồng giới vì thế mà phải chịu đựng sự phản đối của gia đình, phải đối mặt với những dị nghị của cộng đồng. Giới tính là thứ được quy định sẵn kể từ khi sinh ra, là thứ mà không một ai có thể thay đổi. Nhưng họ đã rất dụng cảm để chấp nhận giới tính thật và theo đuổi hạnh phúc thực sự của mình. Cái kết viên mãn, ngọt ngào làm cho tôi tin vào một tình yêu cấm kị tràn ngập hạnh phúc. Tôi ghen tị với tình yêu của Tiêu – Vệ quá! Tôi mong mình cũng được như Vệ Đằng. Câu chuyện của hai bạn như mở ra một tương lai cho những cặp đôi đồng tính và một phần làm thỏa mãn ước mơ của các bạn hủ nữ. “Thức ăn không được ăn lung tung, vì bụng sẽ đau. Lời nói càng không được nói bừa bãi, bởi vì tim sẽ đau…”

Hãy nhớ đến câu trích dẫn này, hãy áp dụng nó cho chuyện tình yêu của các bạn để mỗi người đều có một cái kết viên mãn. Tôi không muốn thấy bất kì ai chỉ vì một lúc bột phát mà nói ra những câu khiến người mình yêu đau lòng, dẫn đến cái kết đau thương thêm nữa. Chúc hai bạn Tiêu –Vệ cũng như các trai các gái hạnh phúc! Và cũng xin chúc tôi sớm có thể gặp được “ai đó” của mình. Mong rằng xã hội sẽ sớm chấp nhận thế giới thứ ba. Mong sao mọi người sẽ có cái nhìn thoáng hơn một chút. Sáng đẹp 23/07/2013. Kết thúc bài lảm nhảm trong khi đang ngắm mưa. Nước mắt hòa vào với kí ức 6 tháng có nhau và 357 ngày xa nhau. Sắp một năm rồi ~ Không biết mình có được như Vệ Đằng hay không? /nhoẻn miệng cười/

~~End~~

Bài dự thi event ” Memories of Alobooks.vn ” tại fanpage Sách truyện online

Tên người viết:Tư Cầm

Link đọc trực tuyến:http://alobooks.vn/forum/7625/tinh-yeu-dau-da-day-diep-chi-linh-full.html

Văn Thơ Công Giáo: Giới Thiệu Một Số Danh Ngôn Của Pascal, Nhà Khoa Học Đang Được Xem Xét Phong Thánh

Nhân dịp Vatican mở án phong chân phước cho Blaise Pascal, một triết gia nổi tiếng thế kỷ 17, chúng ta đọc lại một vài tư tưởng để đời của ngài.

1. Ít người nói về sự khiêm tốn một cách khiêm tốn, về nhân đức một cách đức hạnh, về sự hoài nghi một cách ngờ vực.

2. Chẳng mấy tình bạn sống sót nổi nếu mỗi người biết người kia nói gì về mình sau lưng mình.

3. Bạn muốn người ta nghĩ tốt về mình không? Vậy đừng nói tốt về bản thân mình.

4. Những lời tử tế không tốn bao nhiêu. Chúng không bao giờ làm bỏng giộp môi lưỡi. Chúng khiến người khác tốt lành. Chúng cũng tạo nên hình ảnh của chính chúng trong tâm hồn con người, và đó là một hình ảnh tươi đẹp.

5. Trái tim có lý lẽ mà lý trí không biết đến.

6. Trong thời gian khó khăn, hãy mang theo điều gì đó đẹp đẽ trong tim.

7. Trí tuệ thông suốt cũng có nghĩa là đam mê thông suốt; đó là vì sao một trí tuệ vĩ đại và thông suốt yêu say đắm và thấy rõ tình yêu là gì.

8. Chúng ta chẳng bao giờ bám chặt lấy hiện tại. Chúng ta gợi lại quá khứ; chúng ta chờ đợi tương lai như thể ta cảm thấy nó đến quá chậm và vì vậy cố gắng thúc giục nó đến nhanh hơn, hoặc chúng ta gợi lại quá khứ như thể muốn làm chậm đà bay vun vút của nó. Chúng ta thiếu sáng suốt đến nỗi lang thang trong những đoạn thời gian không thuộc về mình, và không nghĩ về đoạn thời gian duy nhất thuộc về mình; hão huyền đến nỗi mơ về những đoạn thời gian không tồn tại và mù quáng chạy trốn đoạn thời gian duy nhất tồn tại. Sự thực là hiện tại thường đau đớn.

9. Tính kiêu căng tự đại neo chắc trong trái tim con người đến nỗi một người lính, một thường dân đi theo quân đội, một người đầu bếp hay một người gác cổng cũng sẽ khoe khoang và muốn sự thán phục, và thậm chí ngay cả các triết gia cũng muốn nó; những người viết chống lại nó muốn có được danh vọng vì đã viết hay, những người đọc muốn có được danh vọng vì đã đọc, và có lẽ chính tôi người viết những dòng này cũng muốn điều đó.

10. Họ ưa chiến tranh hơn hòa bình, người khác lại thà chết cũng không muốn chiến tranh.

11. Nhưng bởi những giấc mơ đều khác nhau, và có sự phong phú thậm chí ngay cả trong từng giấc mơ, điều ta thấy ở chúng ảnh hưởng lên ta ít hơn nhiều điều ta thấy khi tỉnh giấc, bởi vì sự tiếp nối. Tuy nhiên sự tiếp nối cũng không đến mức nó không thay đổi, dù ít đột ngột hơn, trừ trong những dịp hiếm hoi, như vào một chuyến hành trình, khi ta nói: ‘Cứ như thể là mơ.’ Bởi cuộc đời là một giấc mơ, nhưng ít đổi thay hơn đôi chút.

12. Nếu chúng ta kiểm tra suy nghĩ của mình, chúng ta sẽ thấy chúng luôn luôn hướng về quá khứ và tương lai.

13. Thấu hiểu chính là tha thứ.

14. Chỉ có hai loại người: người có đạo đức nghĩ mình là tội đồ và kẻ tội đồ nghĩ mình có đạo đức.

15. Tôi càng nhìn nhân loại, tôi càng thích chú chó của mình hơn.

16. Con người chẳng bao giờ gây điều ác hoàn toàn và một cách vui vẻ như khi họ làm điều đó vì niềm tin tôn giáo.

17. Tất cả phẩm cách của chúng ta nằm ở trong suy nghĩ. Đây là nền cơ bản mà ta phải dùng đề phát triển bản thân, chứ không phải không thời gian, thứ ta không biết phải làm thế nào để lấp đầy. Vậy nên hãy lấy việc suy nghĩ chính đáng làm nhiệm vụ: đây là nguyên tắc của đạo đức.

18. Chúng ta biết sự thật không chỉ qua lý trí, mà còn qua con tim.

19. Lời tử tế không đáng bao nhiêu. Nhưng chúng làm được nhiều.

20. Con người tất yếu điên rồ, đến nỗi không điên rồ sẽ tương đương một hình thái điên rồ khác.

21. Con người tìm kiếm sự nghỉ ngơi giữa cuộc đấu tranh chống lại nghịch cảnh; và khi họ chiến thắng nghịch cảnh, nghỉ ngơi trở nên không thể chịu đựng nổi.

22. Bằng không gian, vũ trụ bao quanh và nuốt trọn tôi như một nguyên tử; bằng tư duy, tôi lĩnh hội thế giới.

23. Đúng là thật tồi tệ khi đầy khuyết điểm; nhưng còn tồi tệ hơn khi đầy khuyết điểm mà không sẵn lòng nhận thức chúng.

24. Trí tưởng tượng của chúng ta rất phóng đại hiện thực, bởi ta luôn nghĩ về nó, và vì vậy mà hạ thấp vĩnh hằng, bởi ta không nghĩ về nó, khiến ta biến vĩnh hằng thành hư vô và hư vô thành vĩnh hằng.

25. Ta thường luôn thán phục những gì ta thực sự không hiểu.

26. Bước cuối cùng của lý trí là nhận ra có vô hạn những điều vượt ra khỏi nó.

27. Công lý không có quyền lực là không có sức mạnh; quyền lực mà không có công lý là bạo ngược hung tàn.

28. Công lý, sức mạnh. – Rất đúng rằng điều gì công bằng cần phải được tuân theo; rất cần thiết rằng điều gì mạnh nhất cần phải được phục tùng. Công lý không có sức mạnh là bất lực; sức mạnh không có công lý là bạo ngược. Công lý không có sức mạnh bị chống đối, bởi luôn luôn có kẻ vi phạm; sức mạnh không có công lý bị lên án. Vì vậy chúng ta cần kết hợp công lý và sức mạnh, và để đạt được điều này, hãy khiến điều công bằng trở nên mạnh mẽ, và điều mạnh cần đảm bảo công bằng.

29. Con người chẳng bao giờ làm điều ác một cách toàn diện và vui vẻ hơn khi họ làm điều ác dưới niềm tin tôn giáo.

30. Thứ không thể hiểu nổi không ngừng tồn tại.

31. Ngôn từ được sắp đặt khác nhau có những ý nghĩa khác nhau, và những ý nghĩa được sắp đặt khác nhau có những hiệu quả khác nhau.

32. Đức hạnh của con người không nên được đo bằng những nỗ lực đặc biệt, mà bằng hành động thường ngày.

33. Chức năng cuối cùng của lý trí là nhận ra những điều vượt lên nó là vô cùng.

34. Cái ác chẳng bao giờ được thực hiện một cách hoàn toàn như khi nó được thực hiện với một thiện chí tốt.

35. Dục vọng là nguồn gốc của tất cả mọi hành động, và nhân loại.

36. Bất cứ ai không thấy được sự phù phiếm của thế giới, chính bản thân mình rất tự đại. Vậy ai không thấy nó, ngoài những người trẻ tuổi mà cuộc đời là tất cả những tiếng động, những trò tiêu khiển, và những suy nghĩ cho tương lai?

37. Sự nhạy cảm của con người đối với những điều nhỏ bé và thiếu nhạy cảm đối với những điều lớn lao là dấu hiệu của một loại rối loạn kỳ lạ.

38. Bản tính con người là động; tĩnh hoàn toàn là cái chết.

39. Trái tim có trật tự của nó, trí tuệ cũng có trật tự của nó, một trật tự sử dụng nguyên tắc và minh chứng. Trật tự của trái tim thì khác. Chúng ta không chứng minh rằng chúng ta đáng được yêu bằng cách liệt kê các nguyên nhân của tình yêu; như thế chỉ là ngớ ngẩn.

40. Con người hầu như luôn luôn tìm đến niềm tin của mình không phải trên cơ sở của minh chứng mà trên cơ sở của điều họ cảm thấy thu hút.

Blaise Pascal là nhà toán học, vật lý, nhà phát minh, tác gia và là triết gia Công giáo người Pháp. Tên của Pascal được dùng đặt cho đơn vị áp suất, một ngôn ngữ lập trình và tên một miệng núi lửa trên Mặt trăng.

Lý thuyết toán xác suất là đóng góp có nhiều ảnh hưởng nhất của Pascal cho toán học, có ảnh hưởng sâu đậm tới sự phát triển của kinh tế học và khoa học xã hội đương đại. Ông cũng có một số nghiên cứu tiên phong về máy tính, phát minh máy tính cơ học (gọi là máy tính Pascal, về sau gọi là Pascaline). Trong văn học, ông là một trong những tác gia quan trọng nhất của thời kỳ cổ điển Pháp. Nhiều cây bút chính luận chịu ảnh hưởng của văn phong trào phúng và dí dỏm mà ông sử dụng.

Năm 1962, nước Pháp làm lễ kỷ niệm 300 năm ngày mất của Blaise Pascal. Nhiều hoạt động đã được tổ chức để tưởng nhớ ông như phát hành tem thư, triển lãm, thuyết trình về triết học, toán học và văn học… Qua các bài diễn văn, các Viện Sĩ Louis de Broglie, Francois Mauriac đã ca ngợi Blaise Pascal là một thiên tài của Nhân Loại đã cống hiến cả cuộc đời cho khoa học và triết học.

rfi.fr, Olivier Bonnel, 2017-07-09

Đức Phanxicô trả lời với ký giả Eugenio Scalfari: “Tôi, tôi nghĩ triết gia Pascal xứng đáng được phong thánh. Tôi dự định tiến hành các thủ tục cần thiết và hội ý với Bộ Phong thánh về vấn đề này theo xác tín cá nhân của tôi”.

Trong cuộc phỏng vấn, ký giả kể cho Đức Phanxicô, trong những ngày cuối cùng của Blaise Pascal, ông muốn chết ở bệnh viện giữa những người nghèo.

Pascal sinh năm 1623 ở Auvergne, ông có một trí tuệ bẩm sinh thiên phú, từ tuổi vị thành niên ông đã tranh luận với các nhà toán học lớn nhất, Blaise Pascal trở thành một người công giáo day dứt sau khi ông có một kinh nghiệm thần bí năm 31 tuổi. Sức khỏe yếu, ông thường có những cơn đau đầu khủng khiếp, ông qua đời năm 1662, lúc ông mới 39 tuổi, ông chưa có thì giờ kết thúc bài ca tụng tư tưởng kitô giáo, mà bản thảo được xuất bản sau khi ông qua đời có tên Tư tưởng (Pensées).

Trong tác phẩm này, ông trình bày “cá cược” của mình, ông giải thích chẳng có gì để mất, nhưng thắng tất cả nếu tin vào Chúa.

Cập nhật thông tin chi tiết về Cảm Nhận: Lan Lăng Vương 2013 – Phùng Thiệu Phong, Lâm Y Thần trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!