Xu Hướng 6/2023 # Những Câu Nói Hay Để Chào Đón Tháng 12 Bằng Tiếng Anh # Top 9 View | Dtdecopark.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Những Câu Nói Hay Để Chào Đón Tháng 12 Bằng Tiếng Anh # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Những Câu Nói Hay Để Chào Đón Tháng 12 Bằng Tiếng Anh được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

❖ 6 Lý do chính bạn nên học tiếng Anh tại Planguages

1. Tại PLANGUAGES:  Bạn hoàn toàn chủ động chọn giáo viên riêng cho từng buổi học, thích giáo viên nào có thể chủ động đặt lịch học riêng với giáo viên ấy, thời gian học, số tiết học,..học lúc nào, học ở đâu, học bao lâu,… bạn hoàn toàn chủ động lựa chọn riêng cho mình,… Chỉ cần bạn có laptop, máy tính bàn, máy tính bảng, hoặc iphone, smartphone có kết nối với wifi, internet,…. Bạn có thể học tiếng Anh trực tuyến với giáo viên nước ngoài ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào bạn muốn..   2. Áp dụng phương pháp học tiếng Anh hiệu quả, đột phá: PLanguages đã nghiên cứu ra một phương pháp luyện phản xạ NGHE – NÓI tiếng Anh, đặc biệt ứng dụng các quy tắc học tiếng Anh tự nhiên, tự động,…theo nghiên cứu từ các chuyên gia ngôn ngữ nổi tiếng trên thế giới. Phương pháp này đã áp dụng thành công tại các trường đại học nổi tiếng trên toàn thế giới, chính vì thế, bạn hoàn toàn có thể tin tưởng PLANGUAGES.   3. Dù bạn không có thời gian, bạn vẫn có thể học tiếng Anh một cách dễ dàng: Bạn mong muốn được cải thiện trình độ tiếng Anh của mình? Nhưng do công việc quá bận rộn, bạn không thể nào tìm được cho mình một lịch học phù hợp? Tại PLanguages , chính bạn là người xây dựng thời khóa biểu cho riêng mình, bạn có thể chọn giáo viên và thời gian học tiếng Anh với giáo viên bất cứ khi nào bạn muốn. Thời gian học linh động từ 5 giờ sáng đến 12 giờ tối hàng ngày.   4. Lớp học trực tuyến 1 thầy kèm 1 trò qua Skype: Hãy quên đi cơn ác mộng với một lớp học đông nghẹt người, thầy giáo phải loay hoay với hàng tá học viên và không ai cải thiện được trình độ tiếng Anh của mình. Đến với PLanguages , bạn sẽ được trải nghiệm lớp học trực tiếp 1 kèm 1, bạn sẽ có nhiều cơ hội để được nói và tương tác với giáo viên, từ đó bạn dễ dàng tiến bộ hơn.   5. Đội ngũ giáo viên: – Đội ngũ giáo viên tại PLANGUAGES100% nước ngoài có nhiều kinh nghiệm giảng dạy các chương trình tiếng Anh người lớn và trẻ em, giúp học viên nhanh chóng hoàn thiện các kỹ năng tiếng Anh như mong muốn. – Đội ngũ giáo viên tại PLANGUAGESngoài yêu cầu phải có bằng cử nhân, các chứng chỉ sư phạm Quốc tế như CELTA (Certificate in English Language Teaching to Adults), TESOL (Teaching English to Speakers of Other Languages). Tất cả các giáo viên trước khi bắt đầu mở dạy cho học viên đều phải trải qua khóa huấn luyện đào tạo, giảng dạy theo phương pháp đột phá, cải tiến Effortless English. – Phương pháp giảng dạy chuyên nghiệp, năng động, phong cách giảng dạy lôi cuốn phù hợp cho từng đối tượng người lớn và trẻ em. PLANGUAGES luôn sẵn sàng hỗ trợ để bạn có thể tự tin giao tiếp bằng tiếng Anh trong thời gian siêu tốc nhất.

 6. Môi trường học 100% bằng tiếng Anh: Tại sao những người chuyển đến sống ở những nước nói Tiếng Anh thường học tiếng Anh nhanh hơn và nói cũng hay hơn? Đơn giản bởi vì họ được tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn tiếng Anh. Ngay tại PLanguages , bạn hoàn toàn có thể trải nghiệm môi trường như vậy, nó sẽ giúp bạn học và nói tiếng Anh một cách nhanh và hiệu quả nhất.

Stt Tháng 8 Hay & Những Hình Ảnh Tuyệt Đẹp Đón Chào Tháng 8

Và rồi lần nữa tháng 8 lại ghé về đây, lọt thỏm giữa cái tiết trời cuối hạ – chớm thu đầy những ngập ngừng và bỏ ngỏ. Tiết giao mùa là thế, có những người đang háo hức vì đất trời sắp chuyển mình bước qua tháng mới, ngược lại, cũng có lắm kẻ đang bùi ngùi, xa xót vì những mùa hoa rực lửa của mùa hạ sắp sửa rời đi. Chúng ta ở đây, ngồi dưới gầm trời nhuốm máu thời gian mà đưa ngón tay ra khẽ đếm năm dài tháng rộng – đợi chờ và hi vọng, hay níu giữ và luyến tiếc? Ai cũng phải đối mặt với thời gian bằng những cảm xúc của riêng mình, yêu thương, hay chia biệt, thì ngày mai tháng tám cũng về rồi. Kể cả người hạnh phúc nhất cũng giấu trong lòng một nỗi riêng mang, thì liệu trên thế gian này, với muôn ngàn những bề bộn, những dở dang, những tâm tư còn đọng lại trên nhân thế, có kẻ nào thấy tháng tám ghé qua mà hồn lại dửng dưng không một lần gợn sóng hay chăng?

Tháng tám – khoảng giao mùa cũng giống với hoàng hôn. Có người cho đó là sự kết thúc, nhưng với ai đó, hoàng hôn có thể là sự khởi đầu. Chúng ta – những kẻ cô đơn đã giữ trong lòng những ngổn ngang chất chồng qua năm tháng, lãng du dưới nghìn vạt nắng cuối chiều mà tiếc rẻ những hồi ức đã đi xa. Nhưng, hãy nhớ rằng, ở đâu đó ngoài kia, cũng có những chàng trai, những cô gái khác đã sẵn sàng lên đường trước khi trời rạng. Cảm xúc là thứ kì lạ, cũng vậy mà tháng 8 chẳng của riêng ai. Hôm nay, để gửi thêm một chút cảm xúc cho cái khoảng giao mùa kì diệu ấy, tôi đã tổng hợp những dòng stt tháng 8 rất tâm trạng cùng những hình ảnh tuyệt đẹp đón chào tháng 8 dành cho các bạn. Những dòng status tháng tám này là tôi tổng hợp từ những bài tản văn mà mình đã viết trước đó, hi vọng rằng các bạn sẽ thích. Chúc các bạn vui vẻ bên những câu nói hay về tháng 8 cùng hình ảnh đẹp và những status tâm trạng dành riêng cho tháng 8 sau đây!

Tháng tám nghe lòng chới vớiThu về trong giấc mơ trưaBằng lăng bao chiều ngóng đợiTàn phai một phút giao mùa

Tháng tám sầu hoen mắt biếcĐêm thu ánh sáng chập chờnTa buông đôi lời giã biệtNợ người một chút cô đơn.(Thơ tình: Một chút tháng 8 – Huỳnh Minh Nhật)

Status tháng 8 trong tản văn “Khẽ một cái rồi tháng tám về” – Huỳnh Minh Nhật

Tháng tám về nhẹ như một cái chớp mắt của con sói hoang đơn dại, khẽ một cái thế rồi bình minh, khẽ một cái đằng sau những tán lá xanh ta bỗng băn khoăn không biết thu về hay nắng đến, vàng quá, vàng xanh xao, vàng cô đơn… Có lẽ cũng như con sói kia vượt bao khu rừng để đứng trên mỏm đá hú lên một tiếng điên cuồng trong câm lặng, ngước nhìn điều gì ở rất xa xôi rồi lẳng lặng quay đầu vào tối và tiếp tục đợi chờ ngày mai. Một khoảnh khắc, một khoảnh khắc thôi, thế là quá đủ!

Chiều nay, tháng tám vấn vương vài tiếng ve khan đứt đoạn, chiều nay có nắng, có mưa, chiều nay có gió lưa thưa. Chiều cũng lạ kỳ, thất thường như một nàng thơ chớm tuổi yêu đương mới lớn. Ta ngồi trong nhà viết bản thơ tình vụng về gửi qua ô cửa, hi vọng sẽ chạm vào ai dẫu chẳng xuyến xao, dẫu chẳng bồi hồi!

Tháng tám hôn nhẹ bên hiên nhưng khóm cúc trước nhà không vàng như màu của nắng, trời vẫn trong xanh nhưng không phảng phất chút tình của mắt người đi. Chiều nay tháng tám có tiếng ve kêu, có lá rụng nhiều, chiều tháng tám về có hoa sim chín, có đọng dư tình của buổi gặp nhau, chiều tháng tám sang, có hờ hững của kẻ ra đi, có tâm tư của người ở lại…

Tháng tám giờ cũng như tháng tám của những mùa xa, vẫn ghé qua với một chiều buồn đến nao lòng, vẫn những cơn mưa ấp ủ thương yêu nhưng đã vàng phai một nửa. Ta chợt say với mớ tâm tư lạc nhịp trong hồn, ta chợt nhớ nhung, khao khát một môi hôn dài như những tháng năm u sầu xa cách. Này tách cà phê nguội, này điếu thuốc mới mồi, này bản tình ca còn khẽ ngân vang đưa tình ta vào cõi lặng một chiều tháng tám si mê…

Tình yêu dâng đầy với nỗi nhớ nhau nhưng cũng tàn theo tháng ngày xa cách, tháng tám về đây vẽ lên vòm trời bóng người gục đầu khóc cho tình yêu của tuổi hồn nhiên, của những yêu thương một thời xa tầm tay với. Tháng tám về khắc họa chân dung nụ cười hạnh phúc của một người nao, tháng tám sang gợi nét nghiêng nghiêng của giọt lệ dài trong những vần thơ mỏi lòng chờ đợi. Tháng tám ơi? Bao giờ mới hết bâng khuâng? Biết bao giờ mới hết dại khờ như chính tình yêu ta dành cho một nàng thơ tháng tám?

Em có phải cơn gió lang thang chờ hoa và nắng gieo tình lên mắt? Ta như kẻ lữ hành đơn độc tìm gió và mây! Tháng tám về có con tim trong trẻo mộng mơ nhưng cũng có con tim hoang hoải viên vông giữa chiều hoang lạnh, một nụ cười liệu có là vui khi bên cạnh không còn những giọt nước mắt? Niềm vui của một người đôi khi chỉ đơn thuần là những nỗi niềm khắc khổ của người kia, và, hạnh phúc đôi lúc chỉ là được khóc để người ta yêu có thể yên bình trong vòng tay khác.

Con người ta đôi khi rất lạ, vạn nụ cười chẳng thể làm họ vui nhưng chỉ một chút vô tình, một giọt nước mắt đã khiến họ ôm lòng buồn tủi. Chiều nay tôi lại ha hả ngồi lai rai cùng vài đứa bạn, đời vẫn trôi, thu hoài tới. Người đi, người ở lại, bạn bè có đứa xa xôi nhưng còn nhớ đến, có đứa sát bên nhưng một lời hỏi han nói ra cũng phải ngượng mồm…

Chúng tôi ngồi lảm nhảm về quá khứ, mường tượng tương lai, có nhiều những thứ hay ho nhưng mặc nhiên, những nỗi đau người ta thường luôn giấu kỹ. Sau mỗi cuộc vui, đầu óc quay cuồng gác tay lên trán mỗi người đều có một khoảng lặng để nghĩ về những thứ đã qua, có người hạnh phúc, có kẻ cô đơn. Riêng tôi, tôi với tôi mỉm cười mơ về hạnh phúc cho một hình hài xa lạ.

Những phút khiến lòng ta lao đao ngày càng ngắn ngủi, rồi cái bộn bề sẽ sớm xóa nhòa nỗi đau lẫn cả yêu thương. Chờ ngày mai nắng lên mỉm cười với phố, ta sẽ lại thấy tháng tám nhẹ nhàng như vạt áo của nàng nữ Tôn xứ Huế. Còn bây giờ, bình minh hỡi xin đừng lên vội, ta đang còn mơ hồ, ta đang còn khao khát tình trăng…

Và đêm nay, lá rơi đầy, tháng tám về có gió xào xạc thoảng trên hè phố, có tiếng thở dài sau bước lang thang, có chút gì dâng tràn trong những nghĩ suy và trong giấc mộng mị có gì hi vọng…

Tháng tám về, đan xen, lẫn lộn…

Tháng tám về…

Tháng tám đi…

Tháng tám này cũng như tháng tám xưaCũng những bản tình thơ vụng về bay qua song cửaMừng vui một nửa, tiếc thương một nửaKhông biết ai kia có còn xao xuyến, bồi hồi?

Tháng tám này đón ta với những cơn mưaKhông gian ảm đạm, quạnh hiu mà chừng như nghẹt thởSay với men cay, say vì nỗi nhớMơ một nụ hồng dài như năm tháng xa xôi…(Tản mạn: Khẽ một cái rồi tháng 8 về – Huỳnh Minh Nhật)

Status tháng 8 trong tản văn “Ta đã chờ tháng tám từ lâu” – Huỳnh Minh Nhật

Ai đã từng cô đơn thì mới biết yêu mến mùa thu, mới biết nâng niu cái vị ngọt ngào ẩn sâu trong cái xác xơ hoang tàn ngoài ấy…

Chiều nay, ai đó nhà bên lần nữa mở lên khúc ca buồn đến não nề để tiễn đưa những dư hương mùa hạ còn đọng lại. Cảm ơn đất trời ban tặng cho đời mùa thu, và cảm ơn mùa thu đã mang đến cho ta những buồn vui một thời, cho ta một lần biết yêu thương, biết nhung nhớ một hình dung xa lạ.

Tháng tám ngập ngừng ngoài ô cửa sổ, chiều anh về ghé thăm viễn phố. Phố vẫn in hằn rất thật dư hương một mùa thu cũ đã tiễn em xa, anh về đây, một trời thu nhẹ, vàng cõng trên vai chút xanh xao của hạ cuối mùa…

Anh cứ tự hỏi mình rằng không em biết phải làm sao, nhưng rồi cứ thu lại thu một mình vẫn vậy. Không biết tháng tám có gì, không biết cái khoảng giao mùa này có gì để cứ mỗi độ này anh cứ trở về ngõ cũ. Không phải hi vọng, không phải bóng hình, không phải những vần thơ thở than và cũng chẳng phải gợi nhớ cuộc tình xưa cũ, chỉ biết rằng… anh đã đợi chờ tháng tám từ lâu!

Tháng tám nơi đây có lẽ không có lá vàng lả tả, nhưng tận thẳm sâu vẫn có thanh âm của điều gì đó phai nhạt, úa tàn. Tháng tám nơi này lá vẫn phong xanh, tháng tám nơi mình chừng như hạ vẫn nhởn nhơ, heo may hồi âm im bặt, thế mà trong những giấc mơ hoang đàng của làn khói thuốc, anh nghe phong phanh lề đường nức nở xác lá đớn đau.

Có ai yêu mùa thu không? Chẳng phải vì nó đẹp, mà vì hồn thu muôn đời vẫn hoài xơ xác. Có ai yêu cuộc phân ly của mối tình đầu? Không phải vì hạnh phúc, mà vì nó quá thê lương. Ai đó cứ mãi tìm quên dư vị tình xưa, riêng anh với anh lại cứ mến yêu từng phút trôi qua, mỉm cười, à rằng mình đã từng yêu, mình đã từng yêu như thế…

Người ta nói mùa thu nó bình lặng như chính cái tiếng lá rơi, sao anh về phố cũ chiều nay thanh âm của lá nặng nề đến lạ. Một ly cà phê ngọt không giấu bớt đi niềm cay đắng ùa về, những màu áo xa lạ lướt qua không nhòa bớt cái lạnh se của vạt gió chiều lạc hướng. Tháng tám thu chưa đậm vị, cũng vậy mà anh mới rất yêu thương, bởi vào mùa, khi màu vàng trải đầy trên từng con ngõ cũng là khi anh tưởng chừng mình ôm trọn lại cuộc phân ly lần nữa.

Nhẹ nhàng thôi, một chút thôi, môi nhịp theo một khúc tình ca dang dở, tay nhẹ nghiêng từng nét tình thơ trên những trang nhật ký cuối cùng, và hi vọng rằng khi nó được gấp lại chôn vùi một cuộc tình xưa, anh sẽ lại thấy mùa thu vô chừng diệu vợi, không phải là những hoang tàn, xác xơ mắt lá.

Em sẽ về thăm phố xưa một chiều mùa thu với loài nắng hanh hao, hay sẽ trở lại vào một ngày xuân cùng một người mà em thương mến?

Chỉ tiếc rằng mùa thu không của riêng anh, và giá như anh biết rằng em cũng không thuộc về mình tự những ngày đầu mà ta ngỏ lời ước hẹn. Tháng tám về, anh cũng không rõ mình trở về đây để tiễn hạ đi hay chờ thu đến, nhưng những lời nói vọng vang sâu thẳm cho anh biết rằng về đây để đợi một người tận trong tiềm thức, không phải là em. Có lẽ là một người anh vẫn luôn yêu, và một người đã từng yêu anh rất nhiều, nhiều lắm!

Chưa tháng tám nào về đây mà khoảng giao mùa trả cho anh người con gái ấy, nhưng xin cảm ơn mùa thu… Gặp người rồi liệu phải làm sao? Sẽ mặc lòng thổn thức với đôi tim lệch nhịp mà bước ngang qua hay lại cầm tay để trao những lời vỡ lỡ? Ồ không! Sự đợi chờ thật tuyệt biết bao khi biết rằng điều ta chờ đợi không bao giờ đến…(Tản mạn: Ta đã chờ tháng 8 từ lâu… – Huỳnh Minh Nhật)

Tháng tám xanh xao tháng tám gầyNgười về viễn phố gió chờ mâyLá rớt trong tim, tim lạc nhịpYêu thương thuở ấy rụng vơi đầy

Tháng tám hanh hao, tháng tám buồnPhố chừ xa lạ chẳng người thươngKẻ đợi xuân tươi, người tiễn hạNgười vui tình mới, kẻ vấn vương

Tháng tám, than ôi! Tháng tám ơi!Lá xanh một nửa, một nửa rơiHồn yêu mỏi mệt phân nửa chếtHeo hút chân mây lạnh lẽo trời

Tháng tám về đây lắm kẻ chờMà họ đợi chờ để làm chi?Muôn thuở tình yêu ngu ngốc quá!Cứ thích riêng mình ôm biệt ly(Thơ tình: Tháng 8 xanh xao – Huỳnh Minh Nhật)

Status tháng 8 trong tản văn “Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?” – Huỳnh Minh Nhật

Hạ đã qua với những tia nắng cuối cùng không còn đậm vị, mùa này Ô Thước bắc cầu, mùa này Ngưu Chức gặp nhau nên cái hanh hao bỗng dưng nặng trĩu khi con ngõ thân quen lấm tấm những hạt mưa ngâu réo rắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt tái ngộ của một tình yêu bất diệt bỗng dưng khơi gợi lên chút ghen hờn cợt đùa những kẻ cô đơn. Bên hiên thềm cỏ cây vàng hanh một nửa, ngoài những hạt mưa cũng có đâu đó vài tia nắng lạc đường ghé đến đặt lên vòm trời một chiếc cầu vồng mờ nhạt, không đủ để người ta cảm thấy bâng khuâng…

Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có gió lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh.

Mùa này mây gió gọi mưa, thu ngập ngừng không dám ghé qua vì những hàng cây vẫn còn xanh lá. Mùa này thương nhớ xa xôi, người vẫn chưa dám quên người vì những ân tình còn tha thiết quá…

Phố ướt mềm mưa ngâu hạnh phúc, người khô hanh khói thuốc tâm tình. Mùa giao mùa mưa ướt không gian nhưng người nhớ người thì lại buồn tênh với cái hồn khô khan trống rỗng. Ta đã chờ tháng tám từ lâu, nhưng ta đợi chờ gì cái phút cô đơn này giữa lòng phố thị? Tuổi thanh xuân ai rồi cũng có đôi ba chuyến tàu đi lạc, chỉ sợ lạc rồi mà không muốn về thôi!

Mà có về, họ cũng mơ về một chốn xa xôi trên những chuyến tàu của riêng mình mà quên đi rằng dưới sân ga có người đứng đợi, cho đến khi tiếng còi thét vang đưa họ về bến sau khi rong ruổi kiếm tìm giấc mơ vô thực, không còn ai đợi nữa, không còn bóng ai như quá thân quen đứng chờ họ nữa, lúc ấy họ mới giật mình thở than với đời tại sao mình quá cô đơn…

Ai rồi cũng phải đi, ai rồi cũng kiếm tìm hạnh phúc. Có những người vô tâm chạy theo giấc mộng xa vời mà quên đi kẻ khác, có người lại bị trễ chuyến tàu của đời mình chỉ để nhìn theo hình bóng mà họ yêu thương!

Chiều nay, một ngày tháng tám hoang lạnh, đơn côi, thu ngập ngừng chưa muốn sang đây bởi những tia nắng còn mãi rong chơi phương trời đâu đó. Tháng tám nơi kẻ đợi chờ không có mỏng mảnh mây trôi, không có heo may nhẹ nhàng bảng lảng len vào vạt áo. Tháng tám nơi kẻ đứng chờ chỉ có xác hạ hoang tàn, có những loài gió lạnh lùng se buốt vần thơ của khúc giao mùa lặng lẽ. Tháng tám của kẻ đợi chờ… một chiếc lá tàn tựa như tiếng khóc mùa thu!

Chiều nay, tháng tám của người ra đi không biết có gì thi vị, liệu có nắng vàng, liệu có trời xanh? Tháng tám của người ra đi mật ngọt ươm tình, tháng tám của người bước đi một đóa hồng xinh cũng thành xuân tươi mấy đỗi. Bản tình ca năm xưa gợi về biết bao kỷ niệm qua vài lời nhạc, người liệu có nhớ người khi nơi đây ta đang lắng nghe từng giai điệu đếm ngược thời gian?!

Chiều nay, một chiều chớm thu héo hắt tình ngâu, ta vấn vương những buổi sơ đầu, cái trầm lặng bất chợt thoảng về qua ngõ. Ta muốn nắm lấy từng sợi lẻ loi giữa không gian buồn rầu ngập tràn thi vị để kết thành thơ nhưng hồn đâu mất. Chiều nay mọi thứ ngập ngừng, chiều nay mọi thứ dở dang, ta muốn hét lên một tiếng xé đôi bầu trời u ám để tìm chút ấm cho lòng.

Chiều nay nắng đâu? Những con nắng trôi hoang? Những loài nắng vô tình… Chiều nay vắng nắng cũng chẳng có mưa, chiều lơ lửng giữa bến bờ quên nhớ đan xen, chiều rơi nhẹ nhàng vào lòng người, buồn thiu như một chiếc lá xa rời cõi cội. Chiều nay vàng rơi trên môi khô, thấm vào giọt cà phê đen như đôi mắt của nàng Tôn nữ. Chiều lãng đãng trên làn khói thuốc xanh xao, ma mị, cuốn hồn người vào cõi hư vô chờ đợi nỗi nhớ sang mùa…

Có những câu chuyện phải mất một quãng đường dài ta mới nhận ra, và có những thứ đến lúc phải xa ta mới bắt đầu hiểu được!

Chiều nay, mùa buồn bã thì thầm bên tai khe khẽ, nào có phải nắng rong chơi mà quên mất giờ này mùa đi ngang phố, chỉ là lòng người chưa đủ đong đầy chở nắng về thôi…(Tản mạn: Lòng đã đủ đầy chở nắng về chưa? – Huỳnh Minh Nhật)

Tháng tám đến hoa vàng ươm nắng mậtThu se tơ đan áo mới cho trờiTa trở lại con phố xưa hò hẹnĐợi chiều về ngân điệp khúc đơn côi

Tháng tám đến phố chừ đìu hiu quáNghe tâm tư rả rích những giọt sầuLá thảng thốt giật mình rơi vội vãTa với người muôn thuở chẳng tìm nhau

Tháng tám đến, chắc trách tình xưa đấy!Trách người thương sao bước quá vội vàngĐể nơi đây có chàng trai thuở ấyViết thơ tình cho con nắng lang thang…(Thơ tình: Bản tình ca tháng 8 – Huỳnh Minh Nhật)

Và vừa rồi là những status tháng 8 hay cùng với bộ hình ảnh tháng 8 tuyệt đẹp mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng stt tháng 8 rất tâm trạng và ngập tràn cảm xúc vừa rồi. Nếu có hứng thú, mời các bạn xem qua chùm thơ tình tháng 8 hay và những bài viết hay về tháng 8 thường xuyên được cập nhật. Đừng quên thường xuyên ghé thăm blog để cập nhật nhanh những bài thơ tình, tản văn, status và cả hình ảnh nữa nhé, cảm ơn các bạn!

Hãy thường xuyên ghé thăm website để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình buồn cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!

Stt Tháng 11 – Những Dòng Cảm Xúc Chào Đón Tháng 11 Hay!

Chợt một hôm tỉnh giấc thấy mùa se lạnh, chợt nhận ra tháng 11 đến tự khi nào, không còn nữa cái tiết trời thu trong vắt và mênh mang như những ngày đã cũ. Không gian buồn ảm đạm đầu đông, con nắng nhạt màu, gió lùa trên lối. Liệu có nơi nào đủ rộng cho tâm tư của những kẻ đơn hành bước qua mùa gió hay chăng? Nếu không, thành phố chắc hẳn sẽ mặc trầm. Nhưng… nếu có, thì mùa đông liệu có còn gì đẹp nữa? Mùa đông liệu có lạnh lùng nếu dưới ánh đèn đường của đại lộ kia không có những gã thất tình nghêu ngao khúc hát? Và mùa đông còn gì đẹp nữa nếu không còn những cô gái đợi chờ quên không quàng khăn trước cửa phải không?

Tháng 11 như bản tình ca mà không phải ai cũng muốn nghe, như một bức tranh trừu tượng lạ lùng mà không phải ai cũng thấy đẹp. Nhưng rồi ai cũng phải bước qua, có người bước qua và sưởi ấm những giá băng bằng ký ức, cũng có người đi qua nhẹ nhàng với một bờ vai bên cạnh cùng những mộng ước mùa xuân. Tuy vậy, dẫu thế nào thì nàng Đông cũng luôn biết cách khơi gợi những tâm tư từ trong sâu thẳm của mỗi con người, kể cả kẻ hạnh phúc nhất khi đối diện với tháng 11 thì cũng luôn có những khoảng u hoài mà không thể nào thốt gọi thành tên!

Và sau những bài thơ tình tháng 11 đầy cảm xúc trước đó, hôm nay, tôi muốn gửi tới mọi người những dòng status tháng 11 rất hay và tâm trạng để đánh dấu thời điểm mùa đông vừa chớm. Để đánh dấu khoảnh khắc lòng mình thức dậy với những cảm xúc đan xen. Bởi lẽ, với những kẻ cô đơn, tháng 11 e cũng chỉ là cái cớ để những cảm xúc tuôn trào. Vì suy cho cùng, mọi thứ luôn thật giản đơn và dễ hiểu, đôi khi, ấm áp chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ, và lạnh lẽo đôi khi chỉ là vắng một bàn tay…

Ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua những dòng stt tháng 11 cùng những câu nói hay về tháng 11 chớm đông đầy tâm trạng. Những dòng tản mạn, status cùng những câu nói hay về tháng 11 này gồm vài bài tôi viết và vài bài còn lại sưu của nhiều tác giả. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng stt tháng 11 mùa đông này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng tâm tư và cảm xúc dành riêng cho tháng 11 sau đây!

Những dòng status ngắn chào tháng 11 đầu đông đầy tâm trạng

1, Em mong mỗi người đều sẽ tìm được bàn tay để nắm, để qua mùa đông này có thể cùng bên nhau qua nhiều mùa khác, qua nhiều thử thách, qua nhiều niềm vui và hạnh phúc. Để cho tháng 11 sẽ là tháng của tình yêu thương đong đầy.

Tháng 11 đến rồi, tiết trời đã se se lạnh, những cơn mưa đã “tranh chỗ” của những cơn nắng ấm. Trời mưa, chúng ta chạy vội trên phố, lướt qua bao nhiêu người để tìm 1 chỗ trú an toàn. Liệu có bàn tay ai chạm nhẹ trên phố lạ, bỗng em cảm thấy cô đơn đến lạ, thấy tủi thân đến vô cùng…

Tháng 11 đến rồi, bầu trời xám xịt, âm u như tâm trạng của em vậy. Tháng 11 báo hiệu mùa đông…

Tháng 11 đến rồi, em chúc những cặp đôi đang quen nhau thì vẫn cùng nhau nắm tay nhau để sưởi ấm cho nhau qua mùa đông lạnh lẽo này để đón mùa xuân ấm áp.

Tháng 11 – Tháng của những khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với là vàng rơi đầy trên những đám cỏ úa trước sân nhà. Thi thoảng một vài làn gió rét đầu đông hiu quạnh, vội vã cho hồn người bất chợt thấy bâng khuâng, cho bao hoài niệm dấu yêu xưa lại quay về, dễ khiến lòng người thảng thốt. Tháng của những buổi sớm mai đầy sương mù giăng tỏa, lãng đãng, mong manh để rồi chợt biến tan nhanh trong nắng lung linh của vầng mặt trời đầu ngày lấp ló; của những buổi chiều tà trầm mặc trôi nhanh với những cơn gió nhẹ êm như gót ngà của người thiếu nữ.

2, Tháng 11 – khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với lá vàng rơi đầy hiên nhà, hương hoa sữa đâu đó vẫn nồng nàn, lan tỏa.

Tháng 11 – thời tiết có vẻ chiều lòng người hơn bằng những cơn gió heo may dịu mát, đất trời và con người dường như cũng trở nên hân hoan hơn khi chào đón khúc giao mùa.

Tháng 11 – tháng của lòng biết ơn, tri ân tới những người thầy, người cô đáng kính, là thời điểm để nhớ về trường về lớp, về những đứa bạn niên thiếu, những ngày tháng rong ruổi đầy kỉ niệm.

Tháng 11 – cũng là thời điểm mà những cô gái của chúng ta trở nên đa sầu đa cảm hơn, thấy yêu sao cuộc đời dù những mất mát, hoài nghi vẫn còn đong đầy. Nhưng lại mặc nhiên vì đó là cuộc sống. Từ đó dạy ta trưởng thành.

Tháng 11 – có những chiều se lạnh lãng đãng sương giăng, ngồi bên tách cafe nghi ngút khói và những viên Socola tươi ngọt ngào lại thấy mình an yên đến lạ.

Và cứ thế tháng 11 yêu thương đã về!!!

3, Tháng 11 chạm tay tôi bằng đợt gió mùa đầu tiên. Một buổi sớm đi học co ro trong manh áo khoác mỏng, quay sang hỏi cô bạn “Tháng mấy rồi mày nhỉ?”. Để rồi nhận được câu trả lời là một ánh nhìn ngỡ ngàng và có phần “khinh bỉ”.

Tháng 11 chạm tai tôi bằng lời sang sảng của cô phụ trách đoàn trường với nội dung không gì khác ngoài các phong trào thi đua chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Lớp cũng sôi nổi với những ý kiến về tiết mục văn nghệ chào mừng. Rồi thì những bài hát, những câu chuyện về nghề giáo trên các phương tiện truyền thông… Cũng xao lòng nghĩ về công ơn của cô thầy.

Tháng 11 chạm mắt tôi bằng màu hoa sữa trắng đục rơi lả tả trong cơn gió mùa, hơi gió hanh hao mà hương hoa nồng đượm. Áng mây trên bầu trời cũng không còn cao xanh như những ngày thu, đục ngầu và nặng nề, tựa như muốn trút cả khối nước xuống nhân gian.

Tháng 11 chạm lòng tôi khi sáng nghe tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng chuẩn bị đi học, uể oải rời khỏi giường mà nghe hơi nóng cùng mùi thơm của nồi cơm nóng, bát canh ngọt. Ấm! Là buổi sáng khi cùng cô bạn thân đi học chung xe, nó khẽ đưa tay vòng qua người tôi đút vào túi áo, miệng kêu oai oái bắt nó bỏ ra mà khẽ mỉm cười vì hơi ấm…

Tháng 11 chạm vào tôi giản đơn và gần gũi. Được vòng tay ôm người mình yêu thương. Khẽ cất tiếng chào bác bảo vệ như một lời cảm ơn dù trước đó kêu than vì phải dậy sớm đi học cho kịp giờ. Khẽ nói tiếng cảm ơn với tất cả những điều tưởng chừng bình thường, tưởng chừng là lẽ dĩ nhiên nay trở nên đẹp đẽ biết bao.

Tháng 11 đến sao mà thân thương quá!

4, Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau, yêu thương nhau trong những buổi chiều ngược gió.

Tháng 11 về khi bầu trời nhiều mây đen nhưng chẳng bao giờ rơi một hạt mưa nào cả. Cái màu nâu xám của mây trái ngược hẳn với tâm trạng của con người. Bởi nếu trời cứ tươi sáng, chói chang như những trưa hè thì có lẽ người ta chán ngán mà chẳng muốn ra đường nữa. Còn mùa đông thì ngược lại, trời cao mát mẻ, có khi gió thổi lành lạnh lại khiến yêu đời, yêu người hơn.

5, Tháng 11 – tháng của những yêu thương ngọt lành, tháng chuyển mình khi đông tới. Tháng 11, ta loay hoay tìm cho mình một bàn tay thật ấm, tìm cho mình một cái ôm thật nhẹ để thấy mình khỏi lẻ loi khi đông về. Đôi khi, lang thang trên những con đường nhỏ lay lắt mà cứ ngỡ đó là con đường đời của mình, đường đời của tuổi 19, bơ vơ, vô định. Nhưng tháng 11 lại là tháng ngọt ngào nhất của tuổi trẻ của những đôi yêu nhau đang vào độ mặn nồng. Là những buổi sớm thức dậy với chiếc khăn thật ấm dạo quanh phố phường, những cốc cà phê còn ngút khói. Ta quên đi chút vị bối rối của Thu qua, quên đi những dư âm quá ư ngọt ngào lãng đãng mà đến với một mùa lạnh giá.

Stt tháng 11 trong “Tháng 11! Ngạt ngào hương gió chớm đông” – Huỳnh Minh Nhật

Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mỗi độ tôi về, mùa thường hỏi em gái tôi đâu, tôi chỉ cười và trả lời rằng: “Người ấy bận!” – Quỳ ngả đầu về phía hoàng hôn…

Sớm nay se lạnh, định khoác chiếc áo lang thang vài con ngõ quen để làm tô bún Huế thật cay và ngắm hòn trời ló dạng sau vài bóng nón, vậy mà không biết thế nào quanh đi quẩn lại rồi lười biếng ngồi nhâm nhi cốc chè xanh với vài bản tình ca xưa lắc. Mồi thêm điếu thuốc, bên ly cà phê với những cơn gió u buồn, những màn sương chừng đang run rẩy, chà… lúc tối tôi vừa chúc một cô gái ngủ ngon!

Cũng lâu rồi trong mớ tâm tư còn đọng lại và cũng đã lâu tự buổi hẹn đầu, nay trong tôi lại nhớ về một người nào khác. Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu. Chỉ mới đôi ba con nắng mùa thu mà tất cả như đã tàn phai, tôi đâu muốn mình là một kẻ vô tình như thế?

Đường vắng ai về, lối nhỏ cũng hóa thênh thang. Phố chẳng còn em, độ tan tầm cũng chỉ cô đơn một nỗi. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của một thời giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay, phố đã khác; đông đã khác; em đã khác; và tôi có lẽ cũng bắt đầu đổi khác. Một cái thoáng nhìn nay chợt hóa thành điều ước xa xôi…

Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh…

Huế bây chừ mùa không vội vã, nghe cô bạn bảo rằng cao nguyên giờ này đã bắt đầu thoang thoảng hương quỳ ngào ngạt. Cái mùi ấy thì không thể lẫn đi đâu được, nó chẳng thơm tho hay hấp dẫn gì đâu. Thế nhưng, ai mà đi xa thì cứ độ gió về lòng lại bồi hồi sực nhớ. Có một người con gái mang đôi mắt ướt đã từng mơ về những khóm hoa ấy cơ mà.

Lòng cố đô không có dã quỳ, chỉ có những gốc lộc vừng nở hoa, chỉ có sông Hương xanh biếc, chỉ có góc cà phê lặng lẽ với vài bản Trịnh say lòng. Tôi không yêu mùa đông với những cơn gió lạnh đến tái tê, tôi cũng nào yêu mùa đông với cái rét buốt hằng đêm làm người khó ngủ. Tôi yêu mùa đông vì khi ấy, một chút bâng khuâng cũng thấy ấm lòng quá đỗi!

Một ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt? Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao… để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút để mà yêu thương! Để mà quên đi…

Tôi ngồi đây, những cơn gió tháng 11 về ru hồn tôi say mèm với những ký ức chẳng còn rõ nét hay tôi đang say vì một người nào khác? Tôi không biết, chỉ biết rằng hôm nay lòng lại thấy nhớ một người, một người xa lạ. Dẫu một ngày không xa nào đó rồi tôi cũng phải quên em, nhưng có lẽ không phải hôm nay, không phải bây giờ. Hàng dã quỳ còn đợi ai về tô nắng vàng thu.

Những cơn gió chớm đông nồng đậm hương quỳ năm xưa cố gắng len vào trong tôi một sớm tinh mơ, lạnh lẽo. Tôi bất chợt bật cười khi hình dung ra một nụ cười dễ mến, tôi điên chăng? Có lẽ! Phố độ này chậm thật, chậm như chính những tư tình còn bám víu trôi theo ngàn gió, chẳng chịu ngủ yên trong giấc nồng say một thuở xa xôi.

…Nay, đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mai tôi về, mùa chắc lại hỏi em gái tôi đâu, tôi sẽ cười và trả lời rằng: “Người không về nữa!” – Quỳ ngả đầu về phía bình minh…

Tôi đã quen vui những lúc rất buồn.

Ngay lúc này đây, lòng tự dưng muốn hiểu một người xa lạ!

Thật không!?

Tháng mười một… Tôi vẫn một mình trên con phố rất quen Mùi khói thuốc vẫn cứ mải mê chơi đùa cùng phiến gió Tôi vẫn về khi hòn trời đã đỏ Cuốn vào đêm theo dấu chân hoang

Tháng mười một, cô gái tôi ơi! Tôi làm sao có thể bỏ quên bao tháng năm dài mong đợi Người đi qua mặt trời Tôi nằm mơ về cửa sổ Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu Ký ức ngày xưa giờ biết phải tìm đâu? Hoài niệm hiện về, rủ nhau hoang đàng viễn phố Tôi bước mãi, mơ hồ, không suy nghĩ Kỷ niệm hiện về Bé nhỏ một ngày mưa…

Tháng mười một, câu chuyện của ngày xưa Cô gái tôi ơi, hình như tôi còn nhớ Nhưng chắc là không kể lại đâu Tôi chẳng kể đâu Kể làm chi câu chuyện không có bắt đầu

Đã chết dần theo năm tháng xa xôi!

Vĩnh viễn…

Stt tháng 11 buồn trong “Tháng 11, miên man cảm xúc không tên” – Vy Trang

Muốn vẽ tháng 11 bằng cả lời hứa cho những ngày nắng về trải rộng và chạy dài nơi ô cửa. Thế mà rồi vẫn ngậm ngùi thêm một mùa nữa, tháng 11 được chạm tay bằng kí ức cũ mèm buồn tẻ ngày xưa, về những ngày hiên nhà lác đác sương mưa, phố chùn chân không bước nữa và đôi tay co ro cuộn tròn giữ 1 tâm hồn không còn muốn phập phồng thắp lửa…

Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai…

Lại là mùa lạnh để mỗi sáng mai nghe những cuống gió vắt mình trên mái phố, chiều đổ nghiêng trĩu mình run rẩy gối đầu lên những mảng mây xám loang màu khắc khổ, và đêm vọng đều tiếng thở dài chen nhau lố nhố lẫn với tiếng rao khuya. Hơi lạnh vô tâm của đêm tháng 11 tràn ướt cả khuôn thềm bên ô cửa kia mới hôm qua còn nghe ấm…

Dòng hồi ức nào đó nỡ ngác ngơ lén lút nương theo hơi lạnh để tràn về nhắc nhớ ta lại ngồi ôm buồn thương mà kể, rồi giăng cả một khoảng buồn sâu rộng dài lê thê. Nghe lòng rưng rưng muốn khóc mà nước mắt chẳng dám lăn thật gọn. Thương quá những giấc mơ của ngày hôm qua đã đủ tròn mà lại chẳng thể nào tung cánh, để trong lòng những vệt dài nuối tiếc hằn rõ đến thật lâu, thật sâu.

Đường về muôn nẻo.

Giấc mơ nằm lại nơi đâu??

Muốn nhấp môi một chén trà nóng ấm vì biết rằng chẳng muốn buồn lâu… Rằng người đi qua người, rằng những giấc mơ chẳng may gặp cơn gió trái mà vỡ tan giữa trời…tất cả cũng chỉ là chuyện cuộc đời, hà cớ chi phải nhắc mình hơn đôi lần nín thở nghe cơn buồn trôi. Thế nhưng rồi chính lòng cũng đôi khi cứ quen rồi nên mãi đằm mình trong cũ kĩ, có bao giờ muốn để lòng thắp nắng xôn xao, bởi thế mà những ngày chân nhập nhoạng dưới ánh đèn đường không soi tỏ mặt người giữa thành phố ồn ĩ lao nhao lại tự mình nghe buồn đu đưa và nghe mình lạc hướng trong những tạp niệm dồn về với đủ thứ mơ hồ xa xôi, rồi lại thấy mình sao còn nặng lòng quá đi thôi với những điều đã thành dở dở vỡ..

Những ngày tự nhắc mình kéo cao cổ áo trước gió lạnh trời mưa phùn, ấy là đã đủ mạnh mẽ chưa hay cũng vẫn là nỗi cô đơn trá hình chẳng thể gọi tên không biết nữa…Chỉ biết là khi nghe mưa li ri ngang khóe mắt không đủ để nhạt nhoè khuôn mặt thì nhớ rằng mình là một cô gái với đủ thứ cần phải một bmình che lấp đi thôi.

Đã rất lâu không thích một ly cafe nóng thổi phù hơi ấm ran khuôn mặt với ban công nhiều gió nữa rồi. Đã rất lâu không đọc sách. Đã rất lâu không tự mình chụp ảnh đôi chân thi thoảng ngồi lặng yên và đeo hai chiếc hài cọc cạch. Đã lâu không thấy mình đáng yêu thi thoảng cười một mình hay ngân nga nối những câu hát từ nhiều bài hát khác nhau thành một chuỗi dài liền mạch.

Đã lâu rồi không viết. Những con chữ nuốt dần vào trong rồi trống trơ tự khi nào không biết, chỉ là dù muốn lắm cũng không biết rằng trong những hỗn độn ấy rồi sẽ viết từ đâu.

Chẳng biết đi đến bao lâu thì sẽ không nhận ra mình nữa. Cuốn theo cứ là những lo âu và vệt dài trăn trở.

Lá xanh màu lại, có được không?

Stt tháng 11 trong tản mạn “Gió cuối tháng” – Huỳnh Minh Nhật

Những ngày này, những ngày cuối tháng mười với những loài gió mạnh mẽ xô vào lòng phố cái lạnh đầu mùa duyên dáng, những con nắng cũng mãnh liệt hơn, ấm áp hơn, chẳng khác chi chiếc hôn của ông mặt trời chớm hạ. Tôi đã dự định gói ít đồ để lang thang đâu đó ở một nơi xa, một nơi có thể bỏ quên đi mớ tâm tư mà thư giãn, kiếm vài khung hình bình lặng. Vậy mà không biết thế nào, quanh đi quẩn lại cùng mấy nét thơ tôi đã quyết định trở về cao nguyên với những buổi tụ tập say mèm cũng lũ bạn…

Cao nguyên độ này nắng gió triền miên, những hàng rào ven đường đã bắt đầu rợp vàng loài hoa dã quỳ xinh đẹp. Chiều nay, giữa đất trời cao nguyên vào mùa rộn ràng với tiếng máy, tiếng xe, tôi đứng trên đại ngàn cố hít thật sâu cái không khí thân quen ngập niềm thương nhớ. Con đường này hình như tôi đã từng qua, và chính nơi này hình như tôi đã từng nói, từng cười, từng nâng niu một bàn tay chỉ còn kỷ niệm.

Loay hoay với bộn bề ký ức, cao nguyên bỗng trở nên nhỏ bé lạ kỳ. Những hàng cây kia hiên ngang trước gió, những con đường dài muôn thuở chẳng mấy ai đi, tôi về đây, không gian hóa thành bé nhỏ, bé nhỏ như chính một tiếng gọi tên từ thuở năm nao. Có gì đâu? Một kẻ bao năm chẳng biết thương ai rồi cũng biết đau khi phải cúi đầu gục khóc trước bóng dáng một người con gái, một loài hoa đêm, trinh bạch, nguyên sơ…

Chiều nay, trời cao nguyên gió lộng, nắng trong, bầu trời xanh thơ không gợn một bóng mây ở tận cuối chân trời tít tắp nhưng lòng tôi thì lại ủ đầy men say của thuở tình đầu. Bao năm rồi không biết có nhớ nhau? Dã quỳ kia liệu có một lần thấy mình cô đơn, mong manh trước nắng? Tôi về đây kiếm tìm nỗi nhớ mơ hồ, đâu đó xa xôi là bóng dáng của một nàng thiếu nữ tóc quá bờ vai, đứng một mình, có phải cũng đứng chờ ai?!

Tôi luôn khiển trách mình sau khi tỉnh những cơn say, thế nhưng tôi lại chẳng biết dặn mình đừng nên quá chén. Có một cơn say theo tôi đã mấy mùa trôi nhưng hình như vẫn còn chưa tỉnh, tôi luôn sợ một ngày nào đó khi quá tuổi yêu đường nồng bỏng, khi nhận ra tất cả tôi sẽ trách mình, trách rằng tại sao không biết điểm dừng mà lại phí hoài cái tuổi thanh xuân. Đời người có một, duyên nợ bà nguyệt ông tơ có phải là tất cả? Liệu có nên mở lòng với một người khác hay cứ mỗi ngày ngoan cố ủ mãi tình xưa? Tôi không biết, chỉ biết rằng mỗi lúc đêm về, đằng sau ô cửa sổ ở phía đằng đông ấy tôi vẫn đợi chờ thấy một loài hoa.

Không gian ngập tràn thi vị, có nắng, có hoa, có tiếng chim ca. Lòng tôi như cũng mở ra để đón nhận tất cả những gì thiên nhiên ban tặng, những cơn gió cuối tháng mười này dường như mang nỗi tâm tư xa lắm, tiếng buồn nép tận trong tâm. Vạt nắng chiều bị gió xô nghiêng qua bờ vai gầy, khói thuốc tràn trên gót bước, những tia nắng tội nghiệp gãy vỡ thành trăm ngàn mảnh, không biết có mảnh nắng nào phác nét em tôi?

Chiều cong veo như những cơn gió cuối mùa, trời cao nguyên sắp sửa chuyển mình vào tối. Những loài gió cuối tháng vẫn mãi miết vô tình trên những nẻo thưa người mà quên mất còn một bóng dáng ai gầy đứng đó. Chân bước, giày khua, sỏi đá thê lương, có một bản tình ca vang lên theo những bước chân hòa quyện với tiếng thở dài, gió độ này sao buồn man mác…

Chiều lạnh lùng đưa hương tóc cỏ, nhành hoa cũng biết ưu tư. Người đi không nhớ, người ở lại chẳng thể nào quên, trên con đường ngào ngạt hương xưa đọng lại, tôi ngắm em qua những làn khói thuốc mịt mờ, tôi viết về em để thấy rằng mình đang nhớ. Dẫu vậy, dư vị tình đầu vẫn nhạt nhòa dần theo mớ hoài niệm xa mờ của tháng mười rơi!

Nắng gió của một miền quen vô tình làm hồn người ta ngập đầy kỷ niệm. Tôi đã dự định gói ít đồ để lang thang đâu đó ở một nơi xa, một nơi có thể bỏ quên đi mớ tâm tư mà thư giãn, kiếm vài khung hình bình lặng. Vậy mà không biết thế nào, quanh đi quẩn lại với những nét thơ, loay hoay với những rối rắm đan xen nơi bờ ngực trái tôi bỗng quyết định trở về cao nguyên một mùa gió cuối…

Chiều khuất sau vai!

Người nở nụ cười dành cho tất cả!

Gió cuối tháng… Xô thương nhớ ngả mình bên bờ vực yêu đương Kỷ niệm rủ nhau …rơi rớt khắp những ngã tư đường Gió cuối tháng… Xô khói thuốc vướng đầy vai áo mỏng Có một cuộc tình Tưởng là tất cả trả đã trả về không…

Stt tháng 11 cảm xúc trong “Tháng 11, tháng của những yêu thương” – Sky Trần

Khi những chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu rụng xuống, cũng là lúc tháng 11 bước về, báo hiệu đông đã sang. Mùa đông, tôi gọi mùa này là mùa của những yêu thương. Bởi lẽ khi cái lạnh tràn về khắp nẻo cũng là lúc người ta muốn gần gũi, ôm trọn một ai đó trong vòng tay.

Tháng 11 về, trời bình yên đến lạ thường. Sẽ chẳng còn những cơn mưa vội vã của đất trời Sài Gòn nữa. Nắng cũng dần trở nên yếu ớt hơn. Chính vậy mà con người ta như bừng sáng sau cơn mê dài của những cơn mưa, thức dậy sau những héo hon vì cái nắng gay gắt của thành phố mang tên Bác.

Những ngày của tháng 11, lòng người rộn rã bởi những yêu thương. Những sáng mùa đông thức dậy sau một giấc ngủ dài trong chăn ấm áp, người ta muốn lười thêm một chút để níu giữ cái hơi ấm của ngày hôm qua. Dẫu đã lớn nhưng vẫn muốn nũng nịu với thời gian vậy.

Tháng 11 về khi bầu trời nhiều mây đen nhưng chẳng bao giờ rơi một hạt mưa nào cả. Cái màu nâu xám của mây trái ngược hẳn với tâm trạng của con người. Bởi nếu trời cứ tươi sáng, chói chang như những trưa hè thì có lẽ người ta chán ngán mà chẳng muốn ra đường nữa. Còn mùa đông thì ngược lại, trời cao mát mẻ, có khi gió thổi lành lạnh lại khiến yêu đời, yêu người hơn.

Tôi thích buổi sáng của những ngày tháng 11. Thức dậy sớm hơn một chút để tận hưởng những ngày đầu đông với bao yêu thương được đong đầy từ nỗi nhớ. Bỗng thấm trong mình những giai điệu nhẹ nhàng đã từng được nghe đâu đó ở một góc quán cà phê. Tôi thích lặng im nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Gác lại những bộn bề của cuộc sống, cứ lẳng lặng để nhìn thời gian trôi và tận hưởng cái trong lành của những buổi sớm mai. Thế thôi đủ để thấy ấm lòng giữa một mùa đông giá rét.

Những ngày của tháng 11 này, người ta nô nức đi mua sắm những bộ đồ mùa đông hợp mốt, để diện lên người khi đi chơi với người yêu. Hay đơn giản chỉ là bước ra đường để cho mọi người cùng ngắm. Cả thành phố bỗng trở thành một sàn diễn thời trang với quy mô hoành tráng nhiều mẫu mã. Bước ra đường dẫu có đi một mình thì bạn cũng chẳng cảm thấy cô đơn và tẻ nhạt chút nào. Vì thế tháng 11 là tháng tôi bước ra khỏi phòng nhiều nhất. Vừa là để ngắm cái tiết trời vào đông, vừa là để thấy cuộc sống quanh mình luôn tươi mới tràn trề sức sống. Như vậy, sao ta lại còn cảm giác cô đơn!

Tôi gọi tháng 11 là tháng của yêu thương bởi chính vậy. Nếu không có người yêu thì tự bạn hãy yêu lấy chính bản thân mình. Đơn giản vì cuộc sống luôn mang lại cho ta nhiều điều thú vị. Không có ai nắm tay ta thì ta hãy tự nắm tay mình, đó cũng là cách để ta chẳng hề thấy bơ vơ. Thiếu một người thì trái đất vẫn quay. Cho nên đừng vì không có một ai đó để yêu thương mà lại chôn vùi đi những tháng ngày tươi đẹp phía trước.

Tháng 11, tháng của những yêu thương đang về. Hãy cứ hy vọng vào một ngày mai tươi sáng và ấm áp đang đợi bạn. Còn hôm nay, hãy mỉm cười thật tươi khi vừa mới thức dậy. Hít một hơi thật sâu để tạo năng lượng cho ngày mới, tháng mới và một mùa đông mới.

Chào tháng 11, tháng yêu thương đang về!

Và vừa rồi là những dòng status tháng 11, những câu nói hay về tháng 11 tâm trạng và cảm xúc nhất mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng stt chào tháng 11 rất cô đơn và buồn bã này. Tuy tháng 11 là thời điểm tiết trời đã bắt đầu se lạnh, là khoảnh khắc mà dường như trong mỗi chúng ta ai cũng cảm thấy lòng cô đơn nhất. Nhưng, tháng 11 vẫn có những nét đẹp của riêng mình, dù là đang cô đơn hay có một người bên cạnh, hãy thả hồn để tận hưởng bầu không khí tháng 11 chớm đông tuyệt đẹp này thật trọn vẹn, các bạn nhé!

Xem thêm: Thơ tháng 11 hay và những bài viết mới nhất về tháng 11 hoặc những bài viết mới nhất về mùa đông!

Hãy thường xuyên ghé thăm website để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!

Stt Tháng 12, Status Xin Chào &Amp; Viết Về Tháng 12 Mùa Đông Rét Mướt

Giờ đây tháng 12 đã trở lại với chúng ta. Bạn cảm thấy thời gian này như thế nào? Tháng 12 là thời điểm kết thúc, cũng là bắt đầu, là lúc chúng ta hối tiếc về những điều chưa làm được, và cũng là thời điểm thích hợp cho những khởi đầu mới. Tháng 12 này, bạn đã sẵn sàng cho điều gì chưa, xem ngay dòng status tháng 12 nhiều xúc cảm bồi hồi dưới đây nhé.

Tháng 11 vừa vẫy tay tạm biệt mình mang theo những cảm xúc mơ hồ của những mối quan hệ, mang theo thứ tình cảm dở người của mình đi luôn cũng là lúc mình can đảm từ bỏ một người mình từng thương bằng cả trái tim để bắt đầu một mối quan hệ với một người mới. Một người mình đã tự hứa với bản thân sẽ thử tập yêu lại tập tin lại, tập cách không lung lay hãy để tim mình bị chi phối. Người đó có thể không phải là người tốt nhất, đẹp nhất giỏi nhất trong những người mình có thể gật đầu và quen ngoài kia nhưng mình chả quan tâm vì nếu đã quyết định chơi một lần may rủi vậy cứ chơi thôi. Lần cuối cũng được mà phải không.

Cùng khởi đầu những ngày đầu tháng cuối cùng trong năm cùng với các câu status cảm xúc nhất trong tháng 12. Đây chắc chắn là những ngày chậm thời gian kéo dài nhất trong năm, bởi vì ai cũng muốn tận hưởng cái không khí lạnh đặc biệt của mùa đông. Được xuống đường với những bộ trang phục len ấm áp, là tháng để cảm nhận yêu thương, tháng để cho các cặp đôi muốn ở bên nhau hơn.

Status Chào Tháng 12 Sâu Lắng

1. Những ngày tháng mười hai này, với tôi dường như là những ngày dài nhất trong năm. Vì lạnh, vì nhớ, vì hàng triệu những chất chứa bộn bề rất muốn tỏ bày, mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

2. Có những người vẫn luôn bên cạnh chăm sóc người mình yêu thương dù biết rằng không thể đến được với nhau. Cũng có những người thương lắm mà chỉ dám đứng từ xa dõi theo lặng lẽ, vì cứ mỗi lần chạm nhau, lại thấy mình nghiêng ngả bởi những cơn sóng lòng.

3. Phố mùa này buồn quá phải không em? Giữa trăm ngàn bước chân qua vẫn chẳng tìm ra một dáng hình quen thuộc. Gió thì lạnh, bàn tay em gầy guộc. Lấy gì mà ôm hết những chông chênh?

4. Tháng 12 Chỉ mong thi tốt. Chúc tất cả mọi người giáng sinh vui vẻ. Chúc những cặp yêu nhau sẽ cứ yêu đến giáng sinh năm sau năm kia năm nữa. Những cặp xa nhau những vẫn còn tình cảm sẽ về với nhau trước Giáng sinh.

5. Tháng 12 vừa mang cho mình nỗi hân hoan khó tả, vừa buồn vợi. Giống như người ta có một vết thương đau rát, chườm đá lạnh vào sẽ có cảm giác tê tái nhưng dịu đi, tháng 12 với nỗi cô đơn của mình giống như vậy. Càng đau càng muốn chọc vào cho đau. Những nơi không chạm được bằng tay là những nơi khó xoa dịu, khó chữa lành nhất. Nên tháng 12 như một niềm an ủi, xoa dịu mình như vậy. Trầm lại, lắng lại, và thôi xót xa.

6. Tháng 12, mùa đông, màu trắng, tuyết, những bông hoa li ti… những thứ mình yêu vì cảm giác, không cần lý do.

7. Cơn mưa se sắt và lạnh tanh của đêm qua như một dấu chấm hết cho tháng mười một. Để sáng nay ngày đầu tiên của tháng 12 cho ta thấy bầu không khí như se lại vì gió và hơi lạnh thổi qua. Như đúng những ngày đông năm trước.

8. Tháng mười hai! Đừng nắng và gió nhè nhẹ thế này nữa. Se se một chút đi. Có được không.

9. Những ngày tâm trạng tuột dốc như hôm nay, cảm giác không còn muốn cố gắng vì bất kì điều gì. Muốn khóc. Cho khoảng thời gian đã mất, cho những điều đã đánh đổi. Bản thân mình, thật ích kỷ!

10. Tháng 12! Tháng này là tháng giáng sinh, là tháng sinh nhật, là tháng cuối năm, là tháng cuối cùng để cố gắng thật nhiều để kết thúc năm, để có thể mỉm cười chào một năm mới!

11. Anh thấy không thành phố vẫn bình yên. Tháng Mười Hai lại ấm màu lễ hội. Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội. Và những ngày dài lắm để quên nhau!

12. Cái lạnh tháng 12 vụn nhạt hơn em tưởng, không biết vì lí do gì, em lại thấy mệt mổ đến chán ghét. Mùa đông, khi em yêu, từng nhịp đập cảm xúc ùa về trong khoảnh khắc. Khi em buông tay, trái tim cơ lỡ từng hồi náo nức trong cảm xúc hỗn loạn.

13. Tháng 12 xa với em đã từng là một mùa đông ấm, rất ấm. Giờ đây, tháng 12 trong em chỉ còn lại là tháng với những ngày kỷ niệm của em và anh, những kỷ niệm ngọt ngào.

14. Chúng ta không còn yêu nhau nữa, bầu trời ngoài kia vẫn xanh, mọi người vẫn sống trong sự hối hả của công việc. Cho dù tình yêu có kết thúc thì cuộc đời này cũng không thể ở đó mãi để đợi ta được.

15. Một ngày cảm giác mọi thứ lại cân bằng, lại có hy vọng về một cái gì mơi mới, hi vọng về cái tốt hơn, thuận lợi hơn.

16. Giá có ai đó cho tôi có thể dựa vào được thì tốt quá, thấy mệt mỏi vì phải tỏ ra mạnh mẽ rồi, cố lên nào cô gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà, người này không tốt với mình rồi lại có người khác tốt với mình mà, lòng tin là gì không biết, đúng là tưởng không mà không tưởng!

17. Đừng xấu hổ vì mình không Xinh Đẹp mà hãy tự tin dù mình không xinh đẹp nhưng vẫn được yêu thương!

18. Thế giới của chúng ta vận hành theo cách chúng ta bên nhau, dựa vào nhau và yêu nhau. Bình yên chính là dù cho mọi thứ xung quanh náo nhiệt thì dựa vào vai nhau mọi thứ vi vu như tiếng gió. Giữa cuộc đời nho nhỏ, chút tạp âm đó, chẳn nhằm nhò.

19. Chào tháng 12 của tôi hô lê tháng mới mong mọi điều may mắn vui vẻ suôn sẻ đến với tôi xua tan mọi điều kém may mắn.

20. Tháng 12, khi mùa đông đã chạm ngõ tự khi nào. Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của mùa thu trong cái giá rét của những ngày đầu đông buồn lê thê.

21. Cha hay nói với các trẻ em là: “tháng 12 là tháng của những điều ước”.

22. Xin chào tháng12. Tháng cuối cùng trong năm, tháng của những yêu thương và vòng tay ấm áp, tháng của hơi ấm gia đình, tháng bận rộn với những dự định còn dang dở. Thời gian không chờ đợi ai bao giờ, đừng lãng phí nó bạn nhé. Hy vọng những gì may mắn, trọn vẹn, tốt đẹp nhất sẽ đến với mọi người.

23. Tháng 12! Tháng cuối cùng của năm. Năm nào cũng tự hỏi “một năm qua đã làm được gì?” Vậy rồi một năm nữa lại qua đi! Để luôn cảm thấy có lỗi với bản thân mình. Cứ thế 6 năm thanh xuân lại trôi đi…

24. Chào Tháng 12. Tháng sanh thần của mình. Mong là mọi việc suôn sẻ. Giúp mình thành công trong công việc. Mong là tháng của yêu thương.

25. Một vài người vô tình lướt qua nhau, làm kỷ niệm tung tóe như mưa vỡ. Tháng mười hai rồi, nhắc mình nhẹ nhàng thôi.

Status Cảm Xúc Về Tháng 12

26. Tháng 12, mùa đông, màu trắng, tuyết, những bông hoa li ti… những thứ mình yêu vì cảm giác, không cần lý do.

27. Tháng này là tháng giáng sinh, là tháng sinh nhật, là tháng cuối năm, là tháng cuối cùng để cố gắng thật nhiều để kết thúc năm, để có thể mỉm cười chào một năm mới!

28. Cái lạnh tháng 12 vụn nhạt hơn em tưởng, không biết vì lí do gì, em lại thấy mệt mổ đến chán ghét.

29. Tháng 12. Tháng của những kẻ tự tình với cơn lạnh ngoài kìa, Vùi mình băng qua cơn lạnh lẫn hơi ấm của những kẻ quấn nhau ngoài phố.

30. Tháng 12 bớt mưa, trời khô khô xám xám, gió nhiều hơn. Mình ghét nhất mấy cơn gió chướng. Gió rít qua khe hở vô nhà, hú lên từng đợt, cây cối ngã nghiêng, bụi bay mịt mù. Ô cửa sổ của mình vì thế mà cứ đóng im lìm, kín mít, ngột ngạt.

31. Tháng 12, tôi ngồi đây, đan hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau trong vô thức, trái tim tôi run lên thúc giục tìm về những kí ức đã qua của một thời tuổi trẻ sẽ qua đi không bao giờ trở lại nữa, tôi hồi tưởng về những năm tháng đầu tiên khi rời ghế nhà trường THPT, với những bước chập chững đầu tiên khi dấn thân vào đời. Tôi đã yêu, yêu một nụ cười, một hình bóng xa xăm, một con người mà dường như ông trời không muốn se duyên kết phận cho chúng tôi, chỉ đơn giản ông muốn chúng tôi gặp nhau, yêu nhau rồi xa nhau vậy thôi. Để giờ đây, bao nhiêu năm đã qua, những tiếc nuối của hai con người vẫn mãi ở đó, nguyên vẹn và tinh khôi như cái tuổi 18, buổi ban đầu mới yêu.

32. Có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.

33. Tháng 12.Cái rét đầu đông hiu hiu gió lạnh, tháng cuối cùng của một năm, là tháng mang lại nhiều cảm xúc nhất cho mỗi người… Cảm giác hối hả, vội vàng của một năm sắp qua xen lẫn cùng cái lành lạnh, rạo rực, vui sướng khi sắp chào đón một năm mới làm cho ai nấy đều cảm thấy lòng mình lâng lâng khó tả. Hãy cùng nhau ngồi xuống nhâm nhi Ly cafe, chén trà nóng cho lòng ấm lại và nhìn lại quãng đường đã đi, những việc đã làm, tha thứ bỏ qua những lỗi lầm cho nhau, để đón năm mới thật hạnh phúc ấm áp các bạn nhé.

34. Giá có ai đó cho tôi có thể dựa vào được thì tốt quá, thấy mệt mỏi vì phải tỏ ra mạnh mẽ rồi, cố lên nào cô gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà, người này không tốt với mình rồi lại có người khác tốt với mình mà, lòng tin là gì không biết, đúng là tưởng không mà không tưởng!

35. Lỡ hẹn từ những năm hai mươi, rồi hai lăm, rồi gần ba mươi mới hoàn thành, ao ước bấy lâu ,mỗi ngày lại thấy nên yêu bản thân thêm chút, thêm chút, thêm chút!

36. Chúng ta đều như vậy, lướt qua cuộc sống của nhau chỉ như một bản nhạc bỗng dưng được chơi trong một ngày nhiều gió.

37. Giữa tháng 11, sống với ý thức trống rỗng, và đang trong giai đoạn tìm kiếm câu trả lời rằng cuối cùng là vì điều gì? Loay hoay và loay hoay. Sắp đến tháng 12 rồi, mùa mà mình thích nhất trong năm, đến Sài Gòn cũng cảm nhận được cái không khí se lạnh! Bất giác thèm đi đâu đó, một mình, yên tĩnh, uống chút bia, say và lắc lư theo nhạc yêu thích. Mùa lạnh sắp đến rồi, em có cần áo ấm không, tôi cho mượn.

38. Mừng ngày của anh. Cuộc đời vui vẻ, một đời an nhiên. Em cứ ngỡ ta có thể qua ngày tháng này. Vậy mà như dự đoán lòng người. Anh để mình em giữa mùa thu tháng 9, đầy âm u, hơi lạnh. Chúng ta vẫn để tình trạng “bạn bè” với nhau. Vậy mà không một ai dám lên tiếng. Bao nhiêu lời hứa em vẫn để trong lòng. Em vẫn đợi anh một chiều đông Tháng 12, đợi anh về con phố nơi em ở. Hẹn gặp anh chàng trai tháng 11.

39. Ta luôn trẻ và hồn nhiên như ngày thơ. Thời gian qua mau, nhưng tuổi thanh xuân thì còn mãi. Hãy để tháng 12 lưu lại tuổi thanh xuân của bạn nhé.

40. Nếu đã là duyên thì nhất định mình sẻ theo đuổi. Trên những con đường, dù nhiều ngã rẽ nhưng chúng ta cũng không biết chắc được phía trước sẻ có những gì và mình sẻ cố gắn được đến đâu. Thế nên hãy bình tĩnh, cố gắn và tiếp tục cuộc hành trình… khi có bạn bè,có sức khoẻ thì đi nhanh. Còn khi mệt mõi thì cứ dừng lại mà ngơi nghĩ. Cuộc đời hãy sống và đừng để mình phụ thuộc vào quá nhiều thứ. Đối với mình niềm vui lớn nhất vẫn là tìm thấy cho mình sự tự do và thoải mái. Cuộc sống không phải chịu áp lực, không phải suy nghĩ và chọn lựa nhiều thì sẻ yên ổn. Có lẽ mọi thứ cứ như thế,cứ xô nhau về nhiều phía, bắt mình phải ôm lấy tất cả, cân bằng… rồi mình cũng sẽ trưởng thành hơn,mạnh mẻ hơn từ đó mà mọi thứ trở nên đơn giản hơn… Và về sau mọi thứ sẻ yên bình.

41. Bước vào thời khắc giao thừa là lúc mình nhìn thấy ánh lửa rực hồng nhóe lên. Cứ mỉm cười và cầu nguyện… Và cả ngày hôm nay mình cứ mãi mê vào công việc rồi cứ chợt nhận ra cứ điên cuồng với nó khi bản thân còn có thể.

42. Trước đây, tôi từng cho rằng, cảm giác an toàn chính là một lời hứa hẹn, là bàn tay nắm chặt lúc băng qua đường, là những lời nói đầy ấm áp. Nhưng hiện tại, có thể cho tôi cảm giác an toàn chỉ đơn giản là ánh mặt trời rực rỡ, là điện thoại được sạc đầy pin, là trong túi luôn có tiền, là người thân luôn ở cạnh.

43. Đà Lạt tháng 12 lạnh tê tái. Trời không nắng và gió rất lạnh. Có người hỏi mình sao không đi nơi khác mà cứ đi ĐL hoài. Mình cũng không biết tại sao nữa. Cứ mỗi lần muốn đi đâu đó, mình lại chọn Đà Lạt. Vì về nơi ấy mình cảm thấy yên bình, thân thuộc và nên thơ.

44. Có một mùa người ta gọi chia xa. Người ở đây bỗng hoá ra thành lạ. Cả một trời thương nhớ ở bên ta.

45. Hình như bất cứ nơi nào ở thành phố cũng mang một phong vị lãng mạn. Đà Lạt thật đẹp, nhẹ nhàng và thật ấn tượng. Xin để lại một chút nhớ trên những con đường dài in bóng những hàng cây lá kim, xen lẫn vào là nắng vàng như mật ngọt. Lạnh một chút, ấm một chút!

46. Không phải ngẫu nhiên mà người ta bỗng nhớ thương nhau nhiều đến thế giữa tháng 12. Bởi lẽ tháng 12 cũng là thời điểm của gió bấc mưa phùn, của giá rét, cô đơn. Đi giữa tháng 12, làm sao ngăn lòng mình thôi nhớ đến một ai đó.

47. Tình yêu ngày ấy như một giấc mơ đẹp mà ta chẳng muốn thức dậy, một giấc mơ ấm áp giữa mùa lạnh giá. Khi ta không còn chút hơi ấm nào trong thực tại, ta trở lại tháng 12 của quá khứ để kiếm tìm lại những kỷ niệm còn ấm.

48. Tháng Mười Hai về rồi, thời gian chẳng ngừng trôi. Khi ta nhận ra rằng thời gian đang đẩy chúng ta ngày càng xa nhau, ta lại càng muốn tìm lại, băng qua thời gian để tìm lại nhau. Em có về nghe tháng mười hai?

49. Một tháng Mười Hai tha thiết nhớ thương. Ở một không gian khác, có một cô gái cũng ủ nỗi nhớ giữa tháng Mười Hai, để cất lên thành tiếng thơ dịu nhẹ mà không kém phần da diết. Mời bạn cùng đến với bài thơ. Tháng Mười hai về, nơi ấy lạnh không anh?

50. Tháng mười hai về, có cô gái đứng chông chênh giữa hai bờ quên nhớ. Mùa Giáng sinh năm trước, còn có những lời hẹn ước nhưng Giáng sinh năm nay chỉ còn hai bàn tay lạnh ngắt vì yêu thương năm nào đã trôi tuột qua những kẽ tay. Tháng 12, chở em về với nỗi nhớ, còn anh, anh có trở về không?

51. Tháng 12, cuối đông, có một mùa hoa cải, có tấm áo sờn vai của mẹ, có những lời ru ầu ơ thuở bé, có những điều thân thương để người ta có thể viết nên những vần thơ giản dị. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12, để mùa đông chẳng còn tần ngần bên hiên cửa.

52. Tháng 12, có cô gái run rẩy trong từng cơn gió lạnh vẫn lo cho người ở nơi ấy liệu có lạnh hay không? Bàn tay ấy đã ấm áp bên bàn tay khác hay vẫn lạnh tanh mỗi độ gió đông về. “Xa nhau rồi, trăn trở lắm ai ơi. Tuyết rơi đầu đông người có trở mình cảm lạnh? Sức khỏe của người là điều tôi lo lắng nhất, dẫu bây giờ tôi chẳng quyền gì để thăm hỏi, quan tâm. Nơi trời xa có bao giờ tôi là người được nhớ, có ngấn lệ nào người đã rớt cho tôi?”

53. Tháng 12, thời tiết chùng chình, đỏng đảnh, có gió sắt se, có mưa dầm ủ dột, có những cơn gió mùa và cả nắng giữa trời đông. Tháng 12 đem đến cho người ta bao cảm xúc và cứ đi vào thơ một cách tự nhiên, đầy thi vị như thế.

Tháng 12 Và Những Cơn Mưa Qua – Tác Giả: Nguyễn Ngọc Trâm

Anh là cơn mưa đầu đời làm tim tôi khẽ run vì lạnh. Anh là chàng trai tháng mười hai với những cái nhìn lạnh băng đóng tuyết. Anh không giúp mùa đông của tôi được sưởi ấm, nhưng, chính điều đó làm tôi thích anh. Thích dai dẳng, rả rích.

Đông về, kèm theo những cơn mưa rả rích, lạnh thấm vào tim, tâm trạng của một người xa quê. Mưa với những kí ức tràn về, lửng lơ trong màn hoài niệm, tiếng mưa như gợi nhắc một ngày rất đỗi xa xăm. Những ngày này, những mùa mưa năm trước, là những lần đi học ướt như chuột với lũ bạn, cái cảnh đạp xe mặc áo dài mà không mang dép nghe sao thân thuộc quá, một chút ngỗ nghịch của tuổi học trò, một chút để nhớ, một chút đủ để khắc sâu vào nơi nào ấy trong tim, nhưng cũng đủ để mắt ướt nhòe mỗi khi chợt nhớ.

Mưa là những lần ngẩn ngơ nhìn sân trường qua ô cửa sổ quen thuộc, góc sân trường ấy, hàng cây ấy, những giờ học thể dục được nghỉ vì mưa ,yêu lắm. Nhớ dáng thầy trong mưa những ngày đến lớp, thương bóng cô vội vã và những lời giảng trong tiếng mưa rơi. Mưa là tuổi học trò, tuổi đẹp nhất của đời người, trong sáng, hồn nhiên, một chút buồn vu vơ mỗi lúc mưa về, chợt đến, chợt đi.

Và mưa, là những ngày tháng bên gia đình. Trong ngôi nhà nhỏ ấy, mọi người quây quần bên nhau với những bữa cơm tối sớm hơn thường lệ, đơn ngiản vì ba hay nói ” trời mưa đói bụng”, mưa mang về một miền kí ức rất đỗi bình yên.

Giật mình nhìn lại xung quanh, bốn bức tường với những thứ đồ công nghệ hiện đại, chỉ một mình, chợt thấy lẻ loi và lạc lõng quá, ngoài trời, mưa vẫn rơi. Mùa mưa năm nay đến chậm hơn, nhưng lạnh hơn thì phải. Co ro trong tấm nệm dày cộm mà vẫn thấy buốt, giá mà có một vòng tay mẹ, giá mà có tiếng nói ấm áp của ba, thì mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều.

Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn khóc nhè mỗi dạo mưa về, vẫn hờn trách mưa chỉ làm người ta thấy nhớ và buồn, vẫn thấy chút xuyến xao mỗi khi chợt cảm nhận cái nắm tay một chiều mưa bay của năm trước, nhưng tất cả, chỉ là một quá khứ đáng để nhớ và giữ lấy mà thôi.

Ngày ấy. Anh bước vào cuộc sống của tôi trong màn mưa mỏng, nhẹ nhàng và xa lạ. Trong tim anh có một tảng băng lớn mà tôi không tài nào chạm được đến. Anh lạnh lùng, vô cảm. Anh không lãng mạn như bao người, anh thực tế và chỉ cắm cúi vào công việc. Tôi là một cô bé cứ bám lấy anh, giống một người em nhỏ, nhưng hình như anh không còn câu nào khác ngoài câu “anh đang làm việc, đừng làm phiền”. Tôi từng nghĩ hay anh cũng giống như những nhân vật trong truyện ngắn Dương Thụy, có niềm đau nào đó quá lớn nên mượn việc để quên, nên không dám thử yêu lần nữa. Nhưng không, tất cả cũng chỉ là sự nhiễm truyện quá mức của tôi mà thôi.

Anh là một dấu hỏi chấm. Anh là cơn mưa đầu đời làm tim tôi khẽ run vì lạnh. Anh là chàng trai tháng mười hai với những cái nhìn lạnh băng đóng tuyết. Anh không ấm áp, anh không nhẹ nhàng. Anh không giúp mùa đông của tôi được sưởi ấm, nhưng, chính điều đó làm tôi thích anh. Thích dai dẳng, rả rích.

Và, ngày tôi ra đi để tìm một cơ hội mới cho mình. Sài Gòn trời mưa nặng hạt. Nhưng là cơn mưa tháng chín mùa thu. Anh đến. Khẽ nắm tay tôi thật chặt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được anh ở gần tôi, lần đầu tiên tôi biết rằng anh không phải là cỗ máy. Khẽ nói vào tai tôi: “Anh chỉ lạnh vào tháng mười hai với những cơn mưa ngang”.

Tôi gật đầu. Nhưng anh đâu biết rằng, chính mưa mùa đông mới là lúc tôi thích anh, còn bây giờ, thu đến, hạ sang, hay xuân ấm áp, cũng là mưa đấy, nhưng mưa đó không dành cho những khoảng lặng trong tim tôi, nó dành cho những điều cao xa hơn mà tôi đang với tới. Những ước mơ.

Tháng mười hai – đi qua gian hàng đông lạnh, chợt thấy cái lạnh của những ngày cuối năm. Tháng mười hai và những cơn mưa qua. Tháng mười hai, chuẩn bị tâm lí cho năm năm không ăn tết ở quê nhà.

Tháng 12 Và Ngăn Khóa Ký Ức – Tác Giả: Nguyễn Thúy Hạnh

Ta cảm thấy tâm hồn mình như một cái ngăn kéo chứa đựng bao nhiêu thứ linh tinh. Cái ngăn kéo ấy đã được khóa lại bấy lâu nay, khi người cầm chìa khóa đã ném chiếc chìa khóa đi rồi. Một áng mây trôi qua trời, một cơn mưa đi qua chiều, một bóng ai đi qua đời ta như ngọn khói nghi ngút từ ly cafe đen không đường không đá.

Thoắt một cái, tháng 12 thoảng qua như cơn gió. Tháng 12, những ngày sắp chia xa, sao làm ta bâng khuâng đến lạ. Với tất cả mọi người, tháng 12 là tháng cuối cùng của năm mới, nó sẽ qua đi để cho ta đón chào một năm mới tinh khôi với đủ đầy ước nguyện. Có ai ghét tháng 12 không nhỉ? Chắc là không, bởi vì tháng này rất quan trọng với mỗi chúng ta.

Bố nói với ta, tháng 12 là tháng củ mật nên nó rất thiêng liêng với mỗi người.

Anh bảo tháng 12 trở nên quan trọng vì đã được người ta đã trao cho nó cái quyền được phán xét 11 tháng còn lại.

Tháng 12 đi qua cánh đồng, hanh hao chiều chỉ còn chỏng chơ gốc rạ. Ai đó cắt những cuống rạ rồi đốt lên giữa đồng chiều. Những ngọn khói bốc lên sao ta cảm thấy ấm áp lạ lùng. Từ lâu, ta thấy thích cái mùi của khói, cho dù nó làm ta cay xè đôi mắt. Đứng từ xa quan sát làn khói ấy, ta thấy sau cái mở ảo đó, có một điều gì thật gần gũi với ta. Đi xa, nhớ quê hương, ta nhớ một cột khói cao dài xám xịt lan tỏa giữa đồng chiều.

Trên chuyến xe buýt nọ, cô bé gặp lại người bạn trai cũ. Rồi họ yêu nhau để cùng ôn lại những ngày tháng tuổi học trò không quên của mình. Vì họ ở xa nhau nên tình yêu của họ ngày càng lớn hơn sau mỗi lần gặp gỡ. Đi bên nhau, họ chỉ biết có nhau thôi mà không biết rằng có bao người đang tồn tại xung quanh họ. Hình như giới trẻ bây giờ là thế, yêu chóng vánh vội vàng. Trong mắt họ, chỉ có bạn của mình thôi, không biết xung quanh còn có ai khác cả. Đến một ngày, họ chia tay nhau cũng chóng vánh như khi họ gặp nhau vậy.

Từng ngày, từng ngày trôi qua. Một tháng 12 nữa sẽ lại dần dần đi qua ta như thế. Gấp gáp, bận rộn, ồn ào, vội vã như khi nó được sinh ra. Vào những ngày cuối cùng của năm này, bất giác ta cảm thấy nhớ vô cùng những tháng đã qua, những ngày đã qua. Nhớ lắm những người đã xa. Trong số những người đã xa ấy, có người làm ta khóc, có người làm ta cười, có người làm ta vui, có người làm ta đau. Tất cả những gì đã qua tự nhiên ùa về trong chốc lát. Những vui, những buồn, những da diết bâng khuâng bất giác quay trở lại.

Ta cảm thấy tâm hồn mình như một cái ngăn kéo chứa đựng bao nhiêu thứ linh tinh. Cái ngăn kéo ấy đã được khóa lại bấy lâu nay, khi người cầm chìa khóa đã ném chiếc chìa khóa đi rồi. Một áng mây trôi qua trời, một cơn mưa đi qua chiều, một bóng ai đi qua đời ta như ngọn khói nghi ngút từ ly cafe đen không đường không đá. Thấm thoắt một năm đã qua, 365 ngày vẫn đủ đầy tròn trịa nhắc cho ta nhớ lại những thứ đã xa mà ta không thể xa. “Tít…tít”, một dòng tin nhắn bay đến, tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “Người ơi! Ta đã tìm được mật mã để mở chiếc ngăn kéo của người”. Tin nhắn của ai đó làm cho ta bật cười, tiếng cười làm xua tan màn đêm.

Trời chạng vạng sáng, bên ngoài thêm một nụ đào phai hé nở, thêm một sắc mai vàng hé mở cùng ta chia tay tháng 12.

Tháng 12 Ơi, Ấm Áp Cùng Tôi Nhé! – Tác Giả: Nguyen Linh

Tháng 12, tháng cuối năm cho những công việc thúc giục, hối hả, tháng tất bật với những kì thi kéo dài, tháng của tiết trời se lạnh, của những nỗi nhớ không tên, của sự cô đơn lạc lõng… Tôi đút tay vào túi áo khoác lang thang trên phố xung quanh là những cửa hàng bày bán cây thông cùng những bộ trang phục, những món đồ trang trí lung linh đáng yêu cho ngày noel sắp tới, tôi kiếm cho mình một chỗ ngồi yên tĩnh trong Mộc và nhâm nhi hương vị của tách cacao nóng nhìn ra ngoài qua tấm kính dán đầy hình những bông tuyết bay mặc kệ ngoài kia dòng người đang vội vã pha trộn với vô vàng những tạp âm, tôi thả hồn mình trượt dài trong nỗi nhớ…

Tháng 12, tôi thích cảm giác được ở nhà, thích mỗi sáng ngủ nướng trong cái mền ấm áp mẹ mua cho, đôi khi lại thích dậy sớm hít thật sâu cái không khí trong lành mà ở quê mới có, thích được nhìn ba và chị gái lần lượt chạy xe đi làm, thích mỗi sáng cùng mẹ dọn dẹp góc sân nhỏ, thích mỗi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm mẹ chuẩn bị…giờ đây khi ở một nơi xa nhà rồi tôi mới thèm những ngày nghỉ lễ để được về với gia đình thân yêu.

Tháng 12, có những kỉ niệm tuổi thơ, những kế hoạch cho cuối năm, những buổi đi chơi của tụi con gái chúng tôi mặc kệ trời đêm sương lạnh, nhớ những bông tuyết trắng tinh mà đám con trai trong lớp hì hục làm cả tối để tặng riêng cho đám con gái chúng tôi trong ngày giáng sinh, nhớ tấm thiệp noel cùng lời chúc” giáng sinh ấm áp nhé!” của ai đó… nhớ, nhớ lắm một thời xa xưa.

Tháng 12, có ngày sinh nhật của Nhân Mã, người từng đặc biệt trong tim Bảo Bình là tôi, người cho tôi những rung động đầu đời, người quan tâm yêu thương tôi theo một cách đặc biệt khiến tôi vui, người như là chiếc khăn len sưởi ấm tôi giữa những ngày đông lạnh, tôi đã từng tin Nhân Mã và Bảo Bình sẽ là một cặp hoàn hào nhưng cuộc sống luôn có những thay đổi và tình cảm con người cũng vậy, sinh nhật năm nay Nhân Mã không còn đặc biệt với tôi nữa mà đặc biệt với một ai khác, sinh nhật mùa đông sẽ lạnh nhưng tôi mong người sẽ luôn ấm áp, hạnh phúc bên cạnh ai đó mà người đã chọn nhé!

Tháng 12, với tôi là sự cô đơn kéo dài, cô bạn cùng phòng vui vẻ với những dự tính đi chơi noel cùng bạn trai, tôi cười nhìn họ hạnh phúc, noel năm nay tôi lại một mình, lại tự mua một cái thiệp đặc biệt để tặng riêng mình, tự thưởng cho mình những món ăn ngon cùng bạn bè trong” hội alone”, có người từng nói” trong những ngày đặc biệt, người nào hạnh phúc thì càng thêm hạnh phúc, người nào cô đơn thì càng thêm cô đơn”, thật sự thì tôi thấy cô đơn trong cái không khí rộn ràng của giáng sinh, thấy cô đơn giữa thành phố nhộn nhịp này, giữa những đôi tình nhân tay trong tay cảm nhận sự ấm áp…

Tháng 12, cho những nỗi buồn sẽ qua, cho những niềm vui sẽ đến trong năm mới, bắt đầu refresh lại cuộc sống của chính mình, tập cho mình mạnh mẽ để vượt qua mọi nổi buồn trong cuộc sống, mở lòng mình với mọi người để nhận lại sự yêu thương, để biết yêu thương vẫn còn đong đầy ở mỗi trái tim, đừng vì những muộn phiền nhỏ nhặt trong lòng mà quên đi niềm vui xung quanh mình…

Trên là toàn bộ những câu status tháng 12 mà chúng tôi có để chia sẻ đến các bạn. Là tháng cuối cùng trong năm, hãy tận hưởng nó theo cách riêng của bạn nhé. Đừng quên là nhấn like và share bài viết nếu cảm thấy hay nhé.

Bạn Đang Xem STT Tháng 12, Status Xin Chào & Viết Về Tháng 12 Mùa Đông Rét Mướt – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 11 & Chùm Thơ Tạm Biệt Tháng 11!

Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 12, Status Xin Chào Tháng Mười Hai Mùa Đông Rét Mướt Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

Cập nhật thông tin chi tiết về Những Câu Nói Hay Để Chào Đón Tháng 12 Bằng Tiếng Anh trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!