Bạn đang xem bài viết Những Nỗi Đau Bạn Sẽ Phải Đối Mặt Khi Nối Lại Tình Xưa Với Người Yêu Cũ được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Họ sẽ liên tục khẳng định rằng họ sẽ không bên bạn nữa nếu chuyện chia tay tiếp tục xảy ra lần thử 2. Đó chính là lời đe dọa đáng sợ nhất trên trái đất này.
6. Bạn liên tục phải hỏi bản thân rằng bạn có thực sự muốn quay trở lại vì anh ấy hay điều bạn cần chỉ là một người bạn trai.
Bạn cần phải suy nghĩ về lý do hai bạn chia tay lần đầu tiên. Và bạn liên tục đặt câu hỏi cho bản thân về quyết định hòa giải của mình. Bởi bạn không dám chắc rằng bạn có thực sự muốn ở bên anh ấy một lần nữa hay đơn thuần là bạn không thể chịu nổi nỗi cô đơn.
7. Cả hai bạn đều hứa hẹn thay đổi, nhưng chỉ có thời gian mới có thể trả lời.
Trong giai đoạn đầu khi mới quay lại, hai bạn sẽ vô cùng phấn khích. Bạn cảm thấy dường như mọi thứ đều hoàn hảo và khác biệt so với lần yêu đầu. Nhưng hãy luôn cảnh giác và nghi ngờ bởi tất cả mọi thứ trước mặt chỉ là tạm thời mà thôi.
8. Bạn luôn phải cố gắng để mối quan hệ trở nên mới mẻ hơn.
Trải qua thời gian đầu ngọt ngào, bạn sẽ dần cảm thấy sự nhạt nhẽo, mệt mỏi mà mối quan hệ này đem lại, thậm chí, những rắc rối cũ bắt đầu lặp lại và khiến bạn phát điên lên. Bạn cần phải nỗ lực để bắt đầu lại, và đón nhận tình cảm này như một tình yêu hoàn toàn mới. Nếu không, bạn sẽ rất dễ lặp lại những sai lầm trong quá khứ.
9. Bạn cần quên đi những lời nói có tính sát thương cao của cả hai.
Khi chia tay, cả bạn và đối phương đều không ngại buông ra những lời chỉ trích nhằm giữ lại sự tự tôn cho riêng mình. Thậm chí, một số câu nói còn mang tính chất xúc phạm nặng nề. Cách duy nhất để đối mặt với vấn đề này là hãy quên những lời đó đi và tìm mọi cách tạo nên những kỷ niệm ngọt ngào trong tương lai.
10. Bạn phải lấy lòng bạn bè anh ấy một lần nữa.
Sau khi chia tay, dĩ nhiên anh ấy sẽ kể cho bạn bè những điều không mấy tốt đẹp về bạn. Vì vậy việc họ có cách nhìn nhận tích cực với bạn như thuở mới quen là điều gần như không thể.
11. Bạn phải đối mặt với những trục trặc từ lần chia tay đầu tiên và thực tại.
Khoảng thời gian sau khi chia tay và hiện tại chắc chắn sẽ tiềm ẩn nhiều mâu thuẫn. Bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách giữa sự tò mò muốn biết khoảng thời gian không ở bên nhau anh ấy đã làm những gì hoặc giữ im lặng và không hỏi bất cứ điều gì hết.
12. Bạn tự vấn liệu tình cảm này có trở nên ổn định.
Bạn không thể ngừng băn khoăn rằng liệu đây có phải là mối quan hệ tốt nhất mà bạn từng có hay không. Việc bạn quay lại với người cũ vì bạn sợ những điều tốt đẹp hơn sẽ không xảy đến với bản thân mình hay bạn muốn sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ và cho cả hai thêm một cơ hội?
13. Việc chia tay sẽ không còn là mối bận tâm của bạn.
Bởi hiện tại, bạn ở trong trạng thái đã từng chia tay, và quay lại. Nếu mối quan hệ tan vỡ một lần nữa cũng không hề hấn gì, bởi bạn biết, chuyện cả hai tiếp tục quay lại bên nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian, và bạn không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
14. Bạn phải thực sự quên đi quá khứ.
Bạn không thể chỉ nói miệng về việc bạn đã hoàn toàn cho qua những điều tồi tệ trong quá khứ, mà thực tâm bạn phải dừng ngay việc so sánh mối quan hệ hiện tại với những đổ vỡ trong quá khứ.
Điều bạn cần làm hiện tại là tạo nên những kỷ niệm tốt đẹp và cùng nhau tiến về phía trước. Nếu tâm trí bạn cứ mãi gắn chặt với những lỗi lầm của cả hai, thì bạn chắc chắn sẽ không thể cải thiện tình hình.
15. Bạn lường trước những điều tồi tệ có thể xảy ra.
Bạn không cần phải tưởng tượng hay bối rối khi những tranh cãi và trục trặc xảy ra đối với cả hai. Bởi bạn đã có kinh nghiệm giải quyết các vấn đề vì thế, bạn có thể lường trước những mâu thuẫn và dễ dàng vượt qua chúng.
16. Và cuối cùng, bạn nhận ra rằng bạn thực sự muốn ở bên anh ấy.
Điều quan trọng nhất vào thời điểm hiện tại là cả hai bạn đều vô cùng trân trọng đối phương. Bạn và chàng chấp nhận đối mặt với hàng tá những rắc rối để có thể tiếp tục ở bên nhau. Bạn thà đối mặt với những chỉ trích nặng nề từ phía bạn bè và những dằn vặt từ kỷ niệm trong quá khứ còn hơn là sống thiếu anh ấy thêm một lần nữa.
Rate this post
Hạt Giống Tâm Hồn : Đừng Sợ Đối Mặt Với Nỗi Sợ Hãi
Lòng can đảm giúp chúng ta chống lại nỗi sợ hãi tĩm cách khống chế nó, chứ không phải giúp chúng ta chối bỏ sự tồn tại của nó. – Mark Twain
“Cuộc đời gần như là hoàn hảo!”, tôi tự nhủ và cám ơn số phận đã rất ưu ái với tôi. Quả thật tôi đã và đang đứng trên đỉnh cao của danh vọng. Hơn một năm qua, tôi là ngôi sao trong một vở nhạc kịch ăn khách của sân khấu Paris trắng lệ. Tôi được giao vai trong bốn vở nhạc kịch của một hãng phim nổi tiếng. Và hơn hết, tôi có rất nhiều bạn tốt, những người tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ chuyện trò.
Lúc đó là năm 1922. Tôi đã không hiểu vì sao mà bao nhiêu may mắn lại nhanh chóng từ biệt tôi như vậy.
Sau này, ôn lại những gì đã xảy ra tại rạp Les Bougges Parisiens vào buổi tối hôm ấy, tôi nhận thấy đã có những dấu hiệu cảnh báo trước đó. Trong nhiều tháng trời, tôi đã làm việc quá sức, lại thiếu ngủ thường xuyên. Đôi khi, tôi cảm thấy mình như người kiệt sức – đầu óc nặng trịch, bao hứng khỏi tan biến đi đâu hết cả. Thế mà tôi chẳng hề lưu tâm. “Chắc chỉ mệt mỏi chốc lát thôi”, tôi tự nhủ, rồi lại bước ra sân khấu, tự ép mình diễn thật hay đúng như những gì khán giả mong đợi.
Tuy nhiên, tối hôm ấy sự việc không diễn ra bình thường như mọi tối. Trước đó, vào bữa trưa kéo dài hàng giờ với bạn bè, tôi đã ngu ngốc đắm mình trong rượu ngon và ních thật căng bụng. Tôi tranh thủ chợp mắt vài phút với hy vọng sẽ tỉnh táo lại trước giờ diễn. Thế nhưng khi đến rạp hát, đầu tôi cứ phừng phừng như bốc lửa. Trước đây tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng xây xẩm như thế này. Tôi cố gắng xua tan nó khi chờ nghe gọi đến lớp diễn của mình. Dù vậy khi nghe gọi, những lời này như đến từ một nơi xa xăm nào đó. Tôi bước ra sân khấu, xương lên lời thoại quen thuộc của vai tôi diễn. Nhưng rõ ràng có điều gì đó không ổn. Tôi có thể nhận thấy điều đó qua ánh mắt của người bạn diễn.
Khi tôi hát tiếp đoạn thứ hai, sự ngạc nhiên trong tôi đã chuyển thành lời báo động và tôi kinh hoàng nhận ra rằng mình đã hát nhầm lời của cảnh ba thay vì cảnh một! Tôi cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh nhưng vô vọng. Đầu tôi lúc ấy đột nhiên rối tung. Tôi như kẻ mất hồn.
Người bạn diễn hát đỡ lời tôi một cách khéo léo, anh ấy thầm thì nhắc tôi những chữ đầu của mỗi đoạn tôi phải hát và cứ thế, những người khác cũng lần lượt nhắc tôi trong những cảnh sau. Buổi diễn tối hôm đó đã kết thúc mà chỉ những người ở sau cánh gà mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau buổi diễn, các bạn đồng nghiệp cười xòa và an ủi tôi rằng đó chỉ là sự bất ổn nhất thời. Tôi cũng muốn tin như vậy, nhưng tôi đã thật sự hoảng loạn. Điều gì sẽ đến nếu sự cố tối nay chỉ là một sự mở đầu? Một diễn viên kịch không nhớ nổi lời thoại của mình – điều này có nghĩa là sự nghiệp tiêu tan. Một dấu chấm hết cho một nghề nghiệp đã đưa tôi thoát khỏi những quán café tồi tàn ở Montmartre – nơi tôi đã phải hát để kiếm sống qua ngày – để đến những rạp hát sang trọng nhất của Paris trắng lệ kèm với tiền thù lao hàng ngàn đô-la mỗi tuần.
Ngày hôm sau, tôi đọc đi đọc lại lời thoại của mình, ôn lại từng câu ca, lời hát mà tôi đã thuộc làu cả năm qua. Nhưng đến tối, nỗi kinh hoàng quay trở lại và đi kèm theo nó là cơn ác mộng đeo đẳng tôi nhiều tháng liền. Đứng trên sân khấu, tôi thấy mình không tài nào tập trung được vào lời thoại phải nói lúc ấy mà đầu óc cứ mải chạy theo những lời thoại của một vài cảnh sắp tới và cố gắng chuẩn bị để nói những lời này. Tôi hết ngập ngừng thì lại nói lắp bắp. Sự thoải mái, tự nhiên đã giúp tôi trở thành diễn viên danh tiếng chạy đi đâu mất. Rồi tôi thấy xây xẩm mặt mày, sàn diễn và mọi vật như quay vòng trước mắt tôi. Tôi thực sự sợ hãi nghĩ đến cảnh mình ngã gục ngay trên sàn diễn.
Tôi đi khám hết bác sĩ này đến chuyên gia khác. “Suy nhược thần kinh”, họ nói rồi chích thuốc, dùng điện từ xoa bóp cho tôi, bắt tôi theo chế độ ăn kiêng đặc biệt. Nhưng tất cả đều vô hiệu. Người ta bắt đầu bàn tán xôn xao rằng sự nghiệp diễn viên của tôi đang trượt dốc. Tôi cố tránh gặp bạn bè vì tôi chắc họ cũng đã biết tình trạng bất ổn của tôi.
Nhưng khi tình trạng đầu óc choáng váng xảy ra thường xuyên hơn, tôi biết rõ ràng sự suy sụp thần kinh là không thể tránh khỏi. Và nó đã đến thật. Lúc đó, mọi thứ với tôi thế là hết. Cả thế giới trước mắt tôi sụp đổ tan tành.
Bác sĩ yêu cầu tôi đi nghỉ tại một khu điều dưỡng ở Saujon, một ngôi làng nhỏ bé ở miền tây nam nước Pháp. “Thế giới của Maurice Chevalier đã vỡ vụn”, tôi thở dài, “và chẳng còn nơi nào có thể hàn gắn lại những mảnh vỡ ấy nữa”.
Tuy nhiên, lúc đó tôi đã không thể ngờ đến sự tinh tường và lòng nhẫn nại của vị bác sĩ già tài giỏi tại Saujon. Đọc xong hồ sơ bệnh án của tôi, bác sĩ Robert Dubơis vạch ra một phương án điều trị đơn giản chỉ bằng nghỉ ngoi và thư giãn.
– Sẽ chẳng ăn thua gì đâu, – tôi uể oải nói, – tôi hết thời rồi.
Nhưng rồi trong nhiều tuần sau đó, theo lời bác sĩ, tôi thả bộ một mình dọc theo những con đường làng do ông vạch ra. Và dần dần tôi tìm thấy những nét yên bình trong vẻ đẹp của thiên nhiên; sự yên bình vẫn luôn tồn tại trong tôi mà tôi đã quên bẵng đi. Rồi cũng đến một ngày, bác sĩ Dubơis khẳng định với tôi rằng thần kinh của tôi đã bình phục hoàn toàn. Tôi rất muốn tin ông nhưng trong lòng còn ngờ vực. Giờ đây sự hoảng loạn trong tôi không còn nữa nhưng tôi vẫn thấy mình chưa đủ tự tin.
Một buổi chiều, bác sĩ Dubơis đề nghị tôi trình diễn giúp vui cho một nhóm người nhân ngày hội làng. Cứ nghĩ đến chuyện phải đối mặt với khán giả – bất cứ khán giả nào – là tôi thấy đầu óc mình trở nên mụ mẫm. Tôi vội vàng từ chối lời đề nghị đó.
– Tôi biết cô có thể làm được, Maurice, – bác sĩ nói, – và cô phải chứng tỏ điều này cho chính bản thân cô. Đây là cơ hội tốt để cô khởi đầu đấy!
Tôi thấy thật kinh hãi.
– Có gì bảo đảm là tâm trí tôi sẽ không rối tung lên như trước?
– Chẳng có điều gì bảo đảm cho cô cả. – Bác sĩ Dubơis chậm rãi nói, và ông tiếp tục với một câu nói mà đến hôm nay tôi vẫn nghe thấy văng vẳng bên tai mình như ba mươi năm trước – Đừng sợ phải đối mặt với nỗi sợ hãi!
Mãi đến khi ông giải thích, tôi mới hiểu hết ý câu nói đó của ông.
– Cô sợ lại phải bước lên sân khấu, do đó cô tự nói với mình thế là hết. Nhưng sợ hãi không bao giờ là nguyên nhân rời bỏ sàn diễn của cô cả; nó chỉ là một cái cớ mà thôi. Khi một người dũng cảm gặp phải nỗi sợ hãi, anh ta thừa nhận sự tồn tại của nó – và rồi vững bước vượt qua mà không còn lưu tâm đến nó nữa.
Ông dừng lại ở đó và đợi câu trả lời của tôi.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới cất tiếng.
– Tôi sẽ thử xem!
Tôi quay về phòng mà tim đập loạn xạ khi nghĩ đến những gì đang chờ đón tôi phía trước. Trong những ngày kế tiếp, tôi trải qua những giờ phút căng thẳng hồi hộp khi cứ nhai đi nhai lại lời bài hát mà tôi sẽ trình diễn. Rồi thử thách cuối cùng đã đến – tôi đứng sau cánh gà của một sân khấu nhỏ đợi đến lượt mình ra diễn.
Ngay tức thời, nỗi sợ hãi lại vây lấy tôi, bất giác tôi muốn quay lưng và bỏ chạy thật nhanh. Nhưng từng lời nói của vị bác sĩ cứ vọng mãi bên tai tôi: “Đừng sợ phải đối mặt với nỗi sợ hãi!”. Và đúng lúc đó, dàn nhạc nghiệp dư của làng trỗi nhạc ra hiệu đã đến phần biểu diễn của tôi. Tôi bước ra sân khấu và bắt đầu cất tiếng hát.
Mỗi một lời tôi hát, mỗi một câu tôi ca tối hôm đó là cả một sự cố gắng đến khổ sở. Nhưng lần này, trí nhớ đã không chơi khăm tôi nữa. Khi bước xuống khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tôi cảm thấy niềm vui chiến thắng nâng bổng mình lên. Tối hôm đó, tôi đã không át đi được nỗi sợ hãi; đơn giản, tôi chỉ thừa nhận sự có mặt của nó và rồi tiếp tục công việc của mình mà không lưu tâm đến nó nữa. Biện pháp đó thật hữu hiệu.
Rốt cuộc tôi đã nhìn thấy con đường giúp tôi quay lại với sự nghiệp của mình. Tôi tự nhủ, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ lấy lại sự tự tin mà mình hằng có, bởi điều gì đã xảy ra một lần bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra lần nữa. Nhưng giờ đây tôi có thể sống cùng với nó, và tôi quyết tâm chứng tỏ mình sống chung được với nó.
Con đường quay lại Paris thật không dễ dàng chút nào. Tôi chọn Melum, một thành phố nhỏ cách thủ đô vài dặm làm nơi khỏi nghiệp trở lại. Tôi đến một rạp hát nhỏ và xin gặp người chủ rạp. Ông ta giật mình và ngạc nhiên nhìn tôi, và khi tôi đề nghị được hát với một số tiền thù lao nhỏ nhoi, ông nghĩ rằng tôi đang đùa. Nhưng tôi thuyết phục rằng tôi muốn nhờ ông giúp tôi trở lại sàn diễn, ông mới gật đầu ưng thuận. Và cứ theo cách này, tôi lại bắt đầu những buổi biểu diễn của mình hết thành phố này đến thành phố khác. Mỗi buổi biểu diễn là một cuộc đấu tranh đau đớn và khổ sở trong tâm trí tôi.
“Vậy là mình vẫn còn sợ à?”, cứ mỗi lần như thế tôi lại thì thầm với mình, “Thế thì đã sao?”.
Cuối cùng, tôi tiếp tục lẩm bẩm những lời này khi đứng chờ lớp diễn của mình tại một hí viện lộng lẫy, mới xây dimg ở Paris, sẵn sàng đối mặt với khán giả thủ đô. Tối hôm ấy khi màn sân khấu hạ xuống cũng là lúc một chân trời mới mở ra trước mắt tôi. Tôi cúi chào liên tục trong tiếng vỗ tay vang dội cả hí viện rộng lớn. Thành công, sự thành công mà tôi đã từng có và từng mất, giờ đây đã quay trở lại với tôi.
Từ buổi tối hôm ấy và cho đến mãi bốn thập ký sau đó, tôi đã tiếp tục công việc mà tôi yêu thích – mang tiếng hát đến cho khán giả ở khắp đất nước. Trong suốt thời gian đó, tôi cũng đã trải qua nhiều khoảnh khắc sợ hãi, và đúng như lời người bác sĩ già tài ba ở Saujon đã nói: “Chẳng có điều gì bảo đảm cho cô cả”. Nhưng cảm giác đe dọa đó không bao giờ còn có thể khiến tôi từ bỏ sự nghiệp ca hát nữa.
Đã bao lần trên đường đời, chúng ta đã để nỗi sợ hãi biến thành chướng ngại vật ngăn trở bước tiến của mình? Chúng ta thấy được điều mình mong muốn đang ở phía trước, nhưng thay vì thừa nhận nỗi lo sợ vẫn hiện hữu trong lòng nhưng chúng ta vẫn sẵn sàng tiến bước, chúng ta lại luôn viện mọi lý do để rồi cuối cùng ngán ngại và quay lùi cam chịu thất bại.
Chính kinh nghiệm bản thân đã dạy tôi rằng: Nếu chúng ta cứ mong đợi một khoảnh khắc tuyệt hảo, khi mà mọi chuyện được bảo đảm tuyệt đối an toàn và chắc chắn, thì giây phút đó sẽ không bao giờ tới. Và khi đó, những ngọn núi cao sẽ không còn ai chinh phục, những cuộc tranh đua không có người chiến thắng và hạnh phúc vĩnh cửu sẽ chẳng đến với ai.
Cùng Danh Mục :
Nội Dung Khác
Phút Xao Lòng Khi Gặp Lại Người Xưa
Cuộc sống vốn đầy rẫy những khắc nghiệt, thử thách mà đôi lúc người cứng cáp nhất cũng khó lòng vượt qua. Tôi không thuốc tuýp người dễ dãi và cũng không phải là người sống bằng những hoài niệm. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi viết những dòng này, chỉ mong nhẹ lòng hơn một chút và được mọi người chia sẻ.
Tôi quen anh 12 năm trước. Tôi và anh cùng gặp nhau trong sinh nhật của cô bạn thân. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh trong tôi đã dâng trào một cảm xúc lạ. Anh không phải là người hào nhoáng, càng không phải là người nói những lời có cánh như nhiều đàn ông mà tôi gặp.
Anh luôn toát lên vẻ điềm tĩnh một cách tự tin. Ở người đàn ông ấy, chao ôi nụ cười, ánh mắt sao vững vàng đến thế. Tôi cũng cảm nhận không chỉ có mình mà nhiều cô gái trẻ khác cũng tự thắp lên niềm hy vọng quanh anh. Tôi đã cố kìm nén và giấu đi cảm xúc của mình vì dường như cái cô gái được mọi người khen xinh xắn lại kiêu kỳ là tôi tự thấy tổn thương ghê gớm. Nhưng mọi thứ diễn ra thật bất ngờ, những ngày sau đó anh chủ động đến tìm tôi và dường như chúng tôi đã tìm thấy nửa của mình trong nhau.
Yêu anh, đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi đã từng trải qua trong quãng đời thanh xuân của mình. Tôi đã không nhầm về anh, người đàn ông sống điềm đạm, trách nhiệm và quan trọng hơn cả là dồn hết tình cảm cho tôi. Những chuyến dã ngoại chỉ có 2 đứa, những đêm mùa Đông giữa bãi biển vắng người, rồi cả những lần tôi đau ốm anh luôn ở đó vững chãi tin cậy. Chúng tôi đã nói về lễ cưới và những đứa con, về mái ấm yên vui giữa phố phường chật hẹp.
Nhưng tất cả đã bị cuộc sống cuốn đi chỉ sau một đêm. Cái đêm định mệnh ấy, trên chiếc điện thoại của tôi xuất hiện dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Đến K.S ***, T say quá, phòng 503”. Thực tế quá trình chúng tôi yêu nhau không thiếu những ganh tỵ của nhiều người, và có không ít kẻ cố tình phá hoại hạnh phúc. Nhưng trong một đêm mưa lạnh, lại không có anh bên cạnh, tôi nhấc điện thoại gọi anh.
Tôi gọi hàng chục cuộc nhưng tuyệt nhiên máy không thể liên lạc. Tôi ước gì mình đừng đến cái khách sạn chết tiệt ấy, ước gì đừng có cái tin nhắn ấy. 23h, tôi gõ cửa phòng 503 người mở cửa là một phụ nữ khoảng 40 tuổi. Chị ta quấn đúng chiếc khăn tắm ngang hông. Và tôi gần như gục xuống khi thấy anh không một mảnh vải nằm trên giường. Người đàn ông của tôi, mắt nhắm nghiền và dường như hơi thở đầy thỏa mãn. Tôi chạy vụt ra đường và chuyện tình yêu, mộng ước tan biến như cơn lốc.
Lòng tự ái trong tôi bốc lên ngùn ngụt, tôi tìm mọi cách lẩn tránh anh, kể cả khi anh đứng suốt đêm dưới hiên nhà. Những tin nhắn anh gửi đến tôi không đọc. Tôi đã khóc hàng đêm, thậm chí đã có ý nghĩ tìm đến cái chết. Niềm tin cuộc sống trong tôi vỡ vụn, tình yêu dành cho anh giờ chỉ còn là sự đắng chát. Mẹ bảo tôi ít nhất một lần nghe anh giải thích nhưng tất cả không lay chuyển được tôi. Tôi xin chuyển công tác và không muốn lưu giữ bất cứ ký ức nào về người đàn ông bội bạc ấy.
3 năm sau tôi lấy chồng. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng. Anh ấy sống đơn giản và rất thương yêu vợ. Chúng tôi có với nhau 2 cháu, 1 trai, 1 gái. Thi thoảng tôi có nghĩ về “người cũ” nhưng cuộc sống áo cơm kéo tôi ra khỏi ký ức buồn. Mãi đến khi con gái tôi đầy năm, một trong số người bạn gái đến dự lễ thôi nôi cho cháu kể rằng: Tất cả những chuyện xảy ra với tôi và “người cũ” đều do một tay “con H.” đạo diễn.
Là vì ngày ấy anh làm Chánh văn phòng thường xuyên phải đón tiếp khách và trong một lần cơ quan anh ký kết hợp đồng, giao lưu với công ty H, cô ta đã tìm cách chuốc rượu rượu anh, thậm chí còn tán tỉnh ngọt nhạt với sếp của anh để ông ta yêu cầu anh uống “nhiệt tình” đến mức say khướt. Và cũng chính H thuê người dàn dựng cảnh tại khách sạn.
Tôi đã cay đắng, nhói buốt suốt nhiều tháng trời. Chưa bao giờ tôi thấy mình có lỗi đến vậy. Chồng tôi anh ấy cũng lờ mờ hiểu tâm trạng tôi đã trải qua. Nhưng chưa bao giờ anh nhắc đến quá khứ của tôi, anh vẫn chu đáo với vợ con, chấm nước mắt cho tôi mỗi đêm chợt tỉnh giấc. Tôi thương anh vô cùng. Một tay anh làm nhà, mua xe, dành tình yêu cho vợ và các con.
Những tưởng cuộc sống như thế đã là viên mãn. Nhưng không ai nắm được vận mệnh của mình. Tôi cũng vậy. Cách đây gần 1 tháng tôi được cơ quan cho đi du lịch ở Vương quốc Anh. Tôi và các đồng nghiệp hẳn đã có một kỳ du lịch tuyệt vời ở đất nước có tháp đồng hồ Big ben nếu tôi không “rụng tim” khi gặp lại người ấy.
Trên chuyến xe buýt 2 tầng, giữa London hoa lệ, tôi đã gần như đứng lặng khi nhìn thấy anh. Vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, vành râu quai nón ấy, dẫu bụi thời gian và những mệt mỏi đã dồn lên vóc dáng ấy nhưng không ai khác vẫn là anh. Chúng tôi đã sững người nhìn nhau và không còn nhận thức được bao nhiêu giây phút trôi qua trong thời khắc định mệnh ấy.
Tôi òa khóc nức nở, anh cũng nước mắt rơi. Tôi chạy đến ùa vào anh và thương người đàn ông ấy quá. Trời ơi! Vẫn bàn tay ấy đang khẽ vuốt tóc tôi, chạm vào bờ vai đã không còn tròn đầy nữa. Chúng tôi không biết nói với nhau điều gì. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng anh chỉ nói khẽ: “Anh hiểu rồi. Đừng em!”.
Những ngày sau đó Vương quốc Anh, anh đến tìm tôi và đưa tôi đi tham quan, thăm thú đất nước sương mù này. Anh không nói nhưng tôi biết, kể từ khi chúng tôi chia tay anh bỏ hẳn công việc rồi xin học bổng ra nước ngoài. Làm xong tiến sỹ anh cũng không về nước. Và cũng chưa một lần yêu ai, cưới ai. Tôi đã cố khỏa lấp vết thương trong anh bằng việc chuyện trò, vui đùa để anh có thể tìm niềm vui ở đâu đó. Tôi cũng đã được đến thăm chỗ ở của anh, đó là một căn phòng nhỏ, ngăn nắp nhưng lạnh lẽo.
Thứ ấm áp nhất mà tôi nhìn thấy trên bàn làm việc của anh chính là tấm ảnh chúng tôi từng chụp trong lần 2 đứa đi chơi biển mùa Đông. Sao lại thế T ơi! Sao anh lại dày vò mình suốt bao nhiêu tháng ngày như thế. Anh không chỉ tự làm khổ mình mà anh đã cắt vào lòng tôi thêm một vết thương. Những ngày ở nước ngoài ấy chưa bao giờ anh nói với tôi rằng vẫn nguyên vẹn tình yêu dành cho tôi, anh càng không níu giữ tôi cho mình.
Qua mỗi ánh mắt, cử chỉ của anh khiến tôi xót xa. Chúng tôi đã trao nhau tất cả những gì đã đánh mất, đã bỏ rơi suốt 12 năm. Tôi hạnh phúc quá, nhưng cũng không biết làm thế nào để bù đắp cho những mất mát mà anh đã trải qua. Tôi cũng biết bất cứ lúc nào tôi cần anh sẽ ở bên dang vòng tay chở che mà không cần điều kiện nào. Anh cũng không yêu cầu tôi hứa hẹn điều gì và cũng không mong được đền đáp gì, chỉ nói: “Khi thấy cần hãy cứ gọi anh. Anh luôn ở đây và muốn thấy em hạnh phúc”.
Hiện nay tôi đã trở về nước và lại sống trong dằn vặt những tưởng đã ngủ quên bao nhiêu năm. Có lúc tôi muốn thoát đi, có lúc tôi lại muốn vùi lấp tất cả. Người cũ đang khiến tôi xao lòng. Nhiều đêm, nắm tay chồng mà tôi lại cứ nghĩ đang nắm tay người ấy…
Tôi phải làm sao bây giờ. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên?.
N.A
*Tiêu đề do Báo Nghệ An đặt
Phải Làm Sao Khi Người Yêu Cũ Lấy Vợ !!!
“Phải làm sao khi người yêu cũ lấy vợ?” là câu hỏi của 1 bạn đọc gửi đến các chuyên gia tư vấn công ty thám tử Tận Tình để nhờ hỗ trợ.
Chúc anh/chị một ngày mới thật vui và tràn đầy năng lượng. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi là người yêu cũ sẽ lấy vợ. Bây giờ tâm trạng em rất hoang mang và đau đớn mặc dầu đã biết chuyện này đã được 10 ngày nay. Em và người yêu cũ đã quen nhau 5 năm, thời gian quen nhau chính thức là 3 năm nhưng sau đó chúng em chia tay vì người yêu cũ về quê lập nghiệp còn em thì ở lại Sài Gòn.
Có nhiều lần anh ấy đề cập chuyện cưới với em, nhưng em lo sợ về quê anh ấy không có việc làm, phụ thuộc kinh tế sẽ làm anh ấy gánh nặng nên em lưỡng lự. Chuyện cưới nhau chỉ là do hai đứa tính toán chứ chưa đề cập với gia đình lần nào. Trong suốt 2 năm qua chúng e vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và chia sẽ buồn vui trong cuộc sống. Một năm chúng em có gặp nhau vài lần và lần gần nhất là sau tết năm nay.
Sau khi gặp lại thì em biết em vẫn còn yêu anh ấy như lúc ban đầu và anh ấy cũng nói còn yêu em. Anh ấy nhiều lần hỏi em còn yêu anh ấy không nhưng em luôn trả lời là không vì nghĩ rằng hai đứa sẽ không bao giờ đến được với nhau nên em đành trả lời là không. Anh ấy luôn nói đùa là anh ấy sắp lấy vợ hoặc đại loại là tháng sau anh lấy vợ nhưng em không tin vì anh vẫn còn quan tâm em và anh nói không quen ai trong thời gian này. Anh chỉ tán tỉnh vài người thôi, nhưng vì em không quay lại với anh ấy nên em không có quyền giữ anh ấy quen người khác mà chỉ tâm sự như hai người bạn.
Cách đây 1 tháng, anh ấy đột nhiên im lặng 1 tuần không liên lạc với em, trong khi thời gian đó em và anh ấy không hề cãi nhau hay có vấn đề gì. Em vẫn chờ tin nhắn của anh ấy nhưng một phần em linh tính có chuyện nên em chủ động hỏi anh ấy “Dạo này anh bận gì à” Anh ấy trả lời “đi hỏi vợ”. Em cứ nữa tin nữa không tin rồi trả lời “Anh có mời em không?”, anh nói “Mời em sợ em không đi”, sau đó em nói “em sẽ đi chứ”. Bản thân em lúc đó tưởng anh nói đùa nên em cũng quên đi chuyện đó. Sau đó thời gian liên lạc cũng thưa dần.
Một lần vì em bị gia đình hối chuyện lấy chồng, em buồn nên tâm sự với anh ấy và muốn ngỏ ý quay lại. Nhưng anh ấy nói cảm ơn em cho anh cơ hội nhưng anh ấy xin lỗi. Anh ấy hẹn em đi chơi để được bên em 1 ngày, để bù đắp và lưu lại kỷ niệm đẹp cuối cùng với em. Em không đồng ý và buồn lắm, sau đó em không liên lạc với anh ấy nữa và tự nhủ ko làm phiền anh ấy. Nhưng tình cờ em nói chuyện với 1 người bạn thì biết được anh lấy vợ là thật, em sốc lắm và lập tức nhắn tin hỏi anh, anh nói với em là anh đã nói anh lấy vợ nhưng em không tin. Sau một lúc nói chuyện thì anh nói với em là anh và vợ sắp cưới là bạn cấp 3, gần nhà, quen nhau được một năm. Trong thời gian đó anh quen người ấy những giữ liên lạc với em vì anh chưa xác định lấy ai.
Phải làm sao khi người yêu cũ lấy vợ?
Người anh ấy yêu nhiều và muốn lấy làm vợ là em. Nhưng vì em từ chối cơ hội thì anh lấy người ấy. Em hỏi lý do thì anh ấy nói vẫn yêu vợ sắp cưới nhưng không bằng em, đến tuổi và gần nhà nên kết hôn được rồi. Trong thời gian này anh và người ấy hay cãi nhau về việc chuẩn bị cưới, vợ sắp cưới nói anh hay khó khăn hay càu nhàu và chính anh ấy thừa nhận với em là anh ấy càng quen với người ấy thì càng khó và luôn so sánh với em.
Hai người hay cãi nhau nên anh thường xuyên tâm sự với em nhiều hơn. Em điềm đạm và không tranh cãi khi có vấn đề, em thường im lặng và khuôn mặt ko nhăn nhó. Khi biết tình hình như vậy nên em rất muốn anh dừng lại với vợ sắp cưới và cho em cơ hội, em đã sai khi không nhận ra tình cảm anh dành cho em nhiều thế nên thời gian này em chấp nhận buôn bỏ quá khứ và đến với anh không điều kiện.
Bây giờ anh ấy đang phân vân giữa em và vợ sắp cưới. Anh nói anh muốn lấy em làm vợ nhưng bây giờ bà con, hàng xóm, công ty đã biết chuyện cưới nên không dừng lại được nữa, anh sẽ cố gắng bớt càu nhàu với vợ sắp cưới vì vợ sắp cưới vẫn ngọt ngào với anh khi hai người không cãi nhau. Nếu không hạnh phúc thì anh ấy sẽ li dị. Em đã cố gắng thuyết phục anh dừng lại và em chấp nhận mọi vấn đề để đến với anh, và nói cho anh ấy hiểu không nên vì lời nói ra vào của mọi người rồi cố chấp lấy, sau này li dị thì người chiệu thiệt là vợ anh. Hai người tuy chưa đăng ký kết hôn hiện tại nhưng khi đã cưới thì cũng xem như 1 đời vợ và 1 đời chồng.
Em nên thuyết phục anh ấy như thế nào đây ạ? Và em nên làm như thế nào đây ạ. Em vẫn còn yêu anh ấy và muốn đấu tranh tư tưởng với anh đến cùng. Vì hiện giờ anh ấy vẫn còn phân vân giữa em và vợ sắp cưới do cái bóng của em quá lớn đối với anh ấy. Em là đứa sống nội tâm và khép kín trong việc chia sẽ chuyện tình cảm nên em xin được giấu tên và không muốn được đăng bài trên mạng xã hội. Em trân trọng cám ơn anh/chị đã dành thời gian để lắng nghe tâm sự của em và mong chị cho em lời khuyên sớm ạ. Thân ái,
Chào bạn! Các chuyên gia tư vấn xin trả lời bạn đọc câu hỏi:”Phải làm sao khi người yêu cũ lấy vợ?”
Trước tiên, cảm ơn bạn đã gửi gắm những sự của mình đến trung tâm. Thay mặt trung tâm, chúng tôi xin đồng cảm sâu sắc với câu chuyện của bạn. Thay mặt trung tâm tư vấn tôi đồng cảm sâu sắc với câu chuyện của bạn. Điều đầu tiên chúng tôi muốn khuyên bạn rằng: ” Hãy thật bình tĩnh trong giai đoạn khủng hoảng này”. Sau đó bạn có thể tham khảo một số tư vấn của chúng tôi dưới đây.
Câu chuyện của bạn có lẽ bắt đầu gặp trắc trở khi bạn bạn yêu xa và rào cản về mặt địa lý đã làm 2 bạn xa nhau hơn. Trong tình yêu, chúng tôi hiểu là một người con gái khi yêu bạn cần sự an toàn trong tình yêu, và có lẽ khoảng cách giữa bạn và anh ấy đã làm bạn thấy mất an toàn. Chia tay khi cả hai còn rất yêu nhau là điều vô cùng khó khăn, chính vì không buông bỏ được nhau. Cả hai đều muốn quay lại với nhau, nhưng có thể vì một vật cản vô hình gì mà cả hai đều im lặng. Sự việc ra cớ sự như hôm nay là điều mà tất cả những người trong cuộc, kể cả bạn, anh ấy và cả vợ tương lai của anh ấy đều là người chịu tổn thương trong chuyện này. Bình tĩnh và nhìn nhận lại câu chuyện một cách khách quan, tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho cả ba là điều mà cả 3 cùng phải suy nghĩ.
Tôi nghĩ, điều bạn cần làm bây giờ đó chính là nói chuyện thẳng thắn với anh ấy. Hai bạn hãy nói rõ ràng cho nhau nghe về tình cảm của đối phương dành cho nhau. Nếu bạn thật sự còn yêu và đủ dũng cảm để đến với anh ấy thì hãy một lần mở lòng, nói với anh ấy tất cả những gì bạn đang suy nghĩ, kể cả những thứ tình cảm đã ấp ủ bấy lâu nay trong lòng bạn. Chắc chắn, khi cả hai đã thật sự hiểu lòng nhau, đủ yêu thương cả hai sẽ mạnh mẽ vượt qua những lời dèm pha của hàng xóm và đến với nhau.
Bạn, anh ấy hay bất kì ai cũng đều hiểu rằng hôn nhân không được vun đắp từ tình yêu sẽ rất dễ đổ vỡ. Nếu như người yêu bạn chỉ lấy vợ sắp cưới của anh ta vì gia đình, vì sợ dị nghị của đồng nghiệp, bạn bè thì đó là một điều hoàn toàn không nên. Trong câu chuyện này, nhìn ở góc độ của anh ấy chắc chắn rằng sau cuộc hôn nhân này anh ấy cũng không thể hạnh phúc thậm chí luôn bứt rứt và dày xé tâm can vì không lấy được người mình yêu thương. Mặt khác, đặt vào tâm thế là cô vợ sắp cưới của người yêu bạn, thật sự cô ấy là một người đáng thương hơn là đáng trách. Cô ấy hoàn toàn không biết gì trong chuyện này, nếu đám cưới được diễn ra cô ấy sẽ là người thiệt thòi nhất vì lấy phải người chồng không yêu thương mình và ly hôn chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
Hãy thử một lần khuyên anh ta dừng lại cuộc hôn nhân vì chính bạn, anh ấy và cả cô vợ sắp cưới của anh ấy. Đừng vì một chút lời dèm pha mà bỏ qua hạnh phúc cả đời của mình. Nhìn nhận sự việc theo chiều hướng tích cực một chút, cả 2 sẽ tìm được hướng giải quyết thích hợp nhất cho cả đôi bên. Hãy khuyên anh ấy, nói chuyện với vợ tương lai của anh ấy toàn bộ sự thật rằng anh ấy yêu bạn, anh ấy luôn khó chịu với cô ấy vì anh ấy luôn so sánh với bạn. Thành thật với nhau là điều rất cần lúc này, vợ tương lai của anh ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng khi nghe anh ấy nói những điều này những rồi cô ấy cũng sẽ hiểu và chấp nhận dừng lại, vì tương lai của cô ấy và cả của anh ta.
Người Việt Nam thường quá xem trọng cái tiếng và thể diện mà thường quên đi mình đang muốn gì và cần gì. Mọi người nói gì không quan trọng , quan trọng là bạn có hạnh phúc với lựa chọn của bạn hay không mà thôi. Tôi biết, đây là điều rất khó để có thể giải quyết, nói thì rất dễ nhưng để vượt qua được thì đó là cả một quá trình dài. Dẫu thế nào, tôi cũng muốn các bạn đi theo tiếng gọi của con tim. Đừng vì bất cứ điều gì mà chôn vùi thanh xuân của mình trong nuối tiếc vì mình đã làm sai một điều gì, hay chọn sai một điều gì đó. Hãy mạnh mạnh mẽ nói lên quan điểm của trái tim chính mình.
Điều cuối cùng, tôi mong bạn có thể cùng người yêu của mình vượt qua giai đoạn khủng hoảng này. Thật đáng tiếc nhưng hãy bình tĩnh và lạc quan lên, vì chính bạn và cả người yêu của bạn. Mong rằng mọi điều may mắn sẽ đến với bạn. Chúc cả hai sẽ có một cái kết viên mãn.
Cập nhật thông tin chi tiết về Những Nỗi Đau Bạn Sẽ Phải Đối Mặt Khi Nối Lại Tình Xưa Với Người Yêu Cũ trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!