Bạn đang xem bài viết Review: Our Times – Thời Đại Thiếu Nữ Của Tôi được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Chỉ còn hơn 3 tháng nữa là kỳ thi quan trọng – kỳ thi THPTQG của tôi cũng tới. Thời gian của chúng tôi trôi qua thật nhanh, thời học sinh cũng sắp hết rồi và có lẽ cũng thật đúng thời điểm để tôi xem được bộ phim này.
Hôm nay, duyên phận của tôi là phải xem bộ phim này, tất cả chỉ từ một MV nhạc trên Youtube cộng với một chút chán học. Phim rất hay, thực sự rất hay, tôi giới thiệu nhiệt tình bạn xem bộ phim này, thực sự không tiếc thời gian của bạn đâu. Thật đấy!!
Là MV này đây.
Our times cho tôi như được cảm nhận lại những xúc cảm khi đọc cuốn tiểu thuyết Thời niên thiếu không thể quay lại ấy của Đồng Hoa, có chút ngưỡng mộ, có chút ghen tị, có chút hài hước nhưng cũng có những giây phút cảm động đến rơi nước mắt, thật sự rất thân thuộc.
Không như những bộ phim “ngôn tình” bây giờ, phim theo mô típ có lẽ cũng là cổ điển nhưng lại có một sự đáng yêu không hề nhẹ. Lãng mạn nhưng không có lấy một cảnh hôn, tất cả chỉ là những lời nói, hành động nhưng đã diễn tả được rất nhiều. Tình yêu tuổi học trò có lẽ chỉ nên trong sáng như vậy thôi! Tôi đánh giá cao bộ phim hơn tất cả những bộ phim về đề tài thanh xuân vườn trường khác mà tôi đã từng xem như Hoá ra anh vẫn ở đây, Điều tuyệt vời nhất của chúng ta, bộ phim có Giang Thần và Tiểu Hy mà hiện tại tôi chẳng thể nhớ nổi tên dù mới có mấy tháng trước, và phim này với tôi cũng hay hơn cả phim Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi. Chỉ có hơn hai tiếng thôi mà bộ phim truyền tải được bao nhiêu điều, bao nhiêu cảm xúc. Phim chỉ ra những sự thật rất đáng yêu, những sự thật mà chúng ta chẳng hề biết về tình yêu tuổi học trò và cả những sự thật hài hước như này nữa.
Our times không có nữ chính xinh đẹp ngời ngời nhưng có lẽ đó lại là điểm tôi đánh giá cao ở phim này. Tôi đã từng đọc hay nghe ai đó nói rằng nếu bạn xinh thì người ta có lẽ chỉ thích bề ngoại của bạn, nhưng nếu bạn xấu thì người đó yêu bạn bởi chính con người của bạn. Vậy nên cả hai nam chính Âu Dương Phi Phàm và Từ Thái Vũ thích Lâm Chân Tâm bởi vì cô ấy tốt bụng, dễ thương, và hết lòng vì bạn bè. Cô ấy đã đứng lên bênh vực Từ Thái Vũ không ít lần, trước mặt thầy giám thị khi Thái Vũ bị phạt chạy quanh trường do bị nghi gian lận, hay bảo vệ cậu ngay trước mặt toàn trường một cách rất thông minh. Mấy ai có thể can đảm như cô ấy, kể cả tôi. Vì vậy tôi thực sự khâm phục và ngưỡng mộ một cô gái có trái tim trong sáng như Lâm Chân Tâm.
Tôi còn thích bộ phim này ở kịch bản nữa. Mạch phim đặc biệt xuất sắc. Nếu những giây phút đầu có phần hơi vô lý thì đến cuối sẽ được giải đáp một cách hết sức thuyết phục, có những chi tiết tỗi đã tưởng rằng chỉ cho vào cho hay thôi nhưng chúng hóa ra lại đều có ý nghĩa riêng cả. Từng chi tiết được đưa vào một cách tình cờ hay cố ý đến cuối cùng đều truyền tải thông điệp mà biên kịch muốn nói đến, những ý nghĩa nhân văn giản đơn nhưng lại thường bị bỏ quên trong cuộc đời này theo những tháng ngày ta lớn lên.
Một bộ phim rất hay về tình bạn, tình yêu trong sáng mà tôi rất thích, thích đến nỗi mà ngồi kỳ công viết ra những dòng này đây, hy vọng bạn sẽ hoặc đã thưởng thức bộ phim tuyệt vời này theo cách tôi đã cảm nhận. ❤ ❤
Đoạn phim tôi thích nhất (spoil). Tất cả thật đẹp, thật trong sáng và đáng ngưỡng mộ.
Phải nói thêm nữa là nhạc phim rất hay, như chạm đến trái tim tôi vậy.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Thời Đại Thiếu Nữ Của Tôi
Thanh xuân luôn là hồi ức tươi đẹp nhất của cuộc đời mỗi người. Dù rằng mỗi câu chuyện trong những bộ phim thanh xuân đều không hoàn toàn giống câu chuyện của từng người xem, nó vẫn đem lại cảm giác thân thuộc lạ kỳ. Để khi nhớ đến từng tình tiết là có thể cười vui vẻ; hay đặt mình vào nhân vật nữ, trộm nghĩ nếu cuộc đời mình có thêm một soái ca học đường hay trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm thì ắt hẳn sẽ đáng nhớ lắm. Movie thời thanh xuân lưu dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng tôi là You are the apple of my eyes, từ 2011 đến giờ chưa từng thấy chán. Và hiện tại là Our Times – Thời đại thiếu nữ của tôi. Dằn vặt, nuối tiếc, day dứt,…đều tập trung đầy đủ trong 120 phút film.
Nổi bật nhất trong dàn nhân vật chính là nam chính Vương Đại Lục vai Từ Thái Vũ. Vương Đại Lục thể hiện nhân vật này rất hoàn hảo và trọn vẹn.
“Rất lâu về sau bạn sẽ hiểu ra, người đầu tiên bạn ném bóng nước không phải là người bạn ghét nhất, mà là trong mắt bạn chỉ có người đó mà thôi.”
“Thì ra thích một người, ta sẽ không có dũng khí nói với cô ấy rằng, tối đó mình ước với sao băng, hi vọng trong ước mơ của cô ấy có tôi…”
Một Từ Thái Vũ đơn phương cô độc như thế. Một Từ Thái Vũ vốn từ đầu đến cuối trong mắt chỉ có Lâm Chân Tâm. Một Từ Thái Vũ hy sinh âm thầm cho người con gái mình thích. Một Từ Thái Vũ khiến người khác ngỡ ngàng và chua xót.
Vì Từ Thái Vũ, tôi đã xem bộ phim hai lần liên tiếp. Chắc hẳn đến đoạn Âu Dương Phi Phàm kể cho Chân Tâm sự thật, mỗi người đều chất chứa cảm xúc khác nhau. Có người như tôi, không kìm nước mắt cho những nụ cười gượng của Từ Thái Vũ. Có người tim như bị cứa đau đớn. Có người lặng lẽ lắc đầu, nuối tiếc thay cho hai người có tình nhưng lại để vuột mất nhau trong cuộc đời….. Sau khi xem hết kết cục, biết được tình cảm giấu kín ấy, tôi đã ngay lập tức xem lại từ đầu. Ở từng phân đoạn giữa Từ Thái Vũ và Lâm Chân Tâm, tôi để ý các chi tiết nhỏ nhất. Và quả thực trong mắt Từ Thái Vũ ngay ban đầu đã có sự khác biệt. Hóa ra tôi giống Lâm Chân Tâm, không hề nhận ra điều đó. Hóa ra tôi cũng đã bỏ lỡ những rung động sâu xa của cậu ấy.
Tim đập thình thịch một cách bất thường…
Bảo vệ cô gái mình thích khỏi bị xe đụng…
Lao xuống hồ bơi cứu cô gái đó, đau đớn khi nghĩ cô ấy sẽ ngạt thở…
Ánh mắt bi thương nhìn cô ấy tiến đến bên người khác…
Cố tình mua móc khóa thần tượng cô ấy nhưng lại nói dối là ngẫu nhiên…
Đau lòng nhưng vẫn dứt khoát đẩy cô ấy đến bên cạnh người cô ấy thích…
Chịu đựng bị đánh để bảo vệ cô gái đó…
Bị thương nặng vẫn cố bảo toàn tấm standee thần tượng của cô gái…
Chấn thương nặng cần phẫu thuật nhưng không cho cô ấy biết…
Đang truyền nước biển ở bệnh viện, nhưng biết cô ấy không ổn liền không nề hà trực tiếp đến nhà cô ấy…
Dù không thích, song vẫn tự nguyện theo đuổi một người khác, để cô gái mình thích có thể chiếm được trái tim người cô ấy muốn…
Nằm viện vẫn làm bài đầy đủ vì lời hứa khi xưa với cô gái…
Luôn dõi theo cô ấy từ phía xa…
Hiểu và yêu người con gái đó sâu nặng…
Từ một lá thư nguyền rủa của Lâm Chân Tâm ngốc nghếch tốt bụng, định mệnh đã buộc họ với nhau thật chặt. Còn nhớ nụ cười của Từ Thái Vũ lúc đọc bức thư. Cậu không để ý ô tô đang lao tới không phải vì shock quá, mà vì thấy người viết dễ thương quá. Điểm tôi thích nhất ở Từ Thái Vũ là cậu tìm hiểu Lâm Chân Tâm một cách rất nghiêm túc với mục đích là kết bạn. Tuy Lâm Chân Tâm lúc đó ngoại hình không bắt mắt, tóc tai bù xù, cặp kính cận to bự, tay chân lóng ngóng, cậu vẫn dành tình chân thành cảm cho cô ấy.
“Cám ơn cậu đã xuất hiện trong tuổi thanh xuân của mình.”
Từ Thái Vũ thực ra tính cách cực kỳ tốt. Thân thiết với bạn bè, học hành giỏi (chỉ là do không muốn học nên mới bết bát thế), có thể nhìn ra được vẻ đẹp nội tâm của Lâm Chân Tâm, đặt người khác lên trước bản thân mình…Trên đời này liệu có mấy ai được như Từ Thái Vũ chứ?
“Thì ra khi nhìn cô ấy tiến đến với người cô ấy thích, tôi mới nhận ra mình đối xử với cô ấy không tốt, là để cô ấy chú ý đến mình.”
Tôi không trách Lâm Chân Tâm. Ban đầu đúng là cô ấy thích Âu Dương Phi Phàm. Vì vậy, khi thân thiết với Từ Thái Vũ hơn, cô không thể phân biệt được là bạn, hay là thứ tình cảm lớn lao nào khác. Và cũng bởi vì Từ Thái Vũ giấu cảm xúc quá kỹ, che đậy bằng đủ cách, nên Lâm Chân Tâm không thể nói ra được. Cô ấy vốn tưởng Từ Thái Vũ vẫn thích Mẫn Mẫn.
Thì ra họ cũng từng gần tình yêu đến vậy, nhưng lại không biết cách tự nắm bắt thời điểm hai trái tim cùng đập một nhịp….
Nhiều lần tôi còn suýt tưởng họ sẽ nhận ra chân tình trong mắt nhau. Nhưng hoàn toàn không phải. Họ không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến…
Có một phân đoạn thể hiện cảm xúc của Lâm Chân Tâm khá tốt. Đó là hôm sinh nhật Lâm Chân Tâm, dưới trời mưa, cô thấy Mẫn Mẫn chờ Thái Vũ, cô hiểu rằng họ đã thực sự đến bên nhau. Cô khóc. Song cô không thể để Từ Thái Vũ nhận ra. Cô chạy nhanh dưới mưa, chỉ mong trốn vào một góc mà ôm vết thương rỉ máu. Cô ngã quỵ. Từ Thái Vũ định chạy đến đỡ, rồi bị cô ngăn lại. Tôi nghĩ trong cơn mưa lớn đó, Từ Thái Vũ có lẽ đã không nhận ra Lâm Chân Tâm đau khổ đến mức nào. Nước mắt hòa lẫn vào màn mưa, mặn chát, đắng ngắt. Cơ mà nếu cậu có hiểu, thì cũng chẳng thay đổi được gì, vì lúc đó cậu chuẩn bị sang Mỹ rồi.
Tuy nhiên, cùng sự biến mất của Từ Thái Vũ sau đó, Lâm Chân Tâm đã không còn giận cậu nữa. Nhất là khi Âu Dương Phi Phàm kể lại tất cả, và Lâm Chân Tâm mở đoạn băng Từ Thái Vũ tặng cô lúc trước. Quả thực, sự đau lòng của Lâm Chân Tâm không thể so được với những bi thương Từ Thái Vũ từng chịu đựng.
Thật may có cái kết HE cho tương lai vì tôi thực sự không chịu đựng thêm được một sự giày vò nuối tiếc như trong You are the apple of my eyes. Cả chục năm sau, khi mọi người đều có sự nghiệp riêng, Từ Thái Vũ và Lâm Chân Tâm gặp lại. Từ Thái Vũ vẫn nhớ đến những lời hứa ngày trước, và đem từng lời hứa một biến thành hiện thực.
Tôi thì mong tiếp tục nhìn thấy Vương Đại Lục thể hiện nhân vật này. Nhưng có lẽ đóng vai trưởng thành sẽ không được hợp lắm. Ngôn Thừa Húc thay thế cũng ổn, chỉ là nhìn chưa được quen. Vương Đại Lục thì hoàn toàn hợp vai lúc thiếu niên. Không phải kiểu người mỹ nam da trắng môi hồng phổ biến như bây giờ, Vương Đại Lục có nét đẹp rất cuốn hút, đặc biệt nụ cười sáng, có thể khiến người khác vui vẻ theo. Cảm giác như là vai Từ Thái Vũ được viết riêng cho Vương Đại Lục vậy. Từng ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều rất thật, không chút giả dối. Còn Trần Kiều Ân thì khác biệt khá lớn so với một Lâm Chân Tâm trưởng thành, cũng tại nhìn mặt thời thiếu niên và mặt lúc trưởng thành chẳng có mấy điểm tương đồng, khí chất hơi khác nữa. Tuy nhiên, vì tôi thích cả Ngôn Thừa Húc và Trần Kiều Ân nên vẫn chấp nhận được điểm này.
Nhiều người so sánh bộ phim này với You are the apple of my eyes. Riêng tôi thì thấy chẳng có gì phải so sánh cả. Mỗi bộ phim là một tác phẩm xuất sắc, một bức tranh thanh xuân rung động lòng người. Điểm giống nhau họa chăng là xuất xứ Đài Loan và là thể loại thanh xuân thôi. Tính cách nhân vật khác nhau, cách phát triển và kết thúc khác. Hai bộ phim đều mang lại xúc cảm sâu lắng và ấn tượng tốt đẹp trong lòng người xem. Thế là được rồi…
“Thì ra anh là hạnh phúc mà em muốn giữ lại nhất đó. Thì ra chúng mình và tình yêu đã từng gần nhau đến vậy. Người vì em mà quyết định chống lại cả thế giới đó, người cùng em tắm mưa đó, đều là anh!”
P/S: Tôi đến với bộ phim này rất tình cờ. Đầu tiên là nghe qua trên một trang báo mạng nào đó, mơ hồ có khái niệm trong đầu. Rồi sau đó tôi bị cuốn hút bởi nam chính Vương Đại Lục trong Happy Camp. Tiếp theo đó tôi ám ảnh bài nhạc phim vô cùng xuất sắc, 小幸運/A Little Happiness của Hebe nhóm SHE. Không thể kìm lòng được mà mò bản vietsub khắp nơi. Chưa thấy có ai sub thì xem bản gốc có engsub, dù rằng engsub không thể thể hiện hết tình cảm trong lời thoại như vietsub được. Xem xong phim là chạy đi viết review ngay lập tức.
Review Thép Đã Tôi Thế Đấy
Thép đã tôi thế đấy là tác phẩm sử thi, xã hội bậc nhất do Nikolai Ostrovsky (1904 – 1936) viết trong thời kỳ Stalin. Đích thị là một cuốn tiểu thuyết vĩ đại ám ảnh tận cùng hồn tủy con người trong suốt hành trình tìm kiếm một tượng đài xứng đáng chạm khắc mình vào kỷ nguyên mới của nhân loại chứ không riêng gì xứ sở bạch dương.
Thép đã tôi thế đấy – thiên tiểu thuyết không ngừng cuốn hút những giác độ thiên biến vạn hóa từ người đọc khiến chúng ta trở nên ham sống, ham chiến đấu với những thói hư tật xấu bào mòn năm tháng, bào mòn giá trị sống, bào mòn căn nguyên nguồn cội của một con người đang đèo bồng cái danh nghĩa tạm gọi là đang sống này.
Những cõi lòng ham sống và ham chiến đấu dữ dội dưới gầm trời
Trước Ostrovsky, phần chung văn đàn Xô Viết thời bấy giờ chỉ có những nhân vật tiêu cực lấn lướt, lãng quên mất các nhân vật tích cực. Paven trong Thép đã tôi thế đấy đã làm màu mỡ thêm mảnh đất khô cằn này bởi những phẩm chất ưu tú của người con cách mạng. Anh không ngừng hoài địu trên vai sự dũng cảm can trường như chất thép được tôi luyện giữa lò đời cháy rát và sự mẫn cảm với chất nhân văn thấm đượm trong cuộc chiến, nơi mà tưởng như khiến cho con người bão hòa trái tim nồng nhiệt với nhau, với cuộc đời để trưởng thành và tôi luyện mình thành hình hài mà mình hằng mong ước.
“Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người”.
Paven đã đứng trong nghĩa địa quê hương, trước những nấm mồ bè bạn ngã xuống mà đưa ra tuyên ngôn sống của bản thân mình như vậy đấy. Vậy thép đã tôi thế nào? Thép đã tôi trong cả thời chiến và thời bình, con người không ngừng giải phóng những phẩm chất ưu tú và hoàn thiện trái tim đạo đức của mình hơn nhằm tạo nên tấm gương, động lực thúc đẩy những lớp đàn em đi sau biết soi rọi vào mình những điều tốt và những điều chưa tốt ở mình đến tận hơi thở cuối. Dẫu trong chiến tranh, ta vẫn biết nơi ấy là nơi “hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm” (Đặng Thùy Trâm) nhưng có lẽ giống như “Nợ tang bồng” mà Nguyễn Công Trứ từ không ngừng chạm khắc vào thơ ca dân tộc muôn đời mà mỗi đấng nam nhi đang vương:
“Vòng trời đất dọc ngang ngang dọc
Nợ tang bồng vay trả trả vay
Chí làm trai nam bắc đông tây
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể”
Ostrovsky đã sống và chết với tinh thần của Paven, chiến thắng của Paven như ông hoài ước ao và phải chăng đã thỏa cái chí tang bồng trả gánh nợ đất nước nợ sông núi trên mỗi trang sách tâm huyết rồi hay chăng?
Thép đã tôi thế đấy – Thảo nguyên của những cuộc chiến không hồi kết giữa cá nhân và xã hội, cái chung và cái riêng
Dân tộc Việt Nam ta là dân tộc không ngừng chinh chiến và trưởng thành bước ra từ khói lửa những cuộc chiến thần thánh để giữ gìn bờ Nam cõi Bắc. Bởi vậy nên ta dễ dàng thấm đẫm tinh thần Paven, chiến thắng của Paven, sống với những gian khổ của Paven qu hàng mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước trong cuốn tiểu thuyết vĩ đại Thép đã tôi thế đấy của Ostrovsky. Hình ảnh người anh hùng sống động và tầm vóc biết bao ấy đã khơi dậy ngọn lửa sáng tác về các bậc anh hùng trong nền văn học Việt đã từng bị coi là còi cọc về các tác phẩm chính luận và bút chiến. Paven chính là đàn anh thuộc thế hệ cách mạng tháng Mười Nga đi trước của đất nước ta, của nhân dân cách mạng cộng sản toàn thế giới dẫn dường đến lý tưởng cách mạng.
Paven trong những ngày tháng trên công trường Baiơraica, ý thức Bônsêvich trong anh không ngừng được củng cố và tôi luyện dày dặn, cứng cáp, nhất là giữa giai đoạn khi mà mặt trận lao động của cuộc chiến đang diễn ra cam go và căng thẳng vô cùng. Ở nơi “biên giới là hai cột biểu”, “hai cột biểu đối diện với nhau, im lặng và thù địch, là hiện thân của hai thế giới”, “đều trồng trên dải đất bằng thế mà giữa hai thế giới đó là một vực sâu thăm thẳm” giống như thế giới của sự chết chóc. Hai biên giới không nói chuyện được với nhau, chỉ khi người lính hồng quân bên này ném cho người lính Ba Lan bên kia bao diêm nhãn hiệu chiếc máy bay rồi nghĩ thầm: “Ừ, mà phải, của này không hợp với họ” mới có chút lóe lên dấu hiệu giao tiếp đồng loại với nhau. Sự im lặng như tờ ấy khiến người đọc buồn đến nao lòng. Vì chúng ta đều biết, họ là hai con người ở hai chí tuyến khác nhau sẽ buộc phải giết chết nhau khi chiến tranh bắt đầu. Như Ernest Hemingway từng nói: “Đừng bao giờ nghĩ rằng chiến tranh, dù cần thiết hay chính đáng đến bao nhiêu, lại không phải tội ác”. Tội ác đó thường hay được nhân loại coi là giết người nhưng xét về bản chất nó là tự sát. Chúng ta thích tự giết chết mình hơn bởi luôn sống mà không biết thế hệ mình vì sao lại tồn tại, ý nghĩa và giá trị cao cả của nhiệm vụ chiến đấu vì cái chung hay vì cái tôi riêng biệt, cuộc sống cá nhân, cuộc sống đồng loại.
Tính nhân văn của tiểu thuyết vĩ đại Thép đã tôi thế đấy xuất phát từ những vạch kẻ chỉ ra phẩm chất yêu con người, yêu đất nước, yêu hòa bình của các nhân vật tham chiến. Họ cần người đốt lò để trưởng thành nhưng mỗi một thanh thép sau khi tôi đều cần sự hi sinh, mất mát cố hữu. Paven dứt khoát, quyết liệt bỏ qua tình yêu đôi lứa đương mặn nồng với Tonya – cô người yêu xinh xắn tuổi mới lớn. Paven yêu Tonya nhưng gia đình cô lại thuộc tầng lớp tư sản. Anh nói với cô trước khi dứt áo ra đi về ánh sáng của lý tưởng: “Anh trước hết là người của Đảng – sau đó mới là người của em và những người thân khác. Em có gan yêu một công nhân, nhưng lại không có gan yêu một lý tưởng”. Sau này, trong khó khăn bởi việc xây dựng đường sắt nhỏ nối khu rừng với thành phố khiến Paven gặp lại Tonya nhưng cô bây giờ đã khác, có chồng và “sặc mùi băng phiến”, son phấn trong khi Paven dẫu rách rưới, tím tái vì lạnh ra sao vẫn ánh mắt ngời ngời sáng thuở thiếu thời. Cuối cùng, trong quá trình sinh hoạt trong tổ chức Đảng anh đã gặp Rita và được cô yêu quí bởi đức tính chiến binh mạnh mẽ trong con người mình. Đến tận khi bị sốt thương hàn, bại liệt và vôi hóa cột sống, anh vẫn không thôi nhắc nhở mình rằng không được lùi bước trước chông gai, tin tưởng vào tình yêu và chất lính được tôi luyện trong cuộc đời mình. Paven chính là hóa thân của tác giả trong thời kì “đất nước lớn lên, những con người cũng lớn lên” bởi cốt cách kiên nghị, chất thép thượng hạng sau ngàn lần nung chảy, đe đập của cuộc đời mà ngẩng cao đời đứng lên và đi tiếp trên thảo nguyên tươi xanh của sự sống bên cạnh những cuộc chiến giữa giá trị nội tại và ngoại giới trong chính trái tim mình.
Ngựa thồ của quãng gánh cuộc đời
Trong văn đàn Nga thời bấy giờ, bên cạnh “Người mẹ” của Macxim Gorki thì Thép đã tôi thế đấy mang một vị trí giáo dục tâm hồn cao thượng, nồng nhiệt và yêu mến cuộc đời tươi đẹp vô hạn thông qua nhân sinh quan cộng sản giúp sự soi xét địa vị xã hội dường như bị san bằng, người với người đến với nhau bằng tinh thần thay cho vật chất. Bởi thế, nó trở thành cuốn sách gối đầu giường của những người con kỉ luật hàng ngày hàng giờ chống lại những cám dỗ bủa vây xung quanh đời sống như một người anh gương mẫu tiêu biểu dẫn đầu lớp trẻ trong thời đại mới. Nhiều người hay đem so sánh Thép đã tôi thế đấy của Ostrovsky với “Chuông nguyện hồn ai” của Ernest Hemingway hay “Chiến tranh và hòa bình” của Lev Nikolayevich Tolstoy bởi tính nhân văn và giá trị tham chiến của nó trong trái tim mỗi người con yêu nước thương nòi nhưng nếu xét trên phương diện ảnh hưởng, nó đều mang bản chất là chất xúc tác tích cực cho thanh niên thời đại mới đang trên con đường lột xác và giác ngộ của chính mình, luôn đứng giữa hai lối rẽ cá nhân và xã hội, vì tình yêu riêng tư đôi lứa hay vì nền độc lập chung của nước nhà. Nói đến đây xin cho phép ta dành một phút tưởng niệm những ai đã ngã xuống vì bờ cõi đất nước mà họ luôn cất chứa trong tim. Tuổi trẻ nếu mỗi khi màn đêm buông xuống ta chỉ nghĩ về chết chóc và biệt ly thì còn gì để ta thèm sống khát gợi tìm những điều tốt đẹp, trong sáng bậc nhất trong thế gian này nữa? Phải biết quên mình cho tất cả, hiến dâng cuộc sống bé nhỏ của mình vì sự sống của toàn dân tộc. Tuổi 20 ai mà không tiếc nhưng tiếc tuổi hai mươi thì còn đâu đất nước. Ostrovsky chính là gợi cho tất cả những người trẻ một tâm thế biết hi sinh, biết dấn thân làm “ngựa thồ” cho quãng gánh gian truân của phận người, phận nước. Tuổi trẻ mà sống hời hợt, vô kỉ luật, không muốn tất tưởi lo toan, suy tính cho tương lai thật đáng lo ngại cho số phận nước nhà lắm thay.
Chính Thép đã tôi thế đấy đã giúp những người con yêu nước “nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” mang lại những chiến thắng vẻ vang cho không chỉ một thế hệ Việt Nam. Nó đồng thời cũng khơi ra những người khỏe mạnh về thể xác nhưng lại bất động về tâm hồn. Cuộc sống của họ bị “vôi hóa” sâu sắc bởi trong xương tủy không có một chút kỉ luật nào, mong ước nào, khát khao, lý tưởng nào rực cháy. Không một mồi lửa nào đốt họ hừng hực để sống cho ra con người. Đôi khi, ta cũng thấy trong đáy mắt họ lập lòe chút khao khát rồi vụt tắt như que diêm ẩm ướt không sống đúng với giá trị mình đã sinh ra: đó là được cháy hết mình như những Paven, những Ostrovsky, như thế hệ lớp lớp ông cha đi trước của của đất nước hình chữ S nói riêng. nhân loại nói chung. Vậy, thế nào là cuộc sống trọn vẹn? Nhân đây cho tôi xin mượn những dòng thơ của nhà thơ, triết gia lừng danh người Mỹ Ralph Waldo Emerson :
“Biết đã giúp một cuộc đời được dễ thở hơn Vì mình đã làm đã sống… Bạn ơi, như vậy là đã thành công!” (“Thành công”-TS. Phùng Liên Đoàn dịch)
Tuyển Chọn 100 Status Hay Về Sắc Đẹp Của Người Phụ Nữ Thời Hiện Đại
20 status hay về sắc đẹp của người phụ nữ
+ Mãnh lực của sắc đẹp không tự nơi đàn bà, mà ở nơi sự yếu đuối của những đàn ông nhìn ngắm họ.
+ Sắc đẹp của người phụ nữ là lời hứa hẹn của hạnh phúc, chứ bản thân nó không bảo đảm cho hạnh phúc gia đình.
+ Cái đẹp mà không kết hợp với cái nết, sẽ là một bông hoa có sắc không hương.
+ Sắc đẹp không phải là vẻ bề ngoài. Nó là ánh sáng chiếu rọi từ bên trong.
+ Sắc đẹp chẳng là gì cả, sắc đẹp không ở lại. Bạn không biết mình may đến thế nào khi xấu đâu, bởi nếu người ta yêu thích bạn, bạn biết người ta thích bạn vì chuyện khác.
+ Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.
+ Một phụ nữ luôn nở nụ cười và nét mặt luôn vui vẻ sở hữu nét đẹp riêng bất kể cô ấy mặc trang phục gì.
+ Phụ nữ lúc nào chẳng thích được khen đẹp. Nếu thiếu mất lời khen, người phụ nữ dù đẹp đến đâu cũng không biết được điều đó.
+ Mỹ nhân hơn hoa ở chỗ biết nói, hoa hơn mỹ nhân ở chỗ toả hương. Nếu không được cả hai thì bỏ hương mà lựa biết nói. Thường hoa đẹp thì không thơm, cánh nhiều tầng thì không kết quả. Được hoàn toàn thực khó thay. Sen kiêm cả chăng?
+ Sắc đẹp tệ hơn rượu, nó chuốc say cả người ngắm lẫn chủ nhân.
+ Có một hiện tượng phổ biến là chỉ có những cô gái xinh đẹp nhất mới thấy thật khó khăn tìm được người đàn ông cho mình.
+ Sắc đẹp và sự dại dột là bạn đồng hành quen thuộc.
+ Một người phụ nữ thà đi viếng mộ chính mình còn hơn nơi nàng từng trẻ trung và xinh đẹp sau khi nàng đã già đi và trở nên xấu xí.
+ Khi chúng ta già đi, sắc đẹp ẩn vào bên trong.
+ Sắc đẹp tồn tại ở trong mắt của người ngắm.
+ Sắc đẹp mà không có sự lịch thiệp cũng như lưỡi câu không gắn mồi câu.
+ Sắc đẹp là một món quà hướng ngoại hiếm khi bị ai ghét, chỉ trừ những người không nhận được nó.
+ Chắc chắn trên thế gian này không có đủ đàn ông giàu có cho phụ nữ đẹp sánh đôi.
+ Trẻ con, những đứa trẻ đáng yêu, có thể an ủi người phụ nữ về sắc đẹp đã tàn phai.
+ Sắc đẹp là điều bạn cảm thấy ở nội tâm, và nó phản ánh trong mắt bạn. Đó không phải là thứ vật lý.
+ Ba thứ chóng qua: tiếng vọng, cầu vồng và sắc đẹp phụ nữ.
+ Sắc đẹp rất cần trong lễ cưới, còn hạnh phúc thì cần trong suốt cả cuộc đời.
+ Hãy đợi hoàng hôn để thấy cái đẹp của buổi bình minh và hãy đợi tuổi già để hiểu thế nào là một người phụ nữ đẹp.
+ Sắc đẹp là điều bạn cảm thấy ở nội tâm, và nó phản ánh trong mắt bạn. Đó không phải là thứ vật lý.
+ Cưới vợ vì tình yêu mới lý thú. Còn lấy một cô gái vì cô ta xinh đẹp thì chẳng khác gì mua ở chợ một con vật không cần thiết chỉ vì nó đẹp.
+ Cái đẹp u buồn là cái đẹp rung động lòng người mãnh liệt nhất.
+ Sắc đẹp là hoa, còn đạo đức là quả của cuộc đời.
+ Những người thông minh và những người xinh đẹp đều mắc chung một tật: cứ tưởng như thế là mãi mãi.
+ Không phải những người đẹp là người hạnh phúc, mà những người hạnh phúc là những người đẹp.
+ Khuôn mặt đẹp là cái đẹp nhất của tất cả cảnh sắc và nhịp điệu êm ái nhất là giọng nói của người phụ nữ ta yêu
+ Sắc đẹp tự nó đủ thuyết phục đôi mắt của người đàn ông mà chẳng cần nhà hùng biện. Người phụ nữ đẹp là thiên đường của đôi mắt.
+ Bạn không phải là người hoàn hảo, bạn vĩnh viễn không thể không mắc sai lầm, chính điều đó làm bạn đẹp.
+ Nét đẹp không phải là cái biểu hiện trên khuôn mặt; chính xác thì vẻ đẹp là anh sáng trong trái tim mỗi người.
20 stt hay về tâm hồn của người phụ nữ
Những dòng stt hay về tâm hồn của người phụ nữ sẽ giúp chúng ta hiểu hơn về vẻ đẹp của tâm hồn, nhận thức được tầm quan trọng của tâm hồn trong cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc.
10 danh ngôn hay về sắc đẹp của người phụ nữ
+ Sắc đẹp là điều bạn cảm thấy ở nội tâm, và nó phản ánh trong mắt bạn. Đó không phải là thứ vật lý.
+ Trẻ con, những đứa trẻ đáng yêu, có thể an ủi người phụ nữ về sắc đẹp đã tàn phai.
+ Chắc chắn trên thế gian này không có đủ đàn ông giàu có cho phụ nữ đẹp sánh đôi.
+ Sắc đẹp là một món quà hướng ngoại hiếm khi bị ai ghét, chỉ trừ những người không nhận được nó.
+ Váy của người phụ nữ nên giống như hàng rào thép gai: đạt được mục đích mà không làm cản trở tầm nhìn.
+ Sắc đẹp tồn tại ở trong mắt của người ngắm.
+ Đối với phụ nữ, đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội khen họ đẹp.
+ Sắc đẹp mà không có sự lịch thiệp cũng như lưỡi câu không gắn mồi câu.
+ Nàng nhận được vẻ bề ngoài từ cha mình. Ông là bác sỹ thẩm mỹ.
+ Khi chúng ta già đi, sắc đẹp ẩn vào bên trong.
+ Sắc đẹp và sự dại dột là bạn đồng hành quen thuộc.
+ Một người phụ nữ thà đi viếng mộ chính mình còn hơn nơi nàng từng trẻ trung và xinh đẹp sau khi nàng đã già đi và trở nên xấu xí.
+ Tôi không biết cô ta có đức hạnh hay không, nhưng cô ta xấu, và với một người phụ nữ, đó đã là nửa cuộc chiến rồi.
+ Sắc đẹp tệ hơn rượu, nó chuốc say cả người ngắm lẫn chủ nhân.
+ Không gì khiến người phụ nữ xinh đẹp hơn là niềm tin rằng nàng xinh đẹp.
+ Bạn không yêu người phụ nữ vì nàng đẹp, nhưng nàng đẹp vì bạn yêu nàng.
+ Có một hiện tượng phổ biến là chỉ có những cô gái xinh đẹp nhất mới thấy thật khó khăn tìm được người đàn ông cho mình.
+ Vẻ quyến rũ năm mươi phần trăm là điều bạn có và năm mươi phần trăm là điều người ta nghĩ bạn có.
+ Mỹ nhân hơn hoa ở chỗ biết nói, hoa hơn mỹ nhân ở chỗ toả hương. Nếu không được cả hai thì bỏ hương mà lựa biết nói. Thường hoa đẹp thì không thơm, cánh nhiều tầng thì không kết quả. Được hoàn toàn thực khó thay. Sen kiêm cả chăng?
+ Vẻ đẹp là sức mạnh, còn nụ cười là vũ khí.
+ Sắc đẹp không phải là vẻ bề ngoài. Nó là ánh sáng chiếu rọi từ bên trong.
+ Sắc đẹp không mang lại hạnh phúc cho người có nó, mà cho người yêu và thán phục nó.
+ Mãnh lực của sắc đẹp không tự nơi đàn bà, mà ở nơi sự yếu đuối của những đàn ông nhìn ngắm họ.
Cập nhật thông tin chi tiết về Review: Our Times – Thời Đại Thiếu Nữ Của Tôi trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!