Xu Hướng 6/2023 # Tất Tần Tật Những Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Chứa Nhiều Tâm Trạng # Top 15 View | Dtdecopark.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Tất Tần Tật Những Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Chứa Nhiều Tâm Trạng # Top 15 View

Bạn đang xem bài viết Tất Tần Tật Những Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Chứa Nhiều Tâm Trạng được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

1. Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,Em yêu rồi, anh đã vội quên ngayMới hôm kia tình tự đến mê saySang bữa nay anh làm như mất hếtAnh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,Là đất xấu hạt gieo không nảy nởNên anh mới luôn luôn nghèo khổGiận hờn như anh chẳng được em yêuMà thật ra em yêu dấu rất nhiềuNgẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo

2. Nhấp cạn chén đắng ngẫm đời sayTa say quên hết nỗi đau nàyTình người bạc bẽo như làn khóiLưu luyến làm gì tình đổi thay.Ngày xưa ta nguyện tay nắm tayDệt bao mộng đẹp gửi trời mâyMà nay người đã quên tất cảTình xanh, mộng đẹp như gió bay?Chén đắng giờ đây ta với taNâng chén cho quên bóng dáng ngàNỗi buồn chợt đến trong khóe mắtNhìn quanh chỉ thấy ta với ta.

3. Ngày tôi xuôi ngược nơi rừng núi Em mới vừa năm, sáu tuổi thôi Mấy tháng về nhà thăm bố mẹ Em mừng nhún nhảy chạy qua chơi Tôi đi biền biệt mười năm có Mang những buồn vui lúc trở về Cô bé ngày xưa sang khẽ hỏi “Chú ơi, còn nhớ cháu đây nhe!” Thế mà đã bốn lần mai nở Bữa ấy hoa buồn lá úa khi… Cô gái nhà bên qua tạm biệt “Mai này nhà họ rước em đi” Thời gian bạc bẽo vô tình quá Với kẻ bôn ba nhuốm bụi trần Xếp cánh hoa lòng nay giá lạnh Đông tàn nào dám sánh đương xuân?

4. Em đã tặng cho anh lời ước hẹn Mãi bên nhau cho đến bạc mái đầu Bao yêu thương cay đắng cả nỗi sầu Ta nguyện bước qua cầu tơ vương lối … Anh đâu biết duyên tình xoay bão nổi Bạc bẽo đời tội lỗi biết rằng sai Nắng hạ nồng làm ngọn lá nhạt phai Đêm sương lạnh phủ vai trần chiếc bóng Trăng lấp lánh lặng thinh trong gió lộng Bóng tối về lay động suốt đêm buông Hai mảnh tình đày đọa kiếp ngược xuôi Trong vắng lặng người buồn… người cay đắng Mùa hạ tới người ơi sầu chất nặng Trái tim yêu im lặng dở khóc cười Luyến lưu gì vương vấn cả khung trời Khi hai lối đường đời luôn trái ngược Trong chờ đợi hồn tan như sóng nước Trắng mịt mù mi ướt miệng môi cay Bụi thời gian phủ kín cả vai gầy Tim thổn thức nhớ đầy vơi kỷ niệm… Anh cháy bỏng một hồn yêu tìm kiếm Nhớ thương ơi!… đau điếng cả trời mơ !!!.

5. Bạc phận cho thân kiếp má hồng Duyên đời bạc bẽo mãi long đong Thân cô thiếu phụ phương trời lạc Chọn chốn huê lầu mặc trắng trong Số phận an bài gieo trái đắng Duyên kia đã nỡ hết chờ mong Tơ hồng đứt đoạn sầu ai oán Lỡ nhịp tình duyên hết ngóng trông

7. Vác chén ra nghiêng với cuộc đời Nghe hồn rệu rã giữa ngàn khơi Nào đây bằng hữu sang giàu lánh Đó lại hồng nhan bạc bẽo rời Một hũ yêu thương chừng đã cạn Đôi bầu hạnh phúc nhẽ giờ vơi Sầu bao nhiêu thế còn chưa đủ? Há để lòng đau tắt nụ cười…

8. Cứ đến mùa thu lại nhớ người Thẫn thờ khẽ gọi dấu yêu ơi Buồn duyên bạc bẽo buồn muôn kiếp Hận nghĩa phôi phai hận suốt đời Chiều vắng tiêu điều tia nắng rớt Đêm sầu quạnh quẽ giọt mưa rơi Thời gian gột xóa bao hoài niệm Đã mất từ lâu ánh mắt cười.

9. Tháng ngày lặng lẽ trôi qua Nhìn ly rượu đắng xót xa đời mình Giá như đừng có chân tình Mà sống bạc bẽo thì mình đã vui Đau thương giờ quá đủ rồi Trái tim băng giá chôn vùi tình yêu Một mình lẽ bóng cô liêu Đông qua xuân tới bao nhiêu lần rồi Em giờ ấm êm cuộc đời Mình ta lặng lẽ một trời cô đơn

Những bài thơ cuộc đời bất công hay và ý nghĩa nhất hiện nay. Cuộc đời này chẳng có gì là công bằng cả, có những người làm mãi mà vẫn chẳng thể ấm no nhưng lại có những người không làm gì mà vẫn giàu. Những điều đó khiến bạn mất niềm tin về cuộc sống. Hãy cho mình nguồn động lực mới bằng những bài thơ về cuộc sống ngay sau đây nha!

# Hãy đứng dậy đẩy lùi nghịch cảnh Làm kiếp sen tỏa ngát giữa đồng Mặc cho trời nổi bão giông Hoa thơm sắc thắm vẹn lòng không phai Dù lận đận đêm dài đau khổ Dù tình yêu cách trở muôn nơi Tô son môi nở nụ cười Ngày ngày nối tiếp… đời người cũng qua !

# Đời là vậy luôn hai mặt trái Người giàu sang kẻ lại nghèo hèn Dựng nên xã hội bon chen Người thừa kẻ thiếu khát thèm ước mơ Vì đồng tiền lu mờ cuộc sống Bất chấp đời mong ngóng trông lên Đến khi sắp chết mới nhìn Huyệt sâu mới thấy là mình như nhau

# Nghe em nói anh đau lòng quá, Khi sinh ra ai đã giàu sang? Phước đến cuộc sống an nhàn, Người mà thiếu Phước phải mang phận hèn. Thấu điều nầy chớ nên vùng vẫy? Hành Thiện Lành Phật thấy thưởng công. Tương lai vượt khỏi long đong, Như Hoa Sen quý thoát vòng bùn nhơ.

# Cuộc sống này đục trong khó định Bao mưu đồ toan tính tại nhân Đó đâu nét đẹp muôn phần Trắng trong giữa chốn ngàn lần hôi tanh. Nét xuân sắc tranh dành kẻ sĩ Thú thanh tao tri kỷ lợi danh Mình em riêng lẻ thôi đành Đẹp riêng một nét vui tranh họa đời.

# Thôi chớ có trông chờ duyên số Cuộc đời mình hãy cố vượt lên Dù cho sinh ở phận hèn Cũng xin vững chí đua chen với đời Sự bất công khắp nơi đều có Hãy tìm đường sáng tỏ mà đi Than than, Khóc khóc mà chi Ngẩng đầu mà sống có gì mà đau…

# Ông trời chẳng cho ai tất cả Chẳng lấy đi thái qúa riêng ai Dập dồn bão lũ thiên tai Đều do lũ qủy đầu thai kiếp trần Rừng nguyên sinh bội phần tan nát Lũ qủy kia tàn sát dã man Gây nên bao cảnh lầm than Cho nguời lương thiện vạ mang kiếp nghèo.

# Không ai giàu kéo dài ba họ không ai khó cực khổ ba đời cha ông sung sướng mãi rồi để cho con cháu nổi trôi đời này Rủi ro mãi gặp may số phận cha hưởng rồi lận đận kiếp con bon chen đâu được vuông tròn sách kinh dịch dạy vẫn còn mực son

# Ông trời chớ bất công đâu nhá Bởi nghiệp căn tạo hoá mà ra Xưa kia tại cõi ta bà Không tu tích đức người ta mang phần Giờ hối hận ăn năn thì phải Sáng trưa chiều nhẫn nại hồi kinh Giúp đời như tựa chính mình Kiếp sau sung sướng đậm tình..người ơi…

# Ừ! Kiếp trước Cha, Ông không tốt. Để đời con khốn đốn thế này. Thôi đành số phận đổi thay! Cố lên sống tốt kiếp này vì con. Dẫu ta phải lên non xuống bể. Dù sông sâu, chẳng kể đường xa… Trước là trả nợ Ông, Cha. Sau là phần phúc, Phước nhà Cháu, Con…

# Đừng trách chi những gì tạo hoá Đã cho ta ra ở kiếp này Giàu sang cũng tốt cũng hay Nghèo đành chấp nhận cứ say chớ buồn Nhưng sống sao không luồn không cúi Để tiếng thơm chẳng tủi với đời Giàu sang tâm thiện ai ơi Đến khi nằm xuống cũng thời giống nhau

# Ta chẳng trách trời cao bạc đãi Mà tự mình sống phải bình yên Dù trong vòng xoáy bạc tiền Tìm vui ta sống triền miên với đời . Tiền nhiều quá vẫn rơi lệ xót Long đong ư vẫn ngọt tiếng cười Tự xây cuộc sống đẹp tươi Ngẩng cao đầu sống đời người trần gian !

# Tiên thời trách kỷ hậu trách nhân Định nghĩa sao đây chữ gàu sang Chẳng ai được cả đôi đường Đời người khó tránh vui buồn trãm Nãm Có ông trời trên đời hay không Chẳng ai biết được rối bòng bong Đừng than phận kiếp bèo sen Nhân cách sống mới tạo lên sử tình

45+ Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Đau Lòng, Xót Xa, Đọc Là Khóc

Nội Dung

Đời người như ngọn gió thuThoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trờiSớm mai sương đọng hoa cườiNắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưaĐêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầuHeo may vội vã canh thâuChập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đôngRít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..Một đời sống để thương yêuTránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngàyRa đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàngXác thân rồi cũng sẽ tanNgười trần không trách, không bàn về ta.

Bên lề cuộc sống kẻ tha hươngLối rẽ là đâu cuối đoạn đườngLặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớÂm thầm những buổi ngược dòng thương

Tình đen vội bỏ niềm say đắmSố bạc thời ôm nỗi chán chườngVị đắng mùi cay đời nếm trảiƯu phiền muốn giải lại càng vương

Nụ cười vẫn nở trên môiẨn trong nổi nhớ đơn côi tình buồnĐường đi phía trước-về nguồnTa còn u uẩn nổi buồn riêng mang.

Có những người một mạch bước qua taDù trước kia từng xem nhau quan trọngCó những người từng dựa nhau để sốngNhưng hôm nay đã xa cách mất rồi

Có những người đã từng thốt trên môiHạnh phúc là đây nên đừng đi đâu cảDù cuộc đời đôi khi còn vất vảNhưng hãy nắm tay để bước tiếp tháng ngày

Có những người vốn vay-nợ, nợ vayChẳng phải yêu thương mà là lời nói dốiCó những người suốt cả đời trăn trốiTìm cách biện minh cho những việc mình làm.

Có những người đi hết đời không camChẳng hiểu tại sao họ lại làm như thếCó những người vốn đơn thuần đến thểChỉ nghĩ họ thôi dù mọi thứ thế nào.

Cứ vui đừng buồn nghĩ suyAi rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn Ta cười người khóc đưa tiễn Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết Đó là trang cuối đoạn kết Hết kiếp tới số phải chết mà thôi Dù đời bạc bẽo như vôiDù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời Ta đừng hờn trách ông trời Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa

Lặng lẽ sầu thương biển ái tànTâm hồn lạnh lẽo với trần gianChia dòng mộng hẩm thân buồn chánGhép mảnh duyên bèo phận tủi thanHạnh phúc chia lìa chìm tiếng hátTình yêu rạn vỡ lạc phách đànNhưng đời bạc bẽo mong nào đếnMuốn được bình an ước cũng tan.

Cuộc đời số phận rủi mayNào ai có muốn đọa đày xác thânSinh ra ở cõi dương trầnNhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi

Đời như nước chảy bèo trôiLang thang khổ cực bao lời đắng cayXin ăn từng bữa qua ngàyXót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!

Cuộc đời như buổi chợ chiềuĐời người tan hợp dập dìu mây bayYêu thương tay nắm lấy tayĐừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình.

Cuộc đời quý nhất chữ tìnhVui buồn vẫn sống như mình hôm nayDù đời luôn đổi luôn thayGiữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời.

Thế gian cần lắm tình ngườiSẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngâyĐạo Đời chân lý xưa nayChung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời.

Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trướcChỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôiChỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầyBiết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát

Những khát khao tầm thường vẫn là mất mácNói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đờiVẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình ngườiMong bắt gặp nụ cười người đồng cãm…

Đang tìm một cái gì như là tia hy vọngCó ai làm rớt trong rung động của trái timVẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìmTình người đó vẫn là đêm dài vô tận…

Bình minh nơi xứ lạ xa quêMàu hồng tím mờ mờ hư ảoĐời là giấc mộng dài mơ dạoĐể một ngày về cõi hư vô…

Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…Bóng thời gian vào mồ dĩ vãngTình, cơm áo gạo tiền…bảng lảngĐời vẫn còn hơi thở trần gian…

Đời người như ngọn gió thuThoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trờiSớm mai sương đọng hoa cườiNắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưaĐêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầuHeo may vội vã canh thâuChập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đôngRít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..Một đời sống để thương yêuTránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngàyRa đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàngXác thân rồi cũng sẽ tanNgười trần không trách, không bàn về ta.

Có lúc vẩn vơ ngồi hátNgậm ngùi ngày tháng đi quaDĩ vãng rớt trong lơ đãngNụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặngDõi theo ký ức một thờiTình yêu hư hao, tan vỡCõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắngMộng mơ đã cất cánh bayTương lai dường như chán nảnTìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớKỷ niệm chuyện chúng mình thôiBỗng dưng tim òa nức nởVuột tay ngày cũ qua rồi

Ô hay ! một kiếp con ngườiTrần gian thế thái, thói đời điêu ngoaAi là bè bạn với taĐắng cay, chia sẻ mới là tình thân

Đến khi vướng cảnh nợ nầnVí thiu, túi rám mình cần họ quên !Bè bạn như cái bấc đènVui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang

Giàu sang, vẻ mặt khoe khoangBần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?Sông có chỗ cạn chỗ sâuBiển mênh mông biển biết đâu lòng người

Có tiền kẻ nịnh người chơiHết tiền lúi húi đơn côi một mìnhBè thì cạn máng ráo tìnhCòn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.

Cuộc đời như thước phim dàiNgười đời họ diễn, thiên tài nhập vaiBiết rằng diễn xuất rất hàiNhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra

Lòng người hai mặt thôi màCuộc đời là thế, chẳng thà để xemTrước mặt không ngớt lời khenSau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời

Buồn thay cái thói ở đờiMiệng đời là thế, những lời dèm phaTiểu nhân ganh ghét thôi màThôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.

Bao nhiêu thế sự ở đờiBuồn vui – sướng khổ – khóc cười – hơn thuaNgẫm suy sống được vẹn vừaLương tâm chẳng thể bán mua bằng tiền

Nhưng đời vật chất đảo điênBao nhiêu cám dỗ gắn liền thân taNgười nào kiên định vượt qua !?Không thì sa ngã quỷ ma kéo về

Có người chìm đắm si mêVô tư tận hưởng hả hê chẳng màngBiết đâu xa lắm niết bànChân như lạc mất hướng đàng ngục lôi

Giật mình một kiếp người trôiThì ai cũng phải phủi rồi trần gianCon người nghiệp nợ đa đoanSao khi nhắm mắt vẫn còn tiếng thơm

Tình nồng nghĩa đượm ta ươmNgày sau nhặt nhạnh tinh tươm đóa tìnhBao nhiêu vật chất phù sinhChỉ là một khối vô minh xa mờ

Mượn câu lục bát đề thơRăn ta , răn những dại khờ thế nhânSống vui trên nẻo đường trầnGiữ tâm trong sáng vạn lần khó thay.

Dòng đời hối hả bon chenCon người đổi trắng thay đen mấy hồiSống vì danh lợi mà thôiĐời là danh nghĩa cái nôi tội tình

Ai ai cũng nghĩ cho mìnhMấy ai bị chửi lặng thinh hiền từCái tôi cứ giữ khư khưThương người đối đãi nhân từ, mấy ai?

Còn không? người tự biết saiĂn năn hối lỗi…mới tài thánh nhânỞ đời danh nghĩa người thânĐằng sau tính toán bất cần là ai

Đời là một kiếp đầu thaiLàm người sửa chữa nhưng ai sẽ làmHay là càng lợi càng thamHữu danh vô thực tự làm khổ nhau

Đời là một kiếp thương đauĐời này nối tiếp đời sau tội tình.

Lực bất đành tâm lại chửi thề Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê Người ăn chẳng hết rồi đem vứt Kẻ kiếm không ra lại nhặt về Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột Trông phường vô lí thấy đau mề Thà đui chẳng biết thời cũng kệ

Con biết thân con phận lạc loài Cam đành chấp nhận số mà thôi Bốn Phương Chìm Nổi như mây khói Mặc tình giông gió cuốn đùa trôi.

Bốn Phương Chìm Nổi con nào dám, Trách Trời hay tạo Hóa bất công. Đời con như thuyền trong cơn sóng Vùi dập tơi bời giữa biển Đông.

Bốn Phương Chìm Nổi lắm long đong Nay còn chút tâm tình ước mong: Sao cho tất cả đều được phước Trải một kiếp người TÂM trắng trong.

Có những bức xúc chẳng nói ra đây được Bởi vô tình thành quy luật của đất trời (?) Có những thiệt thòi chẳng ai chịu nhìn thấy Kể cả Ông Trời cũng ngoảnh mặt ngó lơ Ngày Phụ Nữ – ôi tôn vinh người Phụ Nữ Mép môi nào đưa đẩy… ôi, khéo đẩy đưa Trong sâu thẳm ngàn… ngàn lần Phụ Nữ chịu Gánh nặng không tên…đàn ông vẫn chưa vừa (*) Họ thiệt thòi trong bản năng và bản ngã (**) Thực tế rõ ràng, ai được, mất hơn ai ? Trời sinh ra, mỗi người riêng một bản thể (***) Ông trời già đặt để thật quá là sai….! Luật công bằng từ đâu, chẳng bao giờ thấy ? Chỉ thấy sờ sờ những tình huống bất công Người Phụ Nữ cũng đầu đen và máu đỏ Sao luôn luôn phải lép vế với người chồng ? Này em hỡi, kiếp sau đừng làm Phụ Nữ ! Để anh không còn là một kẻ bất công Lúc em muốn mà anh vô tình không biết Em sẽ thiệt thòi, chăn chiếu lại trống không…!

Ông trời sao quá nỡ bất công? Nỡ gieo cay đắng xót thương lòng Đời bao ngang trái nghe đau đớn Xa cách muôn trùng mọi ước mong Thắt chặt đời này trong bóng tối Làm sao thoát khỏi kiếp long đong? Làm sao thoát khỏi đời ngang trái? Giúp phận cơ hàn thỏa ước mong.

Lực bất đành tâm lại chửi thề Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê Người ăn chẳng hết rồi đem vứt Kẻ kiếm không ra lại nhặt về Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột Trông phường vô lí thấy đau mề Thà đui chẳng biết thời cũng kệ Mồn một thế kia… chối vãi lề.

Chùm Stt Đêm Khuya Buồn, Chất Chứa Nhiều Tâm Trạng

1. Chìa khóa của ban ngày là ổ khóa của ban đêm.

2. Đêm là khoảnh khắc niềm vui nhường chỗ cho nỗi buồn lên ngôi.

3. Đêm là lúc người ta mang đậm nỗi buồn. Còn tôi, đêm là lúc tâm trạng tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất.

4. Tôi thích Đêm…đơn giản vì đêm cho tôi cảm thấy sự nhẹ nhàng để trải lòng với những thứ mờ ảo, đêm với tôi là những điều kỳ lạ, một sự khám phá tinh tế chỉ cho riêng tôi và chỉ có Đêm mới biết…

5. Tôi…một người lặng lẽ trong từng bước đi chầm chậm theo từng nhịp gõ thời gian như đang trôi nhẹ trong màn đêm, một kẻ lạ mặt…một vị khách ngao du đến viếng thăm những nơi từng rất lạ mà cũng thân quen…

6. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.

7. Màn đêm lại buông xuống, tớ vẫn đang thức cậu ạ. Đêm càng khuya thì nỗi nhớ cậu lại càng nhiều hơn, cậu có biết không?

8. Đôi khi nằm lên giường để đi ngủ rồi nhưng tay vẫn muốn nắm chặt điện thoại chỉ để chờ một tin nhắn từ ai đó, và rồi nhận ra rằng mình có là gì của người ta đâu mà đợi.

9. Ngày là khoảnh khắc lên ngôi của những nụ cười giả tạo. Đêm là khoảng lặng của những nỗi buồn đã qua.

10. Ban ngày cuộc sống cuốn trôi mọi thứ trong hối hả và đầy áp lực. Vì thế họ tìm đến màn đêm để thấy sự thoải mái, thảnh thơi trong tâm hồn mình.

11. Tôi và đêm là những kẻ cô đơn vô tình thành tri kỷ.

12. Đêm là lúc ta sống thật với mình nhất, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai.

13. Thức đêm mới biết đêm dài, thất tình mới biết tình dài hơn đêm.

14. Đêm khuya lắm rồi nhưng sao tôi chẳng hề chợp mắt nổi? Dẫu cho cuộc sống quá bộn bề khiến tôi lạc lõng riêng mình tôi.

15. Bầu trời đêm nhiều sao nhưng vẫn có một vì sao lẻ bóng cô đơn một mình ở phía bầu trời. Vì sao đó chẳng hẳn là hiện thân của cuộc đời tôi.

16. Đêm khuya, nhạc du dương, tâm trạng con người là sự kết hợp có vẻ hoàn hảo của một bức tranh ảm đạm và cô đơn.

17. Mình tôi lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch. Chúng tôi là đôi bạn tri kỉ lắng nghe tâm sự hàng đêm.

18. Đêm quá tối hay nỗi cô đơn này quá sáng?

19. Cuộc sống thăng trầm khiến con người tự bọc mình trong một màn đêm đơn độc.

20. Đêm là khoảng thời gian ta sống thật với chính mình.

21. Cô đơn chẳng phải là thứ đáng sợ nhất trong đêm. Thứ đáng sợ nhất chính là ta chẳng biết làm gì để chống lại nỗi cô đơn.

22. Đêm về là lúc ta sống thật với chính bản thân mình nhất. Ta làm những điều mình thích một cách điên loạn mà chẳng hề sợ ai chê cười.

23. Đêm về chẳng phải là lúc nghĩ về những chuyện buồn đâu người ơi! Hãy mở lòng mình để nghĩ về một tương lai màu hồng khi chỉ còn ta và không gian yên tĩnh của màn đêm.

24. Khóc một mình trong đêm mệt lắm người ơi. Hãy nhắm mắt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Ngày mai ánh nắng rạng rỡ lại khiến ta mỉm cười.

25. Tôi chẳng hề ngủ nổi khi kỉ niệm xưa cứ ùa về. Một mình chống chọi lại những điều tưởng chừng chìm vào dĩ vãng.

26. Tâm hồn tôi chẳng thể ngủ yên. Trong màn đêm cô đơn mình tôi với tôi, nhắm mắt buông xuôi mọi sự mệt mỏi nhưng kỉ niệm giữa tôi và anh lại hiện lên trong tôi.

27. Tôi quá yêu những vì sao đến nỗi chẳng thấy sợ hãi đêm đen nữa.

28. Tôi thích màn đêm. Không có bóng tối, chúng ta sẽ chẳng thể thấy được sao trời.

29. U sầu làm sao những âm thanh trong đêm đông, khi vắng bóng một người mà ta thương mến…

30. Khi bạn đứng trong bóng tối là lúc bạn nhìn thấy sự thật rõ nhất.

31. Hãy nhắm mắt cho ngày dài khép lại …Đêm khuya rồi …Chúc ai đó ngủ ngon!

32. Nếu con người có khả năng biết được ai nghĩ về họ trước khi đi ngủ, thì thế giới này đã có nhiều hạnh phúc và niềm vui hơn.

33. Đêm khya rồi, nhắm mắt ngủ đi emCuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắmNhớ đắp thêm chăn giữ cho mình thật ấmPhải thương mình trước khi muốn thương ai …

34. Mặt trời im ắng cho đêm buồn lặng lẽMột cơn mưa đông kéo đêm dài vô tậnChúc em ngủ ngon trong muôn ngàn nỗi nhớĐể ngày mới sang vấn ấm một tấm lòng

35. Hãy nhăm mắt cho ngày dài khép lại …

Đêm khuya rồi chúc ai đó ngủ ngon!!!

Ai mà chẳng sống với ít nhất một nỗi buồn.

36. Họ thường thức rất khuya, không phải không ngủ được mà đơn giản là không muốn ngủ.

37. Có lẽ ban ngày cuộc sống quá hối hả và áp lực, họ hòa mình vào màn đêm để tìm thấy sự thoải mái, sự thảnh thơi trong tâm hồn mình.

38. Đêm tĩnh lặng thả hồn theo khói thuốc

Gió xuyên mành lạnh buốt cả con tim

Hay bởi vì bên cạnh thiếu vắng em

Nên nỗi nhớ gần tăng thêm gấp bội.

39. Đêm khuya rồi nhắm mắt ngủ đi em

Đời ngoài kia còn bon chen nhiều lắm

Nhớ đắp thêm chăn giữ cho mình thật ấm

Phải thương mình trước khi muốn thương ai.

40. Đêm đi qua sao tim buốt giá, cơn mưa đêm như cào sâu vết thương.

41. Gọi tên em trong đêm để mình anh chịu nỗi đắng cay. Một thế giới khác mang anh đi, chẳng thể nào có em.

42. Đêm quá ngắn cho những tâm sự chất chồng. Ngày quá dài cho những nụ cười gượng gạo.

43. Có phải vì tâm tư giấu kín trang thư còn đấy nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm.

44. Bước lang thang giữa đêm hè phố vắng

Cho tâm hồn một khoảng lặng bình yên

Vơi bớt đi những suy nghĩ muộn phiền

Và khỏa lấp, quên đi miền ký ức.

45. Đêm nay… Đêm mai… Đêm mai nữa! Tôi nhớ một người không nhớ tôi.

46. Đêm là thời khắc ánh sáng bị giam cầm, bóng tối ngự trị giải thoát cho sự cô đơn vây lấy tôi.

47. Chỉ khi đêm về tôi mới tìm thấy tôi.

48. Màn đêm càng tĩnh mịt, tôi càng nghe rõ những âm thanh ồn ào trong tâm trí khi ánh sáng khép lại.

49. Đêm là lúc con người ta thông minh nhất và cũng là lúc con người ta mệt mỏi nhất.

50. Buổi tối là lúc các con phố nhộn nhịp nhất, cũng là lúc tâm hồn tôi trống trải nhất.

Những Bài Thơ Về Mùa Đông Buồn, Tâm Trạng

Những bài thơ hay về mùa đông

Thơ: Hồ Văn Hảo

Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,

Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn, Nước tràn sông rộng, thuyền không bến, Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.

Khi bóng hoàng hôn giục én bay,

Hương buồn man mác lướt qua cây, Có ai nghe thấy gì trong gió? Cả một thời xưa đọng ở đây.

2. Mùa đông

Thơ: Trần Đức Tuân

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?

Mùa đông đến trong đêm trời trở gió Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê

Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh

Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa Tất cả giờ đây còn lại là một nửa Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may

Với cái lạnh của một chiều lạc bước Với những gì mà anh không biết trước Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa

Không thấy tóc em một chiều ướt át Hay những mảnh thư dại khờ rách nát Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?

Để trở về với dòng đời tấp nập Để trở về đắng cay trong sự thật Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…

3. Mùa đông và em

Thơ: Kim Thư

Đứng ngoài hiên nghiêng đầu Đông hỏi khẽ:

Vẫn biết rằng trái tim em nhỏ bé

Rất sợ Đông lạnh lẽo… bởi ước mong Tôi mơ được là ban mai nắng hồng Cho ấm áp sưởi nồng nàn…em hỡi..!

Bởi thượng đế bắt Đông là phải thế

Em đừng buồn…không muốn thế đâu em!

4. Xa em mùa đông

Thơ: Nguyễn Quang Long

Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ

Em yêu giờ đang ở nơi xa Đông mang cái lạnh thấu da Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi

Phương trời xa em ơi có biết

Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa Mùa đông gió bấc rét lùa Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em

Đêm lạnh leo không em trống rỗng

Cho tim anh giấc mộng tan tành Anh buồn thao thức tàn canh Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu

Đã xa rồi bao điều mộng ước

Biết bao giờ mình được bên nhau Mình anh với trái tim đau Còn đâu lời ước, trước sau chung tình.

5. Hơi ấm mùa đông

Gió bấc từng cơn sắp thổi về

Mây đen trà xuống phía bờ đê Thương người bận bịu bao công việc Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ Buốt tê ùa tớí đắp chăn mê ước mong Đông tới chung khăn ấm Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.

Đông sang giá lạnh bấc theo về.

7. Gió mùa đông

Thơ: Đoàn Minh Hợp

Cơn gió đêm đông se sắt lòng

Áo choàng đủ ấm vẫn hoài mong Dập dồn, hổn hển làn hơi nóng Ôm ấp, nâng niu cánh hoa hồng

Thinh không vắng lặng sương giăng kín

Ngọn cỏ cành cây thẫm nước đòng Vọng với xa xôi mùa nhung nhớ Sợ hãi tiễn em bước theo chồng.

8. Phố mùa đông

Thơ: Toàn Tâm Hòa

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay

Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao

Trời bảng lãng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len

Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay trong lòng thấy mênh mang

Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về … em có đến bên tôi…!?

9. Tình mùa đông

Thơ: Tiểu Minh Ngọc

Thời gian sao mãi, trôi qua nhanh

Giờ đây nghe, tiếng hát thanh thanh Của mùa đông, giá lạnh trên cành Đong đưa những, giọt sương long lanh Người ơi hỡi, sao mãi đi nhanh Xin dừng bước, lắng nghe âm thanh Của mùa đông, đến từ xưa đó Và ngàn năm, vẫn còn vô tận Tình Mùa Đông, đã ngân trong lòng Trong danh Ngài, Cứu Chúa mênh mông Tình Ngài ấm áp, cả mùa đông Bao phủ muôn dân, tình ấm nồng Ôi tình Ngài, thật quá cao thâm Ngài mến cả, nhân gian lạc lầm Ngài cứu hết, không chừa một nhân Trong mùa đông, đã đến âm thầm Vì tình Ngài, thật quá mênh mông Cho con người, có đầy nguồn sống Thêm năng lực, vượt cả trời đông Và cho đời, ước vọng muôn năm Cám ơn Ngài, sóng Tình Mùa Đông Luôn che chở, bảo bọc lo lắng Ngài ban cho, sức mới trong lòng Và cho đời, ấm mãi Tình Đông.

10. Mùa đông đợi

Thơ: Hoàng Nghi

Thấm thoát mùa thu cũng đã xong

Những bài thơ về mùa đông tuyết rơi

Thơ: Lê Thân Hồng Khanh

Những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong nắng

Trắng cả không gian, ngập cả lòng Mềm mại quá như giải mây êm ấm Phủ ơ hờ bờ vai lắm đợi mong Dấu chân đó còn ghi đầy trên tuyết Có ngập ngừng, có e ấp hay không Những bông tuyết, ôi sao mong manh quá Bỗng tan thành giọt nước mắt mùa đông. Tuyết ngày xưa đọng đầy bao nhung nhớ Liệu có chờ gót ngọc bước qua không Những bông tuyết vẫn chơi vơi trong gió Hãy trở về với cát bụi mênh mông. Sao ta vẫn yêu thương mầu tuyết trắng Đủ kiêu sa để ướp giá tình nồng Những bông tuyết chẳng còn bay trong nắng Có trở về nhỏ giọt lệ sầu đông.

2. Đêm nằm nghe tuyết rơi

Thơ: Thái Thụy Vy

Lối về tuyết trắng chịu tang

Nụ hoa buốt giá lang thang nẻo tình Đường nào mình đến với mình Đường nào em đến trắng tinh vệt sầu Trăm năm có nghĩa gì đâu Mây về sám hối giọt châu lưng tròng Tim anh âm ỉ than hồng Nhớ vành trăng lạnh chạnh lòng trở trăn Tuyết ơi tuyết thấu cho chăng Hồn hoa nhỏ xuống giá băng cội tình Đêm nằm nghe tiếng hoa trinh Tiếng rơi cô động kết tinh hạt buồn.

3. Tuyết rơi trên lá thu vàng

Thơ: Như Phương

Tuyết rơi trên lá thu vàng

Cho em gợi nhớ mênh mang nỗi buồn Ngỡ ngàng trong buổi chiều buông Chiều thu tắt nắng hoàng hôn héo sầu

Thương thay chiếc lá thay mầu

Ngập ngừng trong tuyết âu sầu tả tơi Hồn em một cõi chơi vơi Tâm tư theo chiếc lá rơi lìa cành.

4. Mê Lộ

Thơ: Hà Huyền Chi

Tình vào mùa đông

Tình trên mê lộ Tuyết rơi mịt mùng Trắng ngàn nấm mộ

Ðời còn gì không

Là duyên hay nợ Khi em lạnh lùng Khi em cuồng nộ

Sao ta bận lòng

Khi em làm gió Say chi mòng mòng Khi em bội hứa

Gợi niềm chia xa

Lại nghìn sân ga Trên dòng thiết lộ Trên dòng phôi pha

Thế thôi cũng đành

Phút giây lâm trình Không người đưa tiễn Ðời vào khúc quanh

Như con tầu này

Trôi trong đoạ đầy Trôi vào miên viễn Ga ngoài chân mây

Tầu vào rừng phong

Tuyết rơi mịt mùng Vẫn dòng mê lộ Ðất trời mênh mông.

5. Kể chuyện một đêm

Thơ: Nguyên Đỗ

Này em ạ, trời đêm qua tuyết đổ

Thức trắng đêm nhìn hoa tuyết rơi rơi Nhớ về em đang vui tận cuối trời Vùng đất ấm ở miền Nam cạnh biển

Tuyết rơi mãi suốt cả đêm phủ kín

Khắp muôn nơi một màu trắng băng trinh Nhớ về em chan chứa biết bao tình Em ở đây chúng mình vui nghịch tuyết

Trăng đêm nay thật tròn, không phải khuyết

Tâm hồn anh khuyết hẳn tựa lưỡi liềm Mắc làm võng gọi em đến ngủ yên Anh đẩy đưa võng tình lên cung Quảng

Tuyết rơi mãi nên vầng trăng lãng mạn

Lu lu mờ màu xanh lợt mơ mơ Florida chắc trăng đẹp như thơ Cạnh ven biển em tha hồ thưởng ngắm

Anh rất nhớ, nhớ em hòai, nhớ lắm

Ngồi làm thơ tưởng nói chuyện cùng em Đêm hôm rồi ta nói suốt cả đêm Em đứng đó mũ vành to cười mỉm

Anh sẽ gọi, réo nàng Hoa Tim Tím

Như niệm bùa câu thần chú câu kinh Mong mai sau hai đứa trọn mơ tình Và mãi mãi không hề xa cách nữa.

Thơ: Tuấn Trọng

Miền xuôi mong có tuyết rơi

7. Chuông trời

Thơ: Minh Tuấn

Tuyết rơi đếm tiếng chuông ngân

Thả vầng mây trắng đường gần nẻo xa Lạnh phơi cổ tích mọi nhà Chuông ngân huyền thoại Giê Su giáng trần.

Thiên đường rạng rỡ phong vân

Ngày đêm thắp sáng mặt trăng mặt trời Mênh mông trần thế sinh sôi Loài người mong có Đạo trời dưỡng nhân.

Nắng rơi khúc nhạc hồng trần

Gió mơn hoa cỏ cùng dòng sương trong Thiên Đường hiện ở bên song Địa Đàng hoa nở ngập lòng Đức tin.

Cuộc đời như những cánh chim

Khi xa nhớ tổ chung tìm đói no Lòng như trang giấy học trò Thánh kinh cầu nguyện chẳng lo khổ nàn.

Hồng ân lai láng Chúa ban

Đức tin con gửi muôn ngàn cầu xin Chuông ngân vang vọng… bao tim Tuyết rơi thao thức Giáng Sinh nhớ Người.

8. Suy tư cafe

Gởi hết tình sầu trong giọt đắng

Để đời còn lại chút chơi vơi Ngoài trời bông tuyết rơi rơi Cành thông lắt lẻo lả lơi trước thềm Cà phê nhỏ giọt êm đềm Đưa ta về với hương đêm mộng lành Ngắm nhìn giọt đắng long lanh Hương cà phê lẫn mong manh nỗi buồn Giọt này gợi nhớ gợi thương Che chung vành nón con đường nắng trưa Giọt này sóng sánh ngày xưa Long lanh mắt đợi chiều mưa năm nào Giọt vui nghe gió lao xao Gởi vào trong đó chênh chao xuân thì Giọt buồn bỏ nước ra đi Chí trai thẹn chửa đền nghì núi sông Giọt này đau đáu tấc lòng Hồn quê khắc khoải đêm trông, ngày chờ Giọt này tím ngắt vần thơ Đắng lòng thương… thưở mộng mơ, vương sầu… Xôn xao giọt trước giọt sau Nhuộm cho mái tóc đổi mầu hoa râm

Thoảng trong dịu ngọt hương thầm

Ngày xưa ơi… mấy bổng trầm đắng cay Cuộc đời nhiều giọt đắm say Lẫn trong tâm thức ngất ngây tình đời Ngắm nhìn bông tuyết rơi rơi Thả hồn theo với chơi vơi giọt sầu.

9. Áo đông buồn

Thơ: Châu Nam Kim Minh

Áo đông ướt đẫm mù sương

Tương phùng một thuở vấn vương nơi này Tuyết rơi phủ kín thông gầy Môi em rạn nứt tình đầy hôm nao

Áo đông se lạnh xanh xao

Sợi buồn rũ rượi niềm đau xé lòng Mênh mông cách biệt đôi dòng Sông tình ủ dột bềnh bồng thuyền đơn

Gió Đông rít lạnh từng cơn

Xoáy vòng tâm khảm màu hờn miên man Tim em thao thức đài trang Bóng hình, kỷ niệm như đan khung tình

Áo đông cô đọng bóng hình

Dáng người lữ thứ ẩn mình xa xăm Mờ duyên phai dấu biệt tăm Thêm mùa giá lạnh buốt thâm cõi lòng.

10. Tuyết rơi

Thơ: Nguyên Hải

Đêm đông về trời không khoác áo

Hơi lạnh tràn tuyết phủ trắng màu tang Tiếng sóng lòng bồng bềnh theo nhịp đại dương Hai bờ sóng vá không gian dày thương, dày xót Đất gượng thở sưởi rừng dương cầm hơi đắng ngọt Chiều đông gầy lặng ngắt bóng người qua.

Những bài thơ về mùa đông nhớ anh

Thơ: Ngọc Quang Hà

Đã mấy mùa rồi anh biết không.

Đông về giá lạnh tuyết phơi đồng. Hoang vu quạnh vắng trời hiu quạnh. Mây tím giăng đầy nỗi nhớ mong.

Đã mấy mùa rồi mang tiếc nuối.

Xa rời chốn cũ một mùa đông. Cùng ai thánh lễ đêm Chúa đến. Xúc động trào dâng chạnh nỗi lòng.

Đã mấy mùa rồi lưu luyến thôi.

Biền biệt xa xôi quá khứ rồi. Còn ai chờ đứng đầu con ngõ. Sánh bước đi cùng chẳng tuyết rơi.

Đã mấy mùa rồi xa phố ấy.

Là bao lần mộng chốn xa xôi. Thôi rồi đường cũ đâu còn nữa. Còn lại trong lòng đăng đắng thôi…..

2. Mùa đông nỗi nhớ

Thơ: Miên Thụy

Mùa đông hiu hắt nhớ người

Bài ca ngày đó xa xôi Em hát lời như tuyết đổ Mùa đông ngày ấy anh ơi

Mùa đông làm em nhớ quá

Thèm vòng tay nụ hôn đầy Nhớ nhau chiều đông tàn tạ Lời nào cuối nẻo chân mây

Tuyết rơi! rơi ngập hồn em

Làm sao anh ơi nhớ quên Mùa đông ru tình xanh biếc Mùa đông mùa đông gọi tên

Ngủ vùi bên tình mùa đông

Như xưa ân ái mặn nồng Yêu anh yêu anh mùa đông Tình anh, tình anh mênh mông

Mùa đông còn đó nỗi buồn

Tuyết rơi trắng cả mười phương Anh có còn bên em nữa?! Để em môi mắt dỗi hờn ….

3. Mùa đông nhớ anh

Bấc lạnh theo về tiết chuyển đông.

Thơ: Hảo Trần

Đêm đông về gió vi vút ngoài hiên

Mang hơi rét lòng người thêm lạnh giá Mơ về nơi khoảng trời xanh yên ả Chợt thấy mình lặng lẽ đến cô đơn

Mùa đông về con đường thấy dài hơn

Hàng cây thu mình ủ chồi non tươi mới Chờ đông tàn nẩy lộc vồng xuân đợi Em chơi vơi khao khát giữa dòng đời

Đêm buồn mơ em thầm gọi người ơi

Một vòng tay ôm…nồng nàn hơi thở Bờ môi khát chạm nụ hồng hé nở Em chìm vào giấc mộng mỵ đắm say

Thời gian trôi đêm mùa đông ai hay

Nỗi buồn len vào trái tim em mãi Mơ bờ vai em dựa vào vững chãi Ngọn lửa hồng sưởi ấm kẻ đơn côi

Em mơ thầm về nơi ấy xa xôi

Nơi mùa đông không bao giờ lạnh giá Nơi có anh cuộc đời bình yên lạ Giấc mơ nào em có được đêm đông.

5. Chút lạnh mùa đông gửi cho anh

Thơ: Nguyễn Thúy Hải

Một mình em với những ngày dài thương nhớ

Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai Lạnh thấu tim…chợt giọt lệ lăn dài Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố?

Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ

Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm Người con gái…riêng mang tình xa vắng

Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng?

Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi

Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi

Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.

Thơ: Thanh Trần

Chút lạnh về đã ghé đến nơi em

Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về

Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê

Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ Như có em đang về cuối con đường

Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương

Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông

Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng

Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy Le lói ánh đèn …bên cửa sổ nhà ai.

7. Nỗi nhớ mùa đông

Thơ: Nguyễn Mây

Phố buồn vắng bước chân anh

Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn. Đêm về lệ đẫm mi tuôn Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.

Con đường rực rỡ sắc hoa

Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình. Đông về nhạt ánh bình minh Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!

Anh đi phố nhỏ mưa bay

Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi. Môi em cũng vắng nụ cười Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.

Môi hồng giờ cũng nhạt hơn

Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa. Thu đi trời chuyển giao mùa Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.

Bầu trời lạc mất vì sao

Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu! Thôi thì hẹn để kiếp sau Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!

8. Mùa đông bên nhau

Thơ: Hồng Hoa

Năm tháng qua mình trôi xa biền biệt

Nhớ thương nhiều tha thiết lắm tình ơi Nợ duyên xưa đứng gởi giữa cuộc đời Nên Đông xuống ôm chơi vơi đôi ngả.

Gió cuốn anh về phương chúng tôi quá

Ngẩn ngơ chờ em điếng cả buồng tim Hoàng hôn buông mây phủ tím im lìm Em lạc lỏng như đôi chim mất hướng.

Khi đã xa mới thấy thương xác phượng

Kỷ niệm Hè thêm vướng mãi lòng nhau Tiêng yêu xưa luôn sâu sắc đượm màu Anh đừng để thương đau em gánh chịu.

Dù giông bão mình níu tay chẳng thiếu

Gió lặng rồi mới thấu hiểu nghĩa thương Cùng nhau vui bay lượn khắp nẻo đường Gom nhặt hết dư hương…ôm hạnh phúc.

9. Nỗi nhớ chiều đông

Thơ: Hồng Hoa

Nhìn mây bay mà lòng nghe se thắt

Năm tháng dài em níu chặt vòng tay Tim nóng như ai đốt cháy từng ngày Rồi chờ đợi quắt quay…trong hơi thở.

Em đã đứng thẩn thờ…nghe tim vỡ

Lòng quặn đau bởi nỗi nhớ xói mòn Mắt âm thầm ngồi đón đã héo hon Anh có biết…vẫn còn em ngóng đợi.

Bao chiếc lá…đang thay đời đổi mới

Nhưng tàn cây hoa chùm gởi còn đưa Ngày anh đi…Đông cũng vội vào mùa Tuyết thay tuyết…mà anh chưa trở lại.

Tình yêu ấy có phải chăng ngang trái

Dỡ dang thương…nên tê tái ngập hồn Em chạnh lòng…rồi chôn dấu nụ hôn Mà ký ức…như sóng cồn…giông bão!

10. Một góc mùa đông

Thơ: Phú Sĩ

Mùa đông hỡi! Anh phương trời có lạnh

Mảnh đời côi nơi xa xứ mong manh Ở phương này em mong sợi nắng lành Sưởi nồng ấm nơi tình anh phương ấy…

Anh có biết khi mặt trời thức dậy

Ánh bình minh xua đêm tối vần xoay Dẫu dòng đời bao nhiêu cảnh đổi thay Tia nắng dịu sẽ cùng anh ấm mãi…

Nơi phương ấy dẫu đông về tê tái

Góc phố buồn dẫu dãi một trời đêm Đời vẫn ru trong khúc hát êm đềm Trong tiếng gió có tình em mãi đợi

Gió có thổi cơn mưa chiều rơi vội

Gánh đời anh còn trả mãi chưa thôi Tóc bạc màu…theo năm tháng dần trôi Ngọn lửa tàn…giữa sóng đời chìm nổi…

Những bài thơ mùa đông chế bá đạo

Thơ: Viết Minh

Hôm nay lạnh sáu độ C

Trùm chăn cố nhịn… bị mê tè dầm Nước ra xối xả ầm ầm… Chăn, ga, chiếu, đệm ướt thâm mịa rồi.

Làm sao lạnh thế hả Trời

Khổ thân cho cái thằng tôi lúc này Bây giờ biết lấy gì thay Làm sao hết được mùi này ông ơi

Ông thì cũng quá dở hơi

Cứ cậy làm Trời… để lạnh thế sao? Hãy cho chút ấm đi nào Dân tình chịu lạnh, lẽ nào không thương?

Mọi người mãi nằm trên giường

Nhiều ông quá mệt bởi tương nhiệt tình. Xin Trời thương xớt chúng sinh Đừng để giá lạnh… điêu linh cõi trần.

2. Rét quá “nó” trốn mất

Thơ: Minh Toàn

Rét quá nó trốn mất

Tìm mãi chẳng thấy đâu Rờ dẫm một hồi lâu Trốn đâu mà không thấy Gọi điện cho bà vợ Bán hàng ở ngoài chợ Em ơi về mà xem Rét quá nó trốn đâu Anh tìm lâu không thấy Bà vợ lại cười khẩy Cứ để đấy em tìm Dù nó có bị chìm Em cũng tìm bằng được Để cuối buổi tan chợ Em về sẽ tìm cho Ở nhà đừng có lo Không giờ … Đêm sẽ thấy Quả nhiên là như vậy Khi đêm về lúc lâu Bên nhau chao hơi ấm Sóng tình lại trào dâng Long lanh trong ánh mắt Ngọt ngào làn môi thương Vòng tay thêm xiết chặt Vợ thì thầm bên tai Anh ơi em lại thấy Nó về rồi đấy anh Tình vợ chồng thêm xanh Dù mái đầu điểm bạc.

3. Cái rét

Thơ: Chiều Tím

Hôm nay miền Bắc rét ghê

Tay chân tê lạnh bốn bề gió lay Mũ len, quần tất, áo giầy Trang bị như thể cưỡi mây Thiên Hà!

Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Qua

Sa pa tuyết trắng ngỡ là châu Âu Cuối đông đâu phải mùa Ngâu Mưa rơi buốt lạnh, tim sầu héo hon!

Tình anh xa cách mỏi mòn

Mình em lạnh lẽo gối buông hững hờ Vẫn luôn nồng ấm lời thơ Để hương tình mãi bến mơ ngập lòng!

Tình em vẫn mãi chờ mong

Vòng tay choàng ấm đêm đông mỗi ngày Thủy chung như nắng cùng mây Anh về băng giá tan ngay từng giờ!

4. Rét nữa tôi toi

Thơ: Lệ Hằng

Trời ơi! Ông tạnh mưa đi

Ông cho tí nắng không thì…tôi toi Rét gì rét quá đi thôi Rúc trong chăn mãi chẳng rời nổi ra

Rét chẳng muốn ra khỏi nhà

Chân tay tê cóng, mồm va vào mồm Rét chẳng muốn nấu cả cơm Chăn ba bẩy độ cần cơm làm gì?

Rét gì mà rét quá đi

Ông mau mau nắng không thì tôi…toi!

5. Không đề

Mùa đông lạnh giá vắng em

Rét cho đến nỗi lem nhem cuộc đời Em ơi em nói đôi lời Mình hãy bất chấp yêu vời đi em!!

Lượt xem: 3332

Theo chúng tôi

Cập nhật thông tin chi tiết về Tất Tần Tật Những Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Chứa Nhiều Tâm Trạng trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!