Ngày ấy, phố Huế nhỏ lắm, chỉ cần đứng ở hiên nhà là đã có thể nghe được tiếng trống múa lân, múa rồng vang dội trên khắp mọi nẻo đường. Chỉ cần có vậy, những đứa trẻ lên 5, lên 6 như anh lại nhấp nhỏm dắt díu nhau đi xem hội múa lân để rồi không khỏi ngỡ ngàng trước những pha xoay, lộn, chồm người đầy mạo hiểm và hứng thú. Điều đặc biệt khiến cho điệu múa này trở nên gần gũi và thân thuộc như một phần của cuộc sống quê anh là bởi nó không hề phân biệt nam – nữ. Miễn rằng có khả năng thì bất cứ ai, ở bất kỳ độ tuổi nào đều có thể tham gia biểu diễn. Vậy nên thủa ấy, không ít lần anh được chứng kiến cảnh bà và mẹ anh hóa thân thành những chú lân, chú rồng nhảy múa trong dịp rằm Trung Thu. Và cũng chính họ đã trao truyền cho anh một niềm đam mê máu thịt với điệu múa này.
Năm 1990, vì cuộc sống mưu sinh, gia đình anh chuyển ra định cư tại thành phố Vinh. Rời xa xứ mộng mơ để bắt đầu một cuộc sống mới tại mảnh đất gió lào cát trắng khiến cậu bé Hồ Quang Chính không khỏi cô đơn, lạc lõng trong những ngày đầu. Rồi nỗi buồn ấy qua mau khi ngày Trung Thu tới, cậu lại được nghe âm thanh rộn rã của tiếng trống múa lân và háo hức cùng điệu múa rồng điêu luyện biểu diễn trên đoạn đường rước đèn ông sao của thành phố. Niềm đam mê trỗi dậy, cậu ngay lập tức đăng ký vào nhóm múa lân sư rồng và trở thành một phần không thể thiếu trong những mùa Trung Thu sau đó.
Lớn hơn một chút, vào năm 18 tuổi, Hồ Quang Chính đứng ra thành lập nhóm múa lân sư rồng với hơn 10 thành viên là những bạn trẻ có chung niềm đam mê. Và chính nó là hạt nhân để liên kết nhiều người yêu mến bộ môn này ở trong và ngoài thành phố để cho đến hiện tại, nhóm đã có gần 30 thành viên.
30 con người là 30 thân phận, họ khác nhau về nghề nghiệp, tính cách nhưng lại có chung một niềm đam mê với điệu múa lân sư rồng. Bởi thu nhập từ nghề là rất ít, nên các thành viên đều phải tìm cho mình một nghề nghiệp khác để trang trải cuộc sống mưu sinh. Giống như anh Chính gắn bó với nghề cắt tóc để trang trải cơm áo gạo tiền cho gia đình.
Trước ngỏ ý muốn tìm hiểu kỹ hơn về những yêu cầu, đặc trưng riêng của điệu múa lân sư rồng, anh Chính nhiệt tình giải thích: “Múa lân sư rồng thực chất là sự nói tắt của múa “Kỳ Lân, Sư tử và Rồng”. Đó là 3 linh vật đem lại may mắn và thịnh vượng theo quan niệm của ông cha ta. Theo thời gian và nhu cầu của thị trường, mình thấy múa Lân ngày càng phổ biến và được nhiều người mời biểu diễn bởi đây là điệu múa đẹp mắt nhất, đòi hỏi nhiều kỹ thuật khó nhất cũng như mang lại sự gần gũi nhất cho người xem.”
Nó khó nhất là bởi đầu lân không có bờm như sư tử, cho nên khi biểu diễn phải khéo léo để không bị lộ và phô ra những điểm yếu của người biểu diễn. Mặt khác, múa rồng gồm 1 đội hình nhiều người sẽ dễ dàng tạo nhiều thế, nhiều kiểu và có sự khoan thai nhất định trong các động tác hơn. Mọi người còn có một chiếc gậy cầm để điều khiển thân rồng theo ý muốn. Còn múa lân đòi hỏi tốc độ thực hiện các động tác phải nhanh, mạnh mẽ và dứt khoát nên rất mau xuống sức. Nếu người múa không thực sự tập trung cao độ trong khi múa lân thì đầu và đuôi không thể ăn khớp với nhau. Đặc biệt là những động tác leo, chồng người lên cao.
Từ những đòi hỏi khắt khe đó nên các thành viên trong nhóm tập luyện rất vất vả. Người múa phải có một sức khỏe dẻo dai, ngoài năng khiếu phải biết một chút võ thuật để có thể thực hiện những động tác leo trèo, bay nhảy. Nếu không cẩn thận có thể xảy ra tai nạn và chấn thương. Đặc biệt là cần có sự kiên trì để thực hành điêu luyện những động tác khó.
Nhiều người khi xem trình diễn múa lân thường chỉ tập trung vào những người nghệ sỹ hóa thân vào con lân, rồng hay sư tử. Nhưng không biết rằng, người quyết định cho sự thành công của một buổi biểu diễn lại là …. người đánh trống. Người đánh trống trong những buổi múa lân giống như là vị nhạc trưởng điều khiển cho một dàn nhạc hàng chục người vậy. Tiếng trống ngoài việc tạo không khí sôi động cho màn múa còn là hiệu lệnh hay tín hiệu để các thành viên phối hợp với nhau. Ví như tiếng trống tùng tùng tùng dồn dập nghĩa là bắt đầu vào màn múa, mọi người xê dịch lên xuống nhịp nhàng giống như chú lân đang vờn, còn tiếng trống pha lẫn những thanh cắc tùng, tùy theo từng phân phúc mà người biểu diễn phối hợp chồng người hay di chuyển trái phải.
Mỗi bài múa lân thường có 7 trường đoạn như: thần lân xuất động, bát bộ liên hoa, phục lan, lân linh chi, lân tranh châu, lân ký kiều, và lân hồi sơn. Mỗi trường đoạn lại mang một nét cảm xúc khi cương khi nhu, lúc khoan thai đĩnh đạc. Vậy nên, người đánh trống phải là người múa lân lâu năm để thuộc các bài múa, để hiểu các tiết tấu nhạc điệu trong khi múa lân.
“Mình múa lân hơn 7 năm mới đảm nhiệm được phần đánh trống cho mọi người. Hiện nhóm múa của mình chỉ có 3 thành viên có thể chơi trống mà thôi. Vậy nên, số lượng người yêu thích điệu múa này rất nhiều nhưng để gắn bó được với nghề lại là rất hiếm. Thời gian gần đây, khi nhiều cửa hàng khai trương bắt đầu mời đội múa lân về xông đất nhưng thù lao chỉ dao động từ 1,5 đến 2 triệu đồng. Trong khi mỗi nhóm biểu diễn là 7 người chưa tính chi phí quần áo và dụng cụ nên số tiền cát xê còn lại chỉ đủ xăng xe và ăn uống một bữa mà thôi. Tuy nhiên, vượt qua tất cả khó khăn thì hạnh phúc của những người theo nghề này như tụi mình là mang niềm vui đến cho mọi người cũng như bảo tồn được nét văn hóa truyền thống của cha ông để lại” _ anh Chính chia sẻ.
Khi trời đã về chiều, chúng tôi chia tay anh Hồ Quang Chính trong tiếng rộn rã của trống lân của nhóm chuẩn bị tập luyện để biểu diễn rằm Trung Thu sắp tới. Dù rằng lót dạ trước buổi tập kéo dài hàng tiếng đồng hồ chỉ là những bát mỳ tôm pha vội. Nhưng niềm hạnh phúc vẫn rạng ngời trong đôi mắt của họ. Trước khi ra về, anh không quên nhắc nhở tôi: “Đừng viết về bọn anh theo hướng khó khăn, vất vả. Mà hãy nói lên những niềm vui của bọn anh khi được gắn bó với nghề. Bởi tất cả các thành viên chỉ có một ước muốn theo đuổi và cháy trọn với niềm đam mê của mình mà thôi!…”