Những Trích Dẫn Hay Của Iris Cao / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Dtdecopark.edu.vn

Trích Dẫn Hay Của Gào ??

1.”Trước đây, mình chơi với bạn bè như thế này:– Không hài lòng, không thích, thì không lý do lý trấu gì hết. Nghỉ chơi. Chơi thì chơi, không chơi thì thôi. Bố đ’ cần.

Bây giờ, theo thời gian, mình càng ngày càng ít bạn. Bởi vì, con người mà,ai chẳng có tính xấu. Vấn đề là mình có chấp nhận được không? Và chấp nhận được bao nhiêu mà thôi. Mình không cần người ta, thì người ta cũng chả cần mình. Có phải bố mẹ, gia đình của người ta đâu mà người ta phải năn nỉ, cầu xin.

Thế nên, ở thời điểm này, ai đã là bạn, thì mình có khái niệm tạm dịch là “giữ gìn”. Bạn đúng, bạn sai, vẫn là bạn mình. Trừ phi, bạn không muốn chơi với mình nữa, nếu không, dù có chuyện gì, cũng không bỏ mặc bạn.

Rồi các bạn cũng sẽ tới cái tuổi như mình. Cái tuổi mà kết giao thì khó, bỏ thì dễ, mà kiếm lại thì… còn lâu.

Bạn bè, không thể kỳ vọng quá nhiều. Không mong mỏi họ hy sinh bản thân họ, lợi ích của họ, quyền lợi của họ, vì mình. Chỉ cần là bạn theo đúng nghĩa của từ “bạn” là được rồi.

Phụ nữ có gia đình, chồng nếu không thể làm bạn, bản thân lại chẳng có một người bạn nào, thì đúng là: “CÔ ĐƠN CÙNG CỰC”

Có những chuyện ta không thể chia sẻ được với ai, ngay cả chồng con, bố mẹ. Nhưng với bạn bè thực sự, đôi khi lại là điều có thể.

Cám ơn cuộc đời vì mình vẫn có bạn!”

{Gào}

2.”Em kể anh nghe về thanh xuân của em,Dành cho anh nhiều hơn một khoảng rộng,Tình yêu em như bầu trời lồng lộng…Có lẽ nào anh chẳng thấy được không?”

3.”Tôi có một chuyện tình cảm mệt mỏi. Ở một mình ở một thành phố ồn ào. Có một trái tim tan vỡ. Có một suy nghĩ mơ hồ.Tôi cũng muốn cùng người mình yêu sống những tháng ngày tươi đẹp… Nhưng tôi chỉ có thể ướt nhẹp trong nước mắt vì yêu…

Đôi khi, tôi sợ hãi những tháng ngày mà tôi đang trải qua. Cô đơn lắm và nặng nhọc vô cùng.”

4.”Người xấu hơn em trên thế gian này có rất nhiều, người đẹp tốt hơn em trên thế gian này lại càng không thiếu, nhưng người giống như em thì cả vũ trụ này hoàn toàn không có. Chỉ cần nhớ rõ điều đó, là có thể tiếp tục sống vui, chứ không phải sống vùi trong tuyệt vọng.”

5.Có những yêu thương không bao giờ thuộc về người đến muộn

6.”Đi qua những ngày đau, mới biết còn có những ngày đau hơn nên thôi kệ mẹ.”

7.”Bài học hôm nay bố dạy đó là: Đối với thằng đàn ông không yêu mình, nhất quyết không si tình với nó. Đau khổ là chuyện của trái tim, riêng mình biết. Không nhất thiết để cho nó biết, nó cười.”

8.”Miệng lưỡi người nào ai quản nổi? Họ nói những gì họ thích và làm những điều họ muốn, chẳng bao giờ quan tâm tới những “nạn nhân” của “thú vui” ấy, rồi sẽ sống như thế nào đây?”

{Hoa Linh Lan – Gào}

9.”Chọn người để yêu thương không phải qua những lời đường mật mà qua những trải nghiệm ngọt ngào.”

10. Có nhiều người nói lời chia tay, nhưng lại muốn đối phương níu tay mình lại.Muốn người khác đặt lòng tự chặn dưới chân, để bản thân tự cao dẫm qua dẫm lại.Có nhiều người nói lời chia tay, nhưng chạnh lòng khi người ta đồng ý.Mặc dù, ngay cả khi họ không đồng ý, thì vẫn quyết tâm, phải dứt khoát, lạnh lùng.Tham lam muốn mãi mãi có vị trí trong lòng ai đó, nhưng lại không muốn dành thời gian cả cuộc đời bên họ.

11.Em cứ nhìn người ta hôn nhauRồi sờ tay lên môi mình khô khốcGiọt nước mắt bỗng chảy như kẻ ngốcĐã bao ngày qua em sống trong cô độcĐôi môi khô như thuốc độc ngấm vàoMắt em buồn những dòng nước nôn naoLòng em cạn những hư hao ngày cũNỗi nhớ này biết bao giờ mới đủ?Nỗi buồn này bao giờ em mới rũ?

Anh sẽ về chứ, những lời ru?Cho giấc ngủ em, thôi xinn ngừng mập mờCho cơn mơ không bóp em nghẹt thởCho niềm nhớ đừng khiến em thẫn thờ…

Anh sẽ về, và em sẽ đợi chờCho ngày đó đến đẹp như giấc mơRũ bỏ hết những buồn đau môi khôVà quên hết những giấc mơ buồn tủi…

12.“Bớt một chút sân si, thêm một bước đi gần hơn về hạnh phúc!”

13.

Mình Sinh Ra Đâu Phải Để Buồn – Hamlet Trương, Iris Cao

Sinh ra trên đời này hẳn ai trong chúng ta cũng từng buồn, từng khóc, từng tủi thân, từng đau khổ. Thế nhưg để đối diện với những điều tồi tệ đó thì mỗi chúng ta lại có các cách khác nhau. Nhưng trước tiên là phải tìm cho mình niềm vui, tìm cho bản thân lẽ sống, động lực sống mới. Có thể ta tìm đến âm nhạc, chìm đắm trog những bản nhạc để nghĩ lại về những gì đã trải qua. Có thể một mình khóc thật to cho vơi hết nỗi buồn. Có thể là tìm về một chốn yên bình, với một người nào đó mà tâm sự, mà giải tỏa hết bức xúc, buồn bã trong lòng. Riêng tôi, tôi sẽ quay về với thế giới riêng của tôi, một nơi đủ yên tĩnh để tôi thả mình vào cảm xúc của các tác giả. Tôi chọn đọc sách. Thế nhưng bản thân tôi không thích đọc quá nhiều sách, tôi lại thích đọc lại những quyển sách cũ. Khi đọc lại chúng tôi lại có những cảm xúc khác hoàn toàn khôg tương đồg với những lần trước. Và một trong những cuốn sách mà tôi thích nhất trong tủ sách của mình là cuốn: “Mình sinh ra đâu phải để buồn” của Eris Cao và Hamlet Trương. Một quyển sách ý nghĩa và ẩn chứa vô vàn điều kì diệu.

Biết đến “Mình sinh ra đâu phải để buồn” là vì một dịp tình cờ đọc được một câu trích dẫn từ quyển sách: “Con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lúc nỗi buồn che đôi mắt, cứ tin là hạnh phúc sẽ trở lại, vì mình sinh ra đâu phải để buồn..” – Hamlet Trương. Tôi thấy rất đúng. Mình được sinh ra để đón nhận những điều tuyệt vời từ thế giới muôn màu ngoài kia chứ đâu phải chỉ để buồn. Nhỉ?

“Mình sinh ra đâu phải để buồn” là một cuốn sách đánh dấu một lần nữa thành công của sự kết hợp hoàn hảo giữa Eris Cao và Hamlet Trương. Hai tác giả này có cách chia sẻ câu chuyện khác nhau, có cách tiếp cận bạn đọc khác nhau. Thế nhưng dù có thế nào đi nữa, họ vẫn đạt được thành công như nhau, đó là đều chạm đến đỉnh điểm cảm xúc của người đọc. Họ chia sẻ những câu chuyện bình dị, gần gũi và dễ dàg bắt gặp trong cuộc sống mà có lẽ tôi, bạn hay người thân, bạn bè của chúng ta đã, đang hoặc có thể sẽ trải qua bằng những ngôn từ không cầu kì, hoa mĩ mà hết sức tự nhiên. Và với tôi, Eris Cao và Hamlet Trương là những người mở cửa cho cảm xúc.

Mỗi khi tôi cảm thấy buồn bã hay chông chênh, vô định trong cuộc sống, tôi đều cầm trên tay quyển sách KÌ DIỆU này. Khi ấy, tôi có thể cảm nhận được phần nào nỗi buồn trong những dòng chữ, câu văn của cuốn sách, thấy được thông điệp đầy nhân văn mà tác giả gửi gắm trong đó. Và làm cho tôi nghĩ khác đi: Không ai là không có lúc khó khăn, điều quan trọng là phải tự biết đứng lên và mạnh mẽ bước tiếp. Tôi vui hơn.

Mỗi lúc tôi vui vẻ, lúc mà tràn ngập năng lượng để đón trào những điều mới, tôi lật lại những trang sách cũ. Khi ấy, tôi lại nhìn ra được niềm vui đằng sau những nỗi buồn từ các câu chuyện. Vì chí ít, những nhân vật ấy cũng tìm lại được cho mình lẽ sống mới, có được động lực để thức dậy mỗi khi bình minh lên. Tôi lại như được tiếp thêm cho mình một năng lượng sống tích cực và chào đón một điều mới sẽ đến.

Theo suy nghĩ của tôi thì mỗi con người trong mỗi hoàn cảnh, mỗi cảm xúc, mỗi thời điểm sẽ có suy nghĩ, cảm nhận riêng cho mỗi sự việc xảy ra nói chung hay mỗi cuốn sách nói riêng. Nhưg nếu chúng ta ghi nhớ từng cảm xúc ấy và liên kết chúng lại thì biết đâu ta lại có một bài học đáng quý.

Tôi là người từ trước đến nay đều thích một mình, thích nhìn ngắm cảnh vật trong sự bình yên của chúng. Có người nói như vậy thật nhạt nhẽo. Có lẽ bởi vì tôi thích tự mình cảm nhận thế giới xung quanh, giữ riêng cho mình những điều nhỏ bé ấy. Thật chẳng dễ dàng gì để có thể tìm được một người bạn tri kỉ sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ và luôn quan tâm những cảm xúc của ta. Vì vậy dù có gặp nỗi buồn khó có thể vượt qua thì nhiều người trong chúng ta vẫn chọn tự mình đối mặt mà thôi.

Sau tất cả, “Mình sinh ra đâu phải để buồn” đã cho tôi một bài học đáng giá: Dù ngày hôm qua có là khó khăn, hôm nay vẫn muôn trùng thử thách thì ngày mai sẽ là ngày hạnh phúc vì mình sinh ra đâu phải để buồn. Cảm ơn Eris Cao và Hamlet Trương đã cho tôi một cuốn sách ý nghĩ như thế!

Những Câu Trích Dẫn Trong Truyện Của Tân Di Ổ

1. Anh có thích nước Mỹ không?

Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác

.

Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”

Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.

Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.

Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?

Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.

Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta. “

–  

Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo”.

Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta

Trịnh Vi 

 Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.

2. Hóa ra anh vẫn ở đây

– Yêu đương một thời, giờ hóa thành tro bụi 

[Tô Vận Cẩm

–  

Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.

“Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi…”

Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc …

… Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, …

thì ra anh vẫn ở đây.”

Mỗi bông hoa là một thế giới,mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề,Trình Tranh cố nhiên là một cậu con giời,cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự mình là độc nhất vô nhị.

–  

Từ khía cạnh y học mà nói,mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh,hơn nữa còn khá nguy hiểm,bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào.

3. Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải “Anh yêu em”, mà là “ở bên nhau.”

Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức.

4. Cho anh nhìn về phía em

Cuộc sống cũng giống như kính vạn hoa vậy, bạn tưởng rằng mình chỉ xoay nhẹ một tí thôi nhưng thực ra bên trong nó đã biến hóa rất nhiều, biến thành cả một thế giới khác.

 Nếu như ta không thể thay đổi được sa mạc, thì chỉ còn cách biến mình trở thành cây xương rồng mà thôi.

Phượng Hoàng Sự an ủi của ngôn ngữ dù có xuất phát từ thiện ý, thì thực ra cũng chẳng hề có tác dụng gì ngoài việc một lần nữa nhắc nhở người được an ủi rằng họ đáng thương biết bao. Những việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, phải đau lòng cũng vẫn phải đau lòng.

Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa.”

–  

Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.”

–  

Họ sống trong cùng một thành phố, rất nhiều lần, có thể xe của anh đã phóng vụt qua trước mặt cô, có thể hai người đã đi lướt qua nhau giữa hai giá hàng trong siêu thị, có thể giữa cùng một ngã tư đông đúc, anh và cô, kẻ rẽ hướng Nam người quành hướng Bắc, hay có thể trong một quán ăn nhỏ vô danh, chỗ anh ngồi là chỗ cô vừa đứng lên…

5. Phù thế phù thành

Thời gian sẽ khiến người ta quên đi lý do yêu một người, và cũng sẽ quên lý do thù hận. “Mãi mãi không quên” chỉ là một thứ xa xỉ, cần rất nhiều tâm huyết, dũng khí, sự kiên định, thậm chí là phải liên tục ru ngủ chính bản thân mình.

Mọi người đều nói, ngựa tốt không nhai lại cỏ, bởi vì, thứ cỏ nhai lại đó phần nhiều thấm nước bọt của con ngựa khác. Nhưng nếu phía trước chỉ có gai góc, thì liệu bạn có nhai lại thứ cỏ đó không? Nếu đi thêm mấy bước nữa có thể sẽ bị chết đói trên đường, bạn có nhai lại không? Huống chi, phần lớn mọi người đều không phải là những con ngựa tốt, tiếp tục kiếm tìm có thể chỉ toàn gặp những cây khô cằn cỗi, quay đầu lại thì chỉ cần sự thỏa hiệp và dũng khí trong một khoảnh khắc mà thôi.

Ánh sáng tưởng rằng đã là nhanh nhất, nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước.

6. Ánh trăng không hiểu lòng tôi

Bi kịch nào cũng cần có một người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu không những nhân vật chính đau khổ sao có được tình cảm sâu sắc khi trải qua thử thách do kẻ ác gây ra.

“Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.”

Có những nỗi buồn và niềm đau không biểu hiện trước mặt người khác, hoàn toàn không có nghĩa là nó không tồn tại.”

Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không tìm thấy thì cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay

–  

Mọi người đều biết hoa sen thanh cao, không nhuốm bụi trần, thanh khiết nhưng không ma mị. Nhưng mấy ai nhớ rằng rễ của nó vẫn cắm dưới đất bùn hôi tanh, nó vẫn dựa vào mặt nước lạnh lẽo để tồn tại.

7. Bình minh và hoàng hôn

– Thế đấy, vừa rồi cô bé khóc hỏi tớ, có phải là em có chỗ nào không tốt, thật tớ chẳng biết phải trả lời ra sao nữa. Có những lời nói ra thật tàn nhẫn, thực ra không yêu là không yêu thôi, anh có tốt ngàn vạn đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

–  

Hoặc có được hoàn toàn – hoặc vứt bỏ tất thảy……

…..Nếu thế giới của một người vĩnh viễn chỉ có bóng tối vậy thì làm sao phân biệt được bình minh và hoàng hôn…

Vĩnh viễn đừng bao giờ tùy tiện nói lời chờ đợi, chờ đợi là thứ xa xỉ vô cùng. Trong phim, chỉ cần thay đổi cảnh, trên phụ đề xuất hiện vài dòng chữ nhỏ, 20 năm sau, sau đó hồng nhan biến thành tóc bạc da mồi, hết thảy đều có kết cục, nhưng đời người thì sao, chỉ dăm ba năm thôi, nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải chính mình trải nghiệm, một đời đằng đẵng làm sao.

–   

Thật ra thì sự tin tưởng và hạnh phúc cơ bản không cần phải thề thốt. Không xa 

không rời c

ho đến giờ chẳng qua chỉ là một lời dối trá.

8. Thực tâm giả

“Đời người kỳ thực chẳng khác chuyện xếp hàng là bao. Chọn nhầm người, hay đi nhầm đường, giống như xếp nhầm hàng mua vé ở bến tàu đông đúc, chờ rồi lại chờ, trăm nghìn đắng cay, rốt cuộc tưởng đã đến lượt mình, hóa ra người phía trước đã giành đi chiếc vé cuối cùng. Chỉ là khoảng cách một bước chân, vậy mà phải làm lại từ đầu. Khi chuyển sang một hàng khác thì đã quá muộn, rất có thể khi chuyến tàu cuối đã đi xa, trên cảng chỉ còn mình mình chơ vơ đứng đó.”

Nếu không có Phó Thất Phương Đăng có còn là Phương Đăng nữa không? 

Những Trích Dẫn Hay Từ Sách

1. “Một số nhà văn tin rằng kể cốt truyện ra trước khi viết sẽ làm nó cũ xì đi. Họ sẽ thấy nó mệt mỏi, nhàm chán trước khi kịp viết ra giấy.”

Bản năng gốc ( Richard Osborne).

2. Một lá thư không chỉ được truyền đạt bằng các con chữ. Một lá thư, giống như một cuốn sách, có thể đọc được bằng cách ngửi, sờ mó, vuốt ve. Vì thế người thông minh sẽ nói, “Vậy tiếp tục đi, đọc coi thư nói gì với bạn!” trong khi kẻ chậm hiểu sẽ nói, “Vậy tiếp đi, đọc coi hắn viết gì trong đó!”

Tên tôi là Đỏ ( Orhan Pamuk).

3. “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”

Thép đã tôi thế đấy ( Nikolai Alexeevich Ostrovsky)

4. “Tôi là ai trong thế giới này?”

Người tình Sputnik ( Haruki Murakami)

5. “Châu Âu là một cái hang chuột, chưa bao giờ ở châu âu có những đế quốc vĩ đại và những cuộc cách mạng vĩ đại như ở phương đông”.

Một cuộc đời ( Napoleon Bonaparte )

6. “Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó.”

Chuyện một con mèo dạy hải âu bay (Luis Sepúlveda)

7. “Quá trẻ thì không thể hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được, hơn nữa có thể là điệu người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình. … Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải là ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng.”

Tôi là Bêtô (Nguyễn Nhật Ánh)

8. “Những kỷ niệm đẹp thực sự bao giờ cũng sống và toả sáng một cách bền bỉ. Chúng sẽ cất lên những tiếng thở xót xa sau mỗi lần thời gian trôi chảy.”

Kitchen (Banana Yoshimoto)

9. “Tại đất nước này người ta không tôn trọng buổi sáng. Họ tỉnh giấc rất đột ngột bằng cách đặt chuông báo thức, nó cắt ngang giấc ngủ của họ như một nhát chém và rồi sau đó thì cứ cuống cuồng lên. Anh có thể nói cho tôi một ngày bắt đầu bằng một hành động bạo lực như thế sẽ đi đến đâu? Điều gì sẽ xảy đến với những người có đồng hồ báo thức đều đặn hàng ngày giống như một cú điện giật như thế? Hàng ngày họ sẽ quen với bạo lực và hàng ngày họ sẽ chối bỏ niềm vui.”

Điệu Valse giã từ (Milan Kundera)

10. “Sao lại không nhỉ? – Tôi trả lời. Tạm quên đi nỗi buồn mãi tiếp diễn chừng nào ta còn đang sống, quên đi rằng nó sẽ chẳng bao giờ chấm dứt…”

Máu và nước ( Banana Yoshimoto)

11. “Ngươi không phải là một thợ săn. Dân chúng làng El Idilio thường nói tới ngươi như là thợ săn, nhưng ngươi luôn nói đó không phải là sự thực, bởi vì thợ săn giết thú để chiến thắng nỗi lo sợ.”

Một ông già đọc tiểu thuyết tình yêu (Luis Sepúlveda)

12. “Xé một cuốn sách như vậy thật đáng tiếc. Bác là một con người khôn ngoan và thực tế, nhưng đối với thơ ca, bác cũng chỉ hiểu biết đại khái như cái sọt này mà thôi ! Nói như thế cũng khá vô lễ, nhất là đối với cái sọt,…- Con quỷ sứ của ông hàng tạp hóa”

( tuyển tập truyện cổ Andersen – Hans Christian Andersen )

Nguồn: Sưu tầm trên Internet