“Con hãy học ở đất, Sự nhẫn nhục, khiêm nhường, Đất lặng lẽ chấp nhận, Cái xấu xa, tầm thường.
Cậu ít tuổi, tinh nghịch, Nhưng được mọi người chiều, Nên đôi khi nói dối, Kiểu trẻ con, đáng yêu.
Một hôm Phật bảo cậu: “Con hãy mang ra đây Một chậu nước thật sạch Để ta rửa chân tay.”
Cậu mang chậu nước đến. Đức Phật rửa chân xong, Hỏi cậu có muốn uống Nước trong chậu này không.
Cậu lắc đầu, từ chối, Nói nước bẩn, và Ngài Bảo cậu bê đi đổ Rồi dẫn cậu ra ngoài:
“Giờ thì con đã thấy, Nước bẩn không ai xin. Cũng vậy, khi nói dối, Miệng bẩn, không ai tin!”
La Hầu La chợt hiểu, Từ đó chẳng bao giờ Còn nói dối thêm nữa, Dẫu đáng yêu, ngây thơ.
Một hôm, Ngài ngồi nghỉ Dưới bóng mát hàng cây Rồi gọi con trai đến, Nhẹ nhàng nói thế này:
“Con hãy học ở đất Sự nhẫn nhục, khiêm nhường. Đất lặng lẽ chấp nhận Cái xấu xa, tầm thường.
Bị người ta vứt bẩn, Hay khạc nhổ, không sao, Đất thản nhiên chịu dựng, Không nói một lời nào.
Và khi vụ mùa đến, Đất trao tặng cho đời Những bông lúa trĩu nặng, Những cành hoa xinh tươi.
Hơn thế, con phải học Để làm sao trong con Có Từ Bi Hỷ Xả Để sống có tâm hồn.
Có Từ để đối Giận, Vì Từ là Tình Thương Của con với người khác Ở đời này vô thường.
Có Bi để đối Ác, Vì Bi là khi con Làm vợi đau người khác, Mà không cần đền ơn.
Có Hỷ để đối Ghét, Vì Hỷ là thật lòng Mừng người khác hạnh phúc, Cầu cho họ thành công.
Có Xả để tha thứ Những lỗi lầm của người. Xả giúp con thanh bạch, Sống có ích cho đời.
Vậy Từ Bi Hỷ Xả Là Tứ Vô Lượng Tâm. Có được bốn cái ấy, Con và Phật ngang tầm.
Lại nữa, con phải hiểu Về cái luật Vô Thường, Để xua cái Tham Dục, Để ngự trị Tình Thương.
Vạn vật luôn thay đổi. Có mà lại như không. Không mà lại như có. Hãy ghi nhớ trong lòng”.