Tháng tư về với những cơn mưa rào thơm mùi hơi đất, và có lẽ dưới cái vòm trời trong veo và xanh biếc ấy, ai trong chúng ta cũng đã cảm thấy đâu đó một chút vị hè, ừ, chỉ một chút thôi… Có tiếng ve đấy, nhưng mà chưa da diết, cái nắng tháng tư cũng chưa đủ oi ả để người ta khó chịu mà phải chửi thề. Hoa loa kèn trắng muốt những đường đi, những con phố dài mưa vội, những tà áo trắng tinh khôi, những tiếng ve kêu, những nắng mỹ miều. Đôi khi, tôi cảm thấy tháng tư hệt như những cô nàng thiếu nữ mới lớn, rất điệu đàng và đỏng đảnh. Mà… thực ra, với những thằng già như tôi đây, thì tháng tư có nghĩa gì đâu, nếu không phải là những hồi ức đẹp đẽ của một thời áo trắng, một mối tình áo trắng, một cô nàng áo trắng?
Tháng tư về, nắng gió lê thê, con ve sầu cất tiếng gọi mùa hè hay thổn thức gọi nhau mà miệt mài đến thế? Tháng tư về, có những chân trời xanh thẳm, có những nhung nhớ xa xăm, có loa kèn tươi rợp trắng góc đường, vội vàng tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi ở cái tháng giao mùa mà chuẩn bị nhường chỗ cho màu đỏ tươi phượng vĩ…
Mùa hè chưa sang và mùa xuân cũng nào đi hẳn, tháng tư là thời điểm của sự pha lẫn ngọt ngào của nhẹ nhàng và mãnh liệt, của cuồng nhiệt và thờ ơ, của những giấc mơ xa xôi và ký ức ngày xưa vẫn hoài khắc khoải. Tháng tư, tháng bâng khuâng chân bước chẳng biết về đâu, tháng những nét bút nghiêng bỗng nhiên do dự không biết viết tiếp những áng thơ tình đau thương hay những vần tình thơ lãng mạn. Ôi cái tháng giao mùa, tháng của những buồn vui lẫn lộn…
Tháng tư, tháng đầy hoài niệm, tháng dạt dào nặng nợ tình duyên, tháng cho ta mê mải đi tìm những kỷ niệm xưa, tháng lục lọi trong trang lưu bút nét chữ quen gầy, tháng nhạt nhòa nếp gấp thời gian, tháng lang thang vô định những chiều trở gió. Tháng tư, tháng của những rối ren nơi con tim tưởng như đầy ắp mộng mơ mà lại khô cằn, tháng dành cho những đêm dằng dặc đợi chờ hư vô, không ngủ…
Rồi có những ngày dậy sớm, thực ra là không hề ngủ, xung quanh im ắng lạ thường, ta đắm chìm và cảm nhận được cái tiết trời trong vắt, ta như nghe được từng chút chuyển mình của bà mẹ thiên nhiên, cứ thế, cứ thế, mỗi ngày đều đặn. Cho đến khi thức giấc là những tiếng ve rộn rã đón chào ngày mới, những nhớ nhung bắt đầu òa vỡ với màu máu phượng hồng, nắng đến sớm hơn, gió mạnh mẽ hơn, trời sáng nhanh hơn…
Ta mỉm cười, tháng tư qua rồi, mùa hè đã đến!…
Note: Xem đầy đủ bài viết ” Tháng tư, nắng hanh vàng nỗi nhớ… “
Như một vòng quay bất tận của trời đất, tháng tư về, hoa bằng lăng lại về trên từng góc phố. Tháng tư – tháng bắt đầu một mùa hè cháy bỏng, hướng nỗi nhớ về miền xa xôi. Một miền đầy hoa cỏ may, con diều ai chao nghiêng theo gió. Con đê vắng và dòng sông mênh mông nắng…
Gió gửi gì cho bằng lăng mà sáng nay hoa nở vội. Tháng tư. Nỗi nhớ chẳng thể gọi tên. Có khi là nhớ chính mình của những tháng tư trước. Nhớ và cả chút tiếc nuối khi tháng tư qua…
Tháng tư bình dị một vòm trời xanh mây trắng. Nắng sóng sánh đổ dài trên những mái ngói trầm lặng màu thời gian. Những đóa hoa đầu hè nở vội. Mỗi mùa bằng lăng về, có con phố khoác lên mình chiếc áo tím mơ mộng, thanh nhã mà đằm thắm lạ kỳ.
Cô bạn ngồi bên khẽ hát “Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng mà đậm màu tím biếc. Em đi qua bâng khuâng chợt tiếc… Ôi màu mực tím năm nào”. Giai điệu ấy, màu hoa ấy nhắc ta nhớ về thời học trò nhiều kỷ niệm. Trang vở tinh khôi, màu mực tím hồn nhiên…
Ta quen nhau cũng vào mùa hoa bằng lăng. Bằng lăng dịu dàng hòa vào sắc đỏ của phượng. Tím ngan ngát trong nắng, trong mưa, trong mắt và cả trong tim người. Thật thanh thản, bình yên…
Vẫn là tháng tư. Vẫn là em đấy. Vẫn dịu dàng trong từng câu hát Tháng tư về…
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm! Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ Đường ta đi nắng hóa những đọa đày… ( Một giấc mơ say!)
Chà, thế là tháng tư cũng về rồi đấy! Những con nắng chớm hạ chưa hẳn đã chói chang nhưng cũng đủ khiến cho con người ta mệt mỏi. Ở nơi tôi không có cái dịu dàng của hoa loa kèn, không có những cháy nồng của osaka mà cũng chẳng có những thấp thoáng của “bản đồng dao chớm hạ”… lòng bỗng dưng nhớ về xứ Huế. Hoa loa kèn ở Huế tuy nhỏ bé hơn ở Hà thành nhưng vẫn ngọt ngào và đằm thắm. Tôi nhớ những ngày đi qua mấy con đường mênh mang, trắng muốt, nhớ những lần dừng lại ở gánh hàng rong, giấu đi chút vội vã mà dành tí thời gian tám chuyện với mấy Mệ, mấy O – những người đội nắng mùa hè để cõng thiên nhiên vào lòng thành phố!
Huế có những con đường vàng óng trời osaka, Huế cũng có những con đường dịu dàng một màu hoa loa kèn nở. Tuy vậy, tôi thích hoa loa kèn hơn, không điệu đàng mà trầm lắng, nhẹ nhàng như Huế, chỉ có điều chúng hơi vội vã – những con người phố thị. Dường như cứ hết tháng tư, thả chân xuống phố người ta sẽ không còn thấy loài hoa đó nữa. Huế thì buồn vậy, chớm hè tiết lại hanh khô, oi ả. Nhưng thoải mái như cao nguyên tôi thì lại khiến người ta buồn tẻ đến lạ kỳ! Những ngày trước, khi cái nóng bắt đầu ngột ngạt, tôi thường dành thời gian lang thang giữa lòng Cố đô nhiều hơn, đôi khi chỉ là bước đi thật chậm và nhâm nhi điếu thuốc bên bờ sông Hương rợp màu hoa cải…
Tháng tư ở xứ hương tràm & mưa lũ này đôi bận cũng có hoa sưa, hoa lộc vừng lạc mùa tới sớm. Có những cây kiêu hãnh ngẩng đầu với nắng hạ mà khoe sắc với đất trời, có cây lại chỉ dám ấp e dăm vài ba nụ, khuất mình trong e thẹn, trông chẳng khác chi một nàng O Huế mỉm cười duyên dáng nghiêng vành nón lá. Tháng tư Huế, nếu ai mà để ý cũng sẽ thấy những gốc xoan, gốc gạo lác đác vài ba hoa chưa rộ thắm, buồn rầu, cô đơn và lạc lõng. Huế mà, kẻ lữ khách nào muốn thấy cái sầu diệu vợi thì sẽ thấy, kẻ nào muốn thấy cái đỏng đảnh, tươi tắn thì Huế cũng sẽ chiều lòng!
Nhắc tới quê hương, lòng tự nhiên lại thèm được hít hà cái mùi ngọt ngào của lúa se lẫn với hương thơm hoa cỏ nội đồng. Đã có một thời mùa hè của tôi sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi tiếng sáo diều vi vút; tiếng trâu bò gọi bạn hay tiếng của lũ chim khách vờn nhau trên cành khế chín. Ấy vậy mà, chẳng biết tự bao giờ, mùa hạ trong tôi từ lâu đã chẳng ắp đầy khi vắng bóng hình của một người nao… Và tháng tư, tháng tư quê hương cũng là một thoáng gió khơi chát mặn đầu môi, là một sớm tình mơ huyền hoặc giữa những cánh đồng ngắm nhìn cánh cò bay lả. Phải rồi, thiếu mất cánh cò đã in hằn từ buổi xưa nào bà ru tôi ngủ thì tháng tư làm sao có thể ấm lòng, dù nắng ngoài kia cháy rám những làn da!
Vậy còn tháng tư của chốn cao nguyên đất đỏ có gì? Sao mà nó “trong veo” quá, nắng chưa đổ lửa giữa khoảng trời xanh ngắt đó, ve chưa ngậm ngùi những khúc dạo hè thê lương âm ỉ, xa xôi. Lòng người cũng chưa trôi hoang đàng trên những giấc mộng ngây thơ của thời áo trắng. Chắc bởi tâm hồn còn chửa bận tâm về chuyện yêu đương xưa lắc nên những nghĩ suy được thể lại mơ về những chốn thân thương. Trước nhà tôi mimosa hững hờ dăm ba nụ hé, những gốc dã quỳ đầy bụi nép mình bởi cái “thời mười một” đã qua. Dẫu bầu trời trong veo không gợn chút mây ở cuối chân trời nhưng nơi này đâu đó vẫn vang lên khe khẽ âm sầu thinh lặng!
Chà! Thế là tháng tư cũng về rồi đấy, lòng ai có thấy nao nao? Dẫu tháng tư chưa có những cơn mưa rào bất chợt nhưng cũng đủ làm cho ngõ hồn tôi ướt đẫm. Tháng tư nơi tôi không có dịu dàng những mùa hoa, không có những hồi ức đẹp như tranh về thời tấm bé, không có những cánh cò. Vậy, tháng tư của tôi có gì? Tháng tư nơi đây có gì để tôi vương vấn mà không đành lòng nói lời tiễn biệt? – Tất cả chỉ đơn thuần là một chuyến xe thôi mà?
Ồ, tôi còn đợi, đợi một người nào xưa lắm, đợi một điều gì xa lắm!
Ai buồn hay chăng tá? Nắng nhạt rồi, chiều trả về thành phố của đêm…
Hạ mùa này xác xơ mắt lá Câu thơ buồn ta viết hôm kia Cung đàn buông âm trầm rất lạ Như khóc thương một nỗi chia lìa
Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi Dáng em về gót mịn chân qua Chợt nhạt nhòa người xa vời vợi Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?
Chút luyến tiếc còn vương làn tóc Ta đợi chờ mùa hạ lại sang Âm vang nào nghe như tiếng khóc Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang… ( Đợi chờ tình hạ)
Tháng tư về rồi đấy, nhưng ngoài kia trên mỗi ngọn cây tán lá hình như còn vấn lắm một chút nắng hanh hiếm hoi của tháng ba, còn vấn lắm lòng người những bông hoa sưa li ti. Tháng ba người ta chờ đợi những bông hoa sưa không mùi, không vị. Tháng tư người ta chờ đợi điều gì nhỉ? Có ai chờ hoa loa kèn trắng không? Có ai chờ ai mong dù một chút thôi hương của buổi đầu mùa Hạ…?
Mình chẳng đi qua nổi mùa đông để tháng tư cùng nhau trên con đường năm nao nhạt nhòa dấu chân đôi lứa. Vì chẳng cùng nhau đi qua được mùa đông nên tim cứ mãi âm thầm xa xót, cứ mãi rên xiết, nên chẳng thể nào giữ được mãi ấm áp vòng tay siết chặt… nên cứ để tháng ba nhanh chóng đi qua, mang theo những bông hoa lẹ làng thời gian cuốn vào mình những tiếc nuối của bao lòng người.
Nhưng tháng tư rồi, tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, có lẽ để nhắc nhớ rằng ký ức đã qua không về lại được, nó đã trở thành cái có tên gọi: ký ức-quá khứ.
Bỗng nhớ lắm những sáng, những chiều cùng nhau đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn, nhiều người nhầm tưởng nó với hoa bách hợp, ta cũng chẳng biết nữa, con người đôi khi vẫn muốn nhầm lẫn, mặc kệ cho cái sự nhầm lẫn ấy diễn ra. Để làm gì chứ? Để ru mình, ru tình.. và ru người để vết thương khép miệng đi, để ký ức ngủ yên đi đừng làm cho người ta có cớ đến với nhau nữa…
Tháng Tư bẽn lẽn chạm bờ vai, nắng vàng tươi râm ran chảy khắp con đường, rặng phi lao cao vút ngả lướt theo chiều gió. Một buổi sáng giao mùa, khi cung đàn mùa xuân gảy giai điệu cuối cùng bâng khuâng lưu luyến.
Tháng tư về thắp lửa trên cây gạo đỏ đang vươn lên giữa trời cao. Những bông hoa như đôi bàn tay xinh xinh chụm lại, xoè ra ôm ấp, hứng cái ngọt ngào, tươi mát của trời đất lúc sang mùa. Dòng sông đẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo màu xanh quê hương. Nghe tiếng chim kêu mà thấy mạch sống của cây lúa sinh sôi đang rạo rực thân cành.
Rất đỗi bình dị và thân quen, tháng Tư như người đi xa nhớ lời hẹn cũ. Trên trời cao, mây trắng lãng đãng phiêu diêu cùng gió. Cái nắng không gay gắt như mùa hạ, không dịu dàng như mùa thu hay ít ỏi như mùa đông, cái nắng đủ để trang điểm cho màu xanh bất tận của quả cây, hoa lá.
Tháng Tư nhẹ nhàng, êm ái gợi nỗi lòng nôn nao khó tả khi về ngang trường cũ. Cây phượng già trải bao mùa mưa nắng, thương những năm tháng học trò ghi dấu bao kỉ niệm thời áo trắng tinh khôi.
Tháng Tư, cây phượng lại tấu lên bản hòa ca xao xuyến, nhắc mùa thi đến gần và sắp khép lại quãng đời thơ ngây. Sân trường lặng lẽ níu chân ai, hàng ghế đá trầm tư cất giấu bao nỗi niềm.
Đi qua bao đoạn trường gió sương, ướm bàn chân phong trần ngược xuôi trên hành trình mưu sinh, kí ức vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua mà người đi mãi xa như tháng Tư xưa chẳng thể quay về.
Tháng tư dịu dàng, gợi nhớ gợi thương. Lặng nhìn những vòm mây xa, khẽ hát lên những câu hát ngày cũ, tháng tư gọi ký ức ngày xưa trở về, kỷ niệm ngỡ đã vùi sâu bỗng cồn cào da diết vì một buổi sáng giao mùa đẹp như vần thơ.
Tháng Tư…
Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa cuối xuân ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh mênh mang đầy gợi cảm…
Nắng tháng Tư không còn run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân và cái rét nàng Bân thổn thức… Nắng tháng Tư cũng không chói chang gay gắt, thắp lửa nhiệt tình và hết mình, ganh đua cùng những chùm hoa phượng đỏ một cách lẳng lơ và khiêu gợi giữa mùa hè… Nắng tháng Tư nồng nàn như một tình nhân đang độ xuân thì, tràn đầy yêu mến, khát khao và hiến dâng, cùng gió tháng Tư dệt nên những bài tình tươi mới tuổi bình yên…
Tháng Tư…
Xà cừ mùa này rụng lá và thay lá mới…
Lá đổ đầy trên phố, ngập chiều tháng Tư như nỗi nhớ thầm níu kéo gót xuân hồng đang dần xa. Nhưng khi ngước nhìn lên những cành cao, ta lại bắt gặp một màu xanh mênh mang đến rợn người, hòa trong sắc xanh của mây trời và lòng người trên phố. Nghe lòng chợt thanh thản và bình yên đến lạ kỳ khi bàn chân chầm chậm bước đi giữa hai mảng màu trong bức tranh kết hợp hài hòa của nắng, lá và gió, và hồn người – dệt nên từ những ân tình tháng Tư như thế…
Tháng Tư…
Từng giọt café rơi lặng thầm trong đêm….
Chập chờn giữa nhớ và quên, giữa thương yêu và hờn trách… Chênh vênh đôi bờ hư thực trong ký ức một tình yêu nồng nàn như nắng, như lá và như gió tháng Tư…
Ngang qua đường Cổ Ngư xưa, bắt gặp những đôi tình nhân tay trong tay – với nụ cười và tâm hồn rộng mở phơi phới yêu tin…Chạnh lòng…
Cũng con đường ấy, dưới hàng cây ấy, và cũng giữa những ngày tháng Tư năm ấy, trái tim mình đã cùng chung một điệp khúc của thương yêu từ những chiều tháng Tư ngồi trong công viên cây xanh Bách Thảo mà mơ về ngôi nhà nhỏ bình yên rộn rã tiếng cười trẻ nhỏ… Nhưng tất cả mọi thứ rồi chỉ là diệu vợi, phù du, chợt tan đi như ngọn khói rơm mỏng mảnh một chiều tháng Tư trên đồng ai đốt… Chỉ tháng Tư ở lại, đằm thắm và mãi nguyên vẹn một tình yêu trong những câu thơ tôi đã viết, thảng thốt úp mặt vào bờ vai của đêm mà run rẩy, bàng hoàng nhung nhớ:
Tôi vẫn lặng thầm chờ mong và đi qua những khoảnh khắc giao mùa của đất trời Hà Nội mỗi độ tháng Tư về như thế – với biết bao cảm xúc bộn bề… Chiều nay bất chợt rơi ra đâu đó từ cuốn sổ nhỏ một chiếc lá xà cừ vàng úa… Chiếc lá nhỏ xinh tôi và em đã cùng hôn lên đó, rồi ép lại trong cuốn sổ nhỏ trong một chiều tháng Tư trên đường Trần Phú năm nào…Giờ lá đã héo khô vàng úa, đã hóa thân cho kỷ niệm xanh mãi cùng tháng năm, hương dịu dàng len nhẹ giữa thời gian để mỗi độ tháng Tư về lòng lại xốn xang một điều gì đó chẳng thể gọi được thành tên…