Trích Dẫn Hay Từ Phim

Tình yêu chỉ mang lại hạnh phúc, xúc động, vui vẻ và dùng khí ? Có lẽ cũng sẽ mang lại đau khổ, oán hận, đau thương, bi thương, tuyệt vọng và bất hạnh. Và còn sẽ cho sức mạnh để chiến thắng. (Jang Jae Yeol – It’s ok, that’s love).

“Tình yêu đầu là – Nếu đã níu giữ 1 lần mà vẫn đi, rồi lại nói cảm ơn. Nếu em mở lòng ra 1 lần, thì nó sẽ cứ kéo dài mãi. Nếu em mở lòng lần 2 , thì nó sẽ là nỗi buồn. Nếu em mở lòng lần thứ 3… thì sẽ là nỗi đau. Và nó cứ như thế, lặp đi, lặp lại, cho đến khi nó trở nên không còn gì nữa đó là cách xé nát tâm can bản thân mình. Và khi đó, sẽ chỉ còn cách là chấp nhận nó cho đến khi cảm giác bị chai sạn”.(Oh Ri On – Kill me heal me)

“Not everyone can become a great artist, but a great artist can come from anywhere” – Ratatouille (2007)

“I never look back, darling. It distracts from the now” & “Where. Is. My. Super. Suit?!?” – The Incredibles (2004)

“I wouldn’t have nothin’ if i didn’t have you” – Monsters, Inc (2001)

“First rule of leadership: everything is your fault” – A bug’s life (1998)

“Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.” (Phim Năm tháng vội vã).

Ai cũng thế, lúc còn bé thì mong lớn thật nhanh, trưởng thành thật nhanh, vì có những chuyện cứ ngỡ rằng lúc đấy chẳng thể vượt qua nổi. Nhưng rồi, đến khi nhìn lại về những gì đã có với nhau, thì mới hoảng hốt nhận ra tuổi trẻ chính là quãng thời gian đẹp nhất, mà giờ có níu tay với lại cũng chẳng được nữa rồi

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc đấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều…”. (phim Reply 1997)

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Sách Hay Nhất Của Anh Khang

Anh Khang sinh năm 1987. Sách của Anh Khang thường mang một thứ cảm xúc rất con người, rất nhân văn mà bất kỳ một người trẻ nào cũng phải trải qua trên hành trình trưởng thành và đi tìm lẽ sống của chính mình.

Sách hay nhất của Anh Khang Đi Đâu Cũng Nhớ Sài Gòn Và… Em

Với phần 2 “Ai qua bao chốn xa” – những trang viết du ký về những thành phố, vùng đất Anh Khang đã đi qua, có thể nói là phần hấp dẫn nhất của cuốn sách. Bạn hãy chuẩn bị trên tay chiếc di động, để có thể dễ dàng “Google” những vùng đất, những địa danh, những thức quà mà Anh Khang kể. Bởi chắc chắn chẳng ai có thể cầm lòng được trước những lời văn đầy cuốn hút được viết trải dài từ Cựu lục địa ở trời Âu cho đến các vùng cát nóng ở Trung Đông.

Phần 3 mang tên “Thấy vui đâu cho bằng mái nhà” khép lại cho nỗi nhớ “Sài Gòn và Em”. Bởi lẽ, “hạnh phúc của mọi cuộc hành trình rốt cục không nằm ở đoạn đường đã đi, mà chính ở khi quay về. Thấy vẫn có một bóng hình đứng chờ lặng lẽ, những kỷ niệm be bé ban sơ vẫn mỉm cười đón mình trở lại. Rưng rưng nhận ra, những thân thương xưa cũ hình như vẫn chưa một lần bội bạc. Dẫu mình đã khác lắm sau ngần ấy tháng năm.”

Thả Thính Chân Kinh

Thả thính chân kinh là hành trình tìm kiếm chân tình của những người trẻ, có vấp váp, có tổn thương, thậm chí đau đớn nhưng tác giả đã gởi một thông điệp rất rõ ràng: Hãy không ngừng tin tưởng vào tình yêu và bản thân mình, rồi chân tình sẽ đến.

Và, bạn sẽ thấy đâu đó dáng hình của mình những ngày ngu ngơ cũ, thật buồn mà cũng thật đẹp, vì nếu thật là tình yêu thì tình yêu luôn luôn đẹp…

Buồn Làm Sao Buông

Thế nên, chừng nào còn thở là chừng ấy còn nhớ và buồn. Đều đặn. Bình lặng. Kiên tâm. Ký ức sở dĩ không thể mất mát là bởi chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm, những ngày đã qua xem ra ít ỏi lắm nếu so với con đường còn dài trước mắt. Vì lẽ đó mà những lần đầu tiên chạm ngõ ký ức luôn để lại trong lòng những xốn xang, bần thần và khắc sâu hơn cả.

Phải học cách buông bỏ nỗi buồn để đôi tay thảnh thơi mà nâng chiều niềm vui sắp tới…

Bởi buồn hay vui, buông hay giữ, đều do ở lòng mình!

Thương Mấy Cũng Là Người Dưng

Một thực tế là giới trẻ ngày nay khá dễ yêu, dễ chán và vì thế, dễ buồn. Thế nên với tựa sách Thương mấy cũng là người dưng, Anh Khang xem đó như là một lời trấn an và động viên tinh thần những người từng có một thời tuổi trẻ đi qua đổ vỡ tình cảm. Và câu nói “thương mấy cũng là người dưng” như nhắc lại danh phận của chúng ta với nhau trong cuộc đời này và xoa dịu những nỗi buồn mà thanh xuân ai cũng vài lần đối diện. Bởi như chính tác giả đã viết trong lời mở đầu: “tình thương dành cho một người dưng xa lạ, ngay từ đầu đã định sẵn là hoang phí bất khả vãn hồi. Người dưng thôi mà, sao lại cưỡng cầu họ phải có trách nhiệm với thương nhớ yêu ái của bạn dành trao cho. Người dưng thôi mà, có thương nhiều bao nhiêu cũng đâu thể xoay chiều sự thật hiển nhiên ở đời rằng, máu thịt ruột rà còn chưa chắc sống đời với nhau, huống hồ là người dưng nước lã”.

Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh

Những câu chuyện trong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh diễn ra dưới nhiều nơi chốn mà Anh Khang đã đi qua, thể hiện nhiều cảm thức văn hóa khác nhau: Trời vẫn còn xanh (Hy Lạp), Kinh thành ký ức (Pháp), Rồi sẽ có một ai đó thương em (Hàn Quốc), Khóc dưới chân Nguyệt Lão (Hong Kong), Đừng nhắc chuyện đã từng (Nhật Bản), Đôi lúc cũng nên hoang đường (Úc)… Nhưng những nhân vật của Anh Khang dù đi xa đến đâu cũng luôn giữ trong tim một bóng hình, một tình yêu. Vì vậy, không gian thay đổi liên tục trong truyện của Anh Khang không phải là để nhân vật khám phá những điều mới mẻ của ngoại cảnh, ngược lại, đi xa dường như là cách để họ nhìn lại bản thân mình trong sâu thẳm, là cách để họ gặp gỡ lại một-phần-đã-mất-của-mình và cũng là cơ hội để họ gặp gỡ những con người sẽ-là-một-phần-của-mình. Đó là cách họ vượt qua mất mát.

Người Xưa Đã Quên Ngày Xưa

Nhưng may mà, dẫu buồn, những câu văn của Anh Khang vẫn còn trong đó chút an yên, chút bình tâm: Bởi đến sau cùng, tuổi trẻ rồi cũng qua. Ước mơ đôi lúc bất thành. Tình yêu có thể không trọn vẹn. Nhưng những gì hồn nhiên trong trẻo nhất của mối tình đầu đẹp đẽ ấy, sẽ luôn còn lại, lấp lánh trong tim… Cảm ơn người, vì đã từng một lần nắm lấy tay nhau.

Đường Hai Ngả – Người Thương Thành Lạ

Đó có thể là chuyện tình “đúng lúc – sai người” của người thứ ba trên đất Phật Myanmar để từ đó ngẫm lại lời dạy về Duyên nợ và Nghiệp báo (truyện “Ba lần là Duyên – Ba người là Nghiệp”). Hoặc câu chuyện về cách xây dựng Kim tự tháp ngày xưa để kết nối các phiến gạch cổ qua đó gợi nhắc cho con người ở hiện tại về cách kết nối hai tâm hồn (truyện “Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh”). Hay thậm chí từ câu chuyện thả lồng đèn trời ở Thái Lan để chiêm nghiệm về triết lý “Lửa đã cháy bỏng đến độ buộc phải buông, cũng như nỗi đau này, cứ đau đến tận cùng, tự khắc biết cách từ bỏ” (truyện “Lỗi hẹn với Thiên đăng”).

Trên hết, Đường hai ngả, người thương thành lạ, như chính tác giả chia sẻ: “Là tất cả những gì mà bản thân muốn viết cho một người-thương-đau-nhất. Một người mà mỗi lần nghĩ về là ngay lập tức lại nghĩ về những ký ức dịu dàng nhất, dẫu cho rằng chỉ là sự dịu dàng thoáng chốc để khỏa lấp một nỗi đau dong dài…

Nhưng nhớ cho rằng, Trái đất vẫn quay – không vì một ai mà dừng lại. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường còn quá rộng dài đã chia làm hai…”

Những Năm Tháng Đó Có Tôi Yêu Người

Và vì tất cả những ái ngại lần đầu đó, nên thật lòng Khang muốn cúi đầu thật sâu và cảm ơn thật lâu, nếu bạn đang cầm trên tay cuốn “nhật ký bằng thơ viết tay” này. Vì đủ kiên nhẫn đọc thơ của người lần đầu in thơ. Vì đủ kiên trì đọc từng nét chữ viết tay rối rắm. Và vì đủ kiên tâm để nhớ về “những năm tháng đó”, mình đã từng rất thương một người.

Vì là “nhật ký” nên những bài thơ trong này, có khi là những tâm trạng thất thường chỉ vỏn vẹn 2 dòng lục bát, có khi lại là những tâm sự kể lể qua mấy khổ thơ. Có những bài thơ được Khang viết từ năm 14 tuổi, có những bài được trích lại từ những cuốn sách đã in trước đây, và cũng có bài viết vừa ráo mực mà nét bút còn lem vội ở dấu chấm cuối cùng. Mọi điều tự nhiên nhất của cuốn “nhật ký viết tay”, từ con chữ nào bị gạch bỏ, đôi chỗ run tay, lệch dòng đều được Khang giữ lại, như một sự trao gửi thân tình của một bức thư tay, hay một tờ bưu thiếp, từ người bạn cũ, gói trọn đủ đầy thương mến lâu năm. Để hy vọng chúng ta có thể tìm thấy chính mình – trong trẻo và an lành – như những năm tháng còn nhau.

Chỉ tiếc là những năm tháng đó, chúng ta đều không biết cách yêu sao cho đúng.

Nhưng đến khi biết ra, thì người cũng đã đi xa.

Lâu rồi

Chỉ luôn còn lại đây một lời nhắc nhớ – như một câu hứa tự lòng mình đinh ninh – dẫu chẳng cần ai phải hồi đáp: “Những năm tháng đó, có tôi yêu người”.

Ngày Trôi Về Phía Cũ

Có niềm tin lẫn thất vọng, có ngọt ngào lẫn cực đoan, nhưng tất cả rồi cũng trôi về phía sau và yên mình khép mắt, ngủ một giấc say nồng trong chăn ấm nệm êm mang tên “Kỷ niệm”.

Thông tin tác giả Anh Khang

Anh Khang sinh năm 1987, tên đầy đủ là Quách Lê Anh Khang. Anh từng học tại khoa Báo chí và Truyền thông – Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP. Hồ Chí Minh.

Ngày trôi về phía cũ là tác phẩm đầu tiên được xuất bản của Anh Khang, vào năm 2012.

Hiện tại Anh Khang sống tại chúng tôi Phần lớn gia đình anh đã sang Mỹ định cư.

Có thời gian Anh Khang cộng tác với tờ báo Doanh nhân Sài Gòn cuối tuần ( 2008 – 2012 ),

Anh Khang hay viết những bài viết ngắn đăng trên Facebook về nỗi buồn và tình yêu. Các bài viết được mọi người chia sẻ nhiều và hưởng ứng. Sau đó anh thử tổng hợp lại và gửi cho các nhà xuất bản. Từ đó bén duyên với nghề viết và trở thành tác giả viết tản văn bán chạy tại Việt Nam.

Anh Khang có sở thích hay ngồi mấy quán cà phê đẹp ngắm nắng, nhìn chuyển động cuộc đời xung quanh, rồi viết (không phải đánh máy).

Anh Khang từng tham gia chương trình “Én vàng nghệ sĩ”.

Tập thơ đầu tay Những năm tháng đó có tôi yêu người, được trình bày dưới định dạng chữ viết tay của chính Anh Khang.

Quotes Và Trích Dẫn Hay Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Anh Có Thích Nước Mỹ Không Những Câu Nói Hay

1. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác

2. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.

3. Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.

4. Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.

5. Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?

6. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.

7. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

8. Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta.

9. Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo

10. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

Trích Dẫn Anh Có Thích Nước Mỹ Không

11. Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.

12. Trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.

13. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

14. Ai yêu trước, người ấy sẽ thua

15. Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?

16. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?

17. Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.

18. Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình – một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.

19. Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu.

20. Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng

21. Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

22. chúng tôi gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim

23. Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?

24. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.

25. Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng. Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?

26. Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình.

27. Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua

28. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.

29. Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.

30. Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.

Những Câu Nói Hay Trong Truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không

31. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.

32. … Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay.

33. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.

34. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.

35. Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.

36. Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.

37. …Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác…

38. Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo

39. Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.

40. Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ

41. Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.

42. Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.

43. Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời.

44. Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.

45. Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn

46. Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ, trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhiều đồ chơi, hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó, mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi’

47. Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?

48. Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.

49. Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

50. Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.

51. chúng tôi rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”

Giới thiệu đôi nét về ngồi bút Tân Di Ổ, cô sinh ngày 9 tháng 8 năm 1981 tên thật là Tưởng Xuân Linh, là nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Tân Di Ổ nổi lên với các tác phẩm về tuổi thanh xuân, cô dành toàn thời gian để viết truyện và cũng là một trong những tác giải đi đầu của dòng văn học trẻ với tiểu thuyết tình cảm Gửi thời thanh xuân đã qua. Các tác phẩm của cô khá hay như: Anh có thích nước mỹ không, Anh sẽ đợi em trong hồi ức, ngày tháng ước hẹn. Phù thế phù thành.

Như vậy, các bạn vừa xem xong qua một loạt trích dẫn anh có thích nước mỹ không của Tân Di Ổ, một tác phẩm truyện ngôn tình khá hay và đáng xem nhất hiện tại.

Trích Dẫn Hay Nhất Từ ​​Eminem

Marshall Bruce Mathers III, được biết đến với nghệ danh Eminem, là một rapper, nhạc sĩ, nhà sản xuất thu âm, giám đốc điều hành và diễn viên người Mỹ. Anh ấy là một trong những nghệ sĩ thành công nhất của thế kỷ 21. Sau album đầu tay Infinite (1996) và vở kịch mở rộng Slim Shady EP (1997), Eminem ký hợp đồng với Dr. Dre’s Aftermath Entertainment và sau đó đạt được sự nổi tiếng chính vào năm 1999 với The Slim Shady LP. Anh phát hành Relapse vào năm 2009 và Recovery vào năm sau, cả hai đều giành được giải Grammy cho Album Rap xuất sắc nhất. Trong những năm tiếp theo, anh phát hành các album số một Hoa Kỳ The Marshall Mathers LP 2, Revival, Kamikaze và Music to Be Mur Powder By. Eminem đóng vai chính trong bộ phim truyền hình 8 Mile (2002) với vai diễn phiên bản hư cấu của chính anh, đã giành được Giải Oscar cho Bài hát gốc hay nhất cho “Lose Yourself”, khiến anh trở thành nghệ sĩ hip hop đầu tiên giành được giải thưởng.

Với hơn 150 triệu bản thu âm được chứng nhận được bán tại Mỹ, Eminem nằm trong số những nghệ sĩ âm nhạc bán chạy nhất mọi thời đại. Anh là nghệ sĩ âm nhạc bán chạy nhất Hoa Kỳ những năm 2000. Năm 2009, Billboard vinh danh anh là “Nghệ sĩ của thập kỷ”. Marshall Mathers LP, The Eminem Show, “Lose Yourself”, “Love the Way You Lie” và “Not A Fear” đều đã được chứng nhận Kim cương bởi Hiệp hội Công nghiệp Ghi âm Hoa Kỳ (RIAA). Eminem đã giành được nhiều giải thưởng, bao gồm 15 Giải Grammy, 17 Giải Âm nhạc Mỹ, 200 Giải Âm nhạc Billboard, Giải Viện Hàn lâm và Giải Biểu tượng Âm nhạc Toàn cầu MTV Châu Âu. Anh ấy đã có 100 album quán quân trên Billboard XNUMX, tất cả đều liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng, khiến anh ấy trở thành nghệ sĩ duy nhất đạt được điều này và XNUMX đĩa đơn quán quân trên Billboard Hot XNUMX.

Trích Dẫn Hay Trong Tru Tiên

Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Tru Tiên

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám. Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng? …. [Chương 29]

Đừng lo tới ngày mai, có được không? Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn…Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc. [Chương 58]

Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy. Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… [Chương 61]

Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người… [Chương 61]

Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết. Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không? [Chương 76]

Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng? [Chương 76]

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn? [Chương 76]

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…, Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc [Chương 76]

Quỷ lệ ngồi bên cạnh Bích Dao , ngưng vọng nhìn vẻ mỹ lệ đó , gã gương mặt trắng bạch, dịu dàng nói: “Ta về rồi, Bích Dao… ” … Ta đến Hắc Trúc Lâm. Nàng đoán thử ta đã thấy gì nào ? Nguyên lai, nằm trên mặt đất là cái thân hắc tiết trúc. Bích Dao, nàng nhớ mà, cả hai chúng ta, cùng ngồi trên cây trúc ấy… Không có gì thay đổi cả, Bích Dao… [Chương 87]

… Đã bao năm rồi, phút giây gặp lại… Ánh nhìn kỳ lạ đọng lại trong mắt người kia, Là sợ, ánh lên trong khoảnh khắc. Đột nhiên, cả thế giới phảng phất như dừng lại, chướng khí màu xám bị pháp bảo vô thượng bức lùi, từ từ hiện ra hình dáng nam tử ấy. Là nam tử đã khắc sâu trong tim ấy, ngay trước mặt đây. Nàng toàn thân bất động, chỉ có trái tim, màu nhiệm run lên. Khoảnh khắc đó, ngay ở trước mắt ! Khoảnh khắc đó, trong hơi thở này ! Là gì, mà nhanh hơn điện, Là gì, mà vấn vương sầu khổ trong lòng? Là tâm ý… [Chương 95]

Nguơi nói ta quay đầu là bờ, nhưng đối với ta bến bờ chính là biển cả đó. [Chương 98]

Hồng nhan xa, tương tư khổ

Lòng ta có ý mà khó bồi đắp

Mười năm tình tứ trăm năm trôi qua

Không cắt đứt được mối tương tư khó dứt [Chương 99]

… Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy. Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào. Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ. Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?” “Trương sư đệ !” Nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói: “Nguơi đã trở lại ?” Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã… … … Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi… [Chương 100]

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần một nhân ảnh. Tương tư…. khắc cốt ghi tâm… Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng. Là gương mặt của một người.” [Chương 107]

Ranh giới sinh tử, ngươi nghĩ đến điều gì? Là cơn mưa đêm trên núi trúc nhiều năm về trước? Hay là thân ảnh nhợt nhạt bên mình lúc rơi xuống vực sâu không đáy? Khi hoảng hốt nghĩ về quá khứ, chính là nụ cười u ám trong lần đầu gặp gỡ … [Chương 114]

Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua. Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi ? [Chương 115]

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai một mình múa kiếm! [Chương 120]

Nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì ta sớm đã giết cả thiên hạ rồi. [Chương 143]

Tu đạo để làm gì? Sống để làm gì? Thế nào là chính, thế nào là tà?” “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì người mình yêu.” [Chương 146]

Nếu không phải tình sâu thăm thẳm đến mức khó tự kiềm chế, sao có thể từ mềm mỏng ôn nhu chợt chuyển thành lạnh lùng như hơi sương. [Chương 174]

Thế gian này, một đời một kiếp, làm sao tìm được một người khả dĩ có thể bên cạnh mình cho tới lúc đầu bạc, nhất sinh bất biến? [Chương 175]

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu không có, phải chăng là bi ai? Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả! [Chương 211]

Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây,ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao. [Chương 228]

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? [Chương 235]

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ, rồi cả hai cùng bật cười.

Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang trôi theo gió, vang vọng đi khắp nhân gian. [Chương 258] Câu hay nhất và là thương hiệu của Tru tiên: THIÊN ĐỊA BẤT NHÂN, DĨ VẠN VẬT VI SÔ CẨU tạm dịch là Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.