Trích Dẫn Hay Thất Tịch Không Mưa / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Dtdecopark.edu.vn

Review Sách Thất Tịch Không Mưa

Nội dung

cơ bản

 về cuốn sách “Thất tịch không mưa”

Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Năm xuất bản: Tái bản 2013

Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Thời Đại

Số trang: 319 trang

Giá bán: 

5

.250 VNĐ (Giá 

tham khảo

 trên Tiki, 

điều chỉnh

 tuỳ từng thời điểm)

“Thất tịch không mưa” là một câu chuyện tình cảm còn gọi là ngang trái giữa hai bằng hữu cùng cha khác mẹ là Hàn Vũ , Thiên Tình. Ngay từ khi còn nhỏ nhắn, Hàn Vũ đã luôn săn sóc, yêu thương em gái Thiên Tình hết lòng. nhưng đây chỉ là tình cảm đơn thuần giữa người anh đối với cô em gái nhỏ nhắn. Đến khi lớn dần lên, trở thành một không đủ nữ, thì tại trái tim Thiên Tình lại nảy sinh một thứ tình cảm ngang trái. Cô đã đem lòng thầm thương chính người anh trai Hàn Vũ của mình.

Đối với Hàn Vũ, Thiên Tình là một em gái nhỏ bé, một món báu vật chẳng thể tách rời sự chăm sóc của anh được. Anh săn sóc, mến yêu em gái bằng một sự mến thương chân tình, thuần khiết nhất trên đời. tuy nhiên đến một ngày, Hàn Vũ hiểu được sự thật, rằng anh và cô em gái anh luôn mến thương không hề anh em ruột. Khi ấy, Hàn Vũ cũng đã phát hiện ra, tình cảm mà anh dành cho Thiên Tình đã không để lại là tình đồng đội đơn thuần nữa…

Review sách tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu mới nhất 2020

Hai loài người ấy đã yêu nhau sâu đậm, yêu đến tận xương tủy, yêu đến trái tim vỡ vụn. nhưng họ lại khó lòng đến được với nhau. Rồi họ cùng mang trong mình con tim tổn thương, khiếm khuyết đi tìm kiếm yêu thương ở toàn cầu bên ngoài kia. nhưng sau cùng họ cũng không thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Vì với Thiên Tình, thì Hàn Vũ là độc nhất trên thế gian này, không ai có thể thay thế anh được, trong trái tim cô chỉ có một mình anh mà thôi. Còn với Hàn Vũ, Thiên Tình luôn luôn là người mà anh yêu thương nhất, là người độc nhất mà anh thề sẽ bảo vệ suốt đời, không có Thiên Tình, Hàn Vũ chỉ là một cái xác không hồn…

Cuốn sách “Thất tịch không mưa” 

dành cho

 ai?

“Thất tịch không mưa” là câu chuyện hay , cảm động dành cho tất cả mọi độc giả yêu mến thể loại tiểu thuyết tình cảm này. Tuy đây là một câu chuyện buồn nhưng lại mang theo cực kì nhiều ý nghĩa sâu xa. Tình cảm là thứ khó có thể gượng ép. vì lẽ đó nếu như đã có tình cảm với nhau, hãy cố hết sức vượt qua mọi rào cản để đến được với nhau. Đừng gượng ép bản thân để rồi cả mình và đối phương đều phải chịu cực khổ. Qua câu chuyện này, người coi cũng có thể thấy được còn rất nhiều người bị dày vò, âu sầu ngoài kia. Họ còn khổ gấp rút nhiều lần chúng ta, tuy nhiên vẫn nỗ lực đến với nhau, thì vì sao mình lại xong xuôi cố gắng?

Câu chuyện “Thất tịch không mưa” sẽ khiến cho người đọc phải đặt câu hỏi: nếu như Hàn Vũ chịu vượt qua cái rào cản anh em để ở bên Thiên Tình thì có khi nào họ sẽ rất hạnh phúc hay không??? tuy nhiên Hàn Vũ không làm vậy bởi anh và Thiên Tình là bằng hữu, và cũng mãi là bằng hữu. Anh biết toàn bộ mọi người sẽ chửi bới, khing thường anh và Thiên Tình. và anh thì không muốn Thiên Tình bị thương tổn. Về sau này, Hàn Vũ đã có bà xã, Thiên Tình cũng đã có người yêu. tuy nhiên tại thâm tâm họ, đó không được coi là hạnh phúc. tại trái tim hai người họ đều có một lỗ hổng lớn, một vết yêu quý lớn mà không ai có thể chữa lành nó, xoa dịu nó.

“Tình yêu đầu,lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát,khiến ta không kìm được, vẫnthử thêm lần nữa.quả khế xanh xanh, nụnghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây,của emnảy mầm”

Tác giả đã để cho Thiên Tình bị bệnh, diễn biến đã làm sạch rất nhiều nước mắt của độc giả. Thiên Tình đau vì đau ốm, còn Hàn Vũ thì đau lòng. nhưng thú vui nhỏ nhoi của cô là tại nửa năm trước thời gian qua đời, bên cạnh cô, săn sóc cô chính là người mà cô yêu nhất. đây là một thứ tình yêu rất đẹp, không màng dục vọng, không cần danh phận. Tình yêu của họ đã làm cảm động trời xanh. Thiên Tình sinh vào ngày thất tịch, nên từ bé dại cô đã ước có một ngày sinh nhật cô trời sẽ không mưa. và lần sinh nhật cuối cùng của cô trên trần thế, ông trời đã không làm mưa.

Cái kết khá buồn đối với nhiều người, khi mà tác giả để cho cả Hàn Vũ , Thiên Tình cùng ra đi mãi mãi. tuy vậy, đối với một vài người, họ lại coi đây chính là một happy ending. Vì Thiên Tình và Hàn Vũ sẽ được ở bên nhau mãi mãi, kiếp sau họ sẽ được bên nhau, yêu nhau trọn đời nhưng là thân phận vợ chồng hợp pháp, không còn là thân phận bạn bè nữa…

Tóm tắt

 cuốn sách “Thất tịch không mưa”

“Thất tịch không mưa” là câu chuyện xoay quanh cuộc đời hai anh hùng chính: Thẩm Thiên Tình và Thẩm Hàn Vũ. Lúc nhỏ dại, hai người phát hiện được một bí mật khi nghe được câu chuyện giữa cha mẹ họ: Hàn Vũ , Thiên Tình không phải là đồng đội ruột. Năm đó, Thiên Tình được bố mẹ Hàn Vũ nhận về nuôi dưỡng và truyền cho. mặc dầu vậy, bí mật này không phải làm tác động đến tình cảm thân thiết của hai anh em mà ngược lại, nó lại là ngọn lửa nhen nhóm cho một thứ tình cảm mới lạ khác bùng cháy. Đã có lúc người coi tưởng chừng như họ bị chia xa luôn luôn. tuy nhiên đến cuối cùng, họ vẫn được gắn kết lại với nhau.

” Nem cònsống thêm một ngày, emnói cho anh biết – em yêu anh. Dành tặng anh sựcủatiếng đồngvẻn vẹn em có.kiếp sau, hoá thành con ve mùa thu, hát cho anh khúc ca du dương mùa hạ”

Thẩm Thiên Tình và Thẩm Hàn Vũ đã bước tới giới hạn thật sự của tình yêu. Họ không cần danh nghĩa bà xã chồng, họ không màng dục vọng. Họ chỉ mong muốn mỗi sáng sủa mai thức dậy, người ấy vẫn ở bên mình, vẫn ở trọn tại vòng tay mình. và sau cuối, họ chỉ cần hai trái tim siêu thoát hòa làm một.

“Thất tịch không mưa” là một câu chuyện buồn nhưng cũng không hẳn là quá buồn về tình yêu như mọi người đã nhận định. Hai người yêu nhau, họ đã cùng nhau vượt qua số mệnh, vượt qua thành kiến để yêu nhau hết mình. Cái chết thật ra không phải đáng sợ và cũng không phải đáng buồn như người ta vẫn nghĩ. Vì nếu như không hề có nửa kia thì cuộc sống sẽ chỉ mang ý có nghĩa là hiện hữu. Cuộc sống vốn đã rất khắc nghiệt, miệng lưỡi thế gian lại vô tình. tuy nhiên nếu có tình yêu thì ai cũng có khả năng vượt qua được mọi chuyện.

Tình yêu là một điều thật kì diệu. Tình yêu khiến cho loài người ta có sức sống mạnh mẽ. Nó kì diệu ở chỗ nữa là khiến loài người ta trở thành thật mạnh mẽ , bao dung. và việc trốn hạn chế tình yêu, lừa gạt trái tim mình mới vô nghĩa làm thế nào. Cho nên, hãy dũng cảm đối diện với trái tim, với tình yêu để không lỡ xã mất cuộc sống tươi đẹp này.

Thông điệp từ cuốn sách “Thất tịch không mưa”

“Thất tịch không mưa” là một nỗi buồn vô hình bất tận đối với người coi về một mối tình ngang trái, suyên phận không se của hai đồng đội Tình , Vũ. người đọc luôn mơ ước có một nút thắt mấu chốt, một mâu thuẫn chưa được sáng tỏ. Để rồi sau này các hero chính sẽ tự mở nút thắt và tương tự như bao mô típ truyện ngôn tình khác, họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Ấy vậy nhưng, câu chuyện tình yêu xinh tươi trong sáng đấy lại trở thành một thảm kịch, Lâu Vũ Tình đã để anh hùng của mình mắc kẹt tại bóng đen mỗi người.

Em đưa tay ra để nắm lấy tay anh, nhưng anh lại chần chờ lùi về một bước chân. trong thời gian con tim anh cũng nhung nhớ đến điên dại, muốn gào thét, mong muốn bỏ lại sau lưng tổng cộng, muốn chạy nhanh đến bên em, cùng em vượt qua đau đớn này, săn sóc em cho đến sức cùng lực kiệt, đến khi hơi thở cũng hóa thinh không. tuy nhiên chút lý trí còn xót lại đã kéo anh trở về với thực tại. Nó nhắc nhở anh không được phép quên đi một điều rằng người con gái anh mến thương nhất lại chủ đạo là em gái anh, là người cùng chung một huyết thống. Cho nên, trong tình yêu, buông bỏ có nhiều khi lại là bí quyết tốt nhất.

“Thất tịch không mưa” để lạilòngmột nỗi buồn da diếtsống. Bởi ngoài kia có biết bao nhiêu mối tình, bao nhiêu chuyện, chông chênh hơn tanhiều.

Tuy nhiên đến khi biết Thiên Tình mắc bệnh hiểm nghèo, Hàn Vũ mới chợt tỉnh tổng cộng. đồng đội thì cũng chẳng sao cả. Dù họ không đến được với nhau bằng thể xác, chẳng thể nên danh nghĩa bà xã chồng, tuy nhiên ít nhất, họ vẫn còn có thể phụ thuộc , đồng điệu với nhau bằng tâm hồn. tại thâm tâm mỗi người, điều ấy không những là một nhận thức mà còn là một lẽ sống.

Trích dẫn hay từ cuốn sách

“Chúng ta kết duyên đi!” Đêm đấy, Khi mà đã khóc cạn nước mắt tại vòng tay cô, anh nói ra một câu khiến người đối diện giật mình.

lúc đó, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nghi hoặc cấp độ tỉnh táo của anh: “Anh… bảo đảm chứ?”

“Anh chắc chắn.” Anh kiên quyết gật đầu một cách khác thường hay.

Sau đấy, cô ôm chặt anh, rơi lệ trong lòng anh.

Cô biết, đồng ý với anh như Vậy coi như là không sáng suốt, cũng cực kì rõ anh chỉ đang lợi dụng cô để kiềm chế thứ tình cảm lầm đường lạc lối, tuy nhiên cô vẫn công nhận thu thập anh, sử dụng cả cuộc đời để đánh cược.

Vì cô hiểu, anh đã đi tới bước đường cùng, nửa người lơ lửng bên sườn dốc, anh giơ tay về phía cô, cô không hề có lý do gì để không tóm chặt, không hề có nguyên nhân gì để giương mắt Nhìn anh té xuống thịt nát xương tan, cho dù… sau cuối cô cũng sẽ rơi xuống vực thẳm cùng anh.

Tình yêu vốn dĩ không có lý lẽ, anh vì yêu nên mới lấy cô, còn cô cũng vì yêu anh, đồng thời tác thành cho anh yêu người con gái khác nên mới thu thập anh.

Khi Thẩm Thiên Tình biết tin vui, phản ứng của cô bình tâm nằm ngoài dự liệu, bình tĩnh tới mức có vẻ như vô cảm.

“Em… không hề có gì mong muốn nói ư?” chủ đạo vì cô chấp nhận tin này quá hững hờ nên Thẩm Hàn Vũ cảm thấy bất an.

“Anh mong muốn em nói gì gì? Chúc mừng ư? Được thôi, anh muốn được nghe, em sẽ nói. Chúc mừng anh, “anh trai” thân mến!” Nụ mỉm cười ấm áp, trầm lặng của cô chỉ khiến trái tim anh hoảng loạn…

dường như cố ý, anh năm lần bảy lượt để ghi nhớ Bình qua đêm trong phòng anh.

Cho tới một đêm, Thẩm Thiên Tình bỗng nhiên gõ cửa phòng anh, hỏi một câu: “Anh nghiêm túc chứ? chắc chắn mong muốn cưới chị ấy?”

Ánh mắt anh đặt ở một nơi khác, không dám Quan sát cô: “Anh tưởng rằng anh đã nói cực kì rõ rồi?”

“Được.” Cô gật đầu, giơ tay chậm chạp rãi mở từng cúc áo. Thẩm Hàn Vũ giật mình vì hành động này của cô, nhảy dựng lên, đụng vào chiếc đèn bàn đằng sau khiến những sản phẩm linh tinh rơi xuống đất.

“Thẩm Thiên Tình, em đang làm gì vậy?”

Câu nóimà Hàn Vũnói với Thiên Tình: “Tình, đợi anh! Chỉ cần được ở cùng em, anh sẽ khôngem hiểu không, Tình?”

“Em không còn đòi hỏi nào hơn, ít nhất đêm nay, hãy coi em là người phái đẹp bình thường, dù sao anh cũng có thể lên giường với người phụ nữ mà anh không yêu, chẳng hề sao?”

“Thẩm Thiên Tình! Em coi anh là cái gì? nếu đến em gái của mình mà còn dám linh tinh, anh có còn là người không?”

“Em không phải em gái anh, anh mong muốn em nói điều đấy mấy lần nữa đây? Em không mong muốn làm em gái anh, anh có khả năng không yêu em, tuy nhiên em căm thù anh mượn cớ “anh em”!”

“Em là em gái anh! trong lòng anh, em luôn luôn là em gái anh, bất kể em có thừa nhận hay không!” Anh thở nặng. “Mặc trang phục vào, lập tức đi ra phòng anh!”

“Hóa ra, em chủ động dâng tận cửa, anh cũng không thèm.”

Cô mỉm cười khẽ, đau khổ mặc lại trang phục, thất thần rời đi.

“Đừng nói, cả đời này cũng đừng nói, tội này cứ để mình tôi gánh là được, tội loạn luânđựng, dù sao cuộc đời tôi đã bị huỷ hoại rồi, tôi khônghuỷ hoại cả cô ấy nữa”. Vậy mới biết Vũ yêu tình đến nhường nào.

Thẩm Hàn Vũ như đã ép khô sức lực của bản thân, đổ sụp người xuống đất, ôm đầu vẻ tranh chấp.

Anh đã đi tới công đoạn này mà vẫn chưa chém đứt được sự dây dưa giữa bọn họ ư? Phải chăng anh cần vĩnh viễn trốn chạy, chẳng bao giờ gặp lại cô nữa thì mới có thể đoạn tuyệt hoàn toàn?

Sau hôm đấy, cô như biến thành người khác, cuộc sống đơn thuần đột nhiên trở thành đa sắc. Cô không còn từ chối hẹn hò với Tề Quang Ngạn, ai có thiện cảm với cô, cô đều hào phóng tiếp nhận, sự hiện hữu của họ khiến cô cảm nhận thấy mình vẫn còn có người quan tâm, để ý.”

Đánh giá

 của 

độc giả

 về cuốn sách “Thất tịch không mưa”

Có lẽ “Thất tịch không mưa” không còn lạ lẫm với các bạn đam mê truyện ngôn tình. đây là kiểu tình yêu bị ngăn cấm, khi nữ chính là con gái riêng của bố nam chính. Hai người là bạn bè cùng cha khác mẹ. Họ đã phải trải qua cực kì nhiều sóng gió mới có khả năng bên nhau…

một câu chuyện tình buồnvẫn đónsựcủanhiều

Cái kết của “Thất tịch không mưa” : Thiên Tình ra đi vì bệnh hiểm nghèo, còn Hàn Vũ thì phát hiện anh mắc bệnh giống Thiên Tình. đây chính là một cái kết tốt nhất cho câu chuyện tình này, là cách giải thoát cho cả hai. nếu như Thiên Tình không bị bệnh, Hàn Vũ chắc vẫn sẽ đem tình cảm chôn chặt trong lòng, an tĩnh trải qua một đời mà không hề có cô. Giờ đây, họ có thể bên nhau mãi mãi, tự do biểu hiện tình yêu của mình vì họ không còn là anh em nữa.

Thất tịch không mưa thì đâu còn được gọi là thất tịch nữa? Tác giả đã đem sự thuỷ chung, son sắc và tình yêu mạnh mẽ vào tác phẩm của mình. ngay cả bìa sách màu tím, có cây cầu bắc ngang qua, cũng biểu hiện cho cách gặp nhau của Ngưu Lang Chức Nữ. Màu tím biểu hiện cho sự thuỷ chung, sâu sắc và mộng mơ. đây là một câu chuyện tình yêu khá thâm thúy mà toàn bộ mọi người nên đọc.

Nguồn: https://sachhaynendoc.net/

Quotes Và Trích Dẫn Hay Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Anh Có Thích Nước Mỹ Không Những Câu Nói Hay

1. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác

2. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.

3. Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.

4. Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.

5. Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?

6. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.

7. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

8. Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta.

9. Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo

10. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

Trích Dẫn Anh Có Thích Nước Mỹ Không

11. Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.

12. Trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.

13. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

14. Ai yêu trước, người ấy sẽ thua

15. Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?

16. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?

17. Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.

18. Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình – một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.

19. Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu.

20. Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng

21. Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

22. chúng tôi gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim

23. Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?

24. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.

25. Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng. Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?

26. Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình.

27. Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua

28. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.

29. Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.

30. Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.

Những Câu Nói Hay Trong Truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không

31. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.

32. … Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay.

33. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.

34. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.

35. Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.

36. Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.

37. …Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác…

38. Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo

39. Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.

40. Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ

41. Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.

42. Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.

43. Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời.

44. Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.

45. Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn

46. Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ, trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhiều đồ chơi, hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó, mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi’

47. Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?

48. Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.

49. Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

50. Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.

51. chúng tôi rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”

Giới thiệu đôi nét về ngồi bút Tân Di Ổ, cô sinh ngày 9 tháng 8 năm 1981 tên thật là Tưởng Xuân Linh, là nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Tân Di Ổ nổi lên với các tác phẩm về tuổi thanh xuân, cô dành toàn thời gian để viết truyện và cũng là một trong những tác giải đi đầu của dòng văn học trẻ với tiểu thuyết tình cảm Gửi thời thanh xuân đã qua. Các tác phẩm của cô khá hay như: Anh có thích nước mỹ không, Anh sẽ đợi em trong hồi ức, ngày tháng ước hẹn. Phù thế phù thành.

Như vậy, các bạn vừa xem xong qua một loạt trích dẫn anh có thích nước mỹ không của Tân Di Ổ, một tác phẩm truyện ngôn tình khá hay và đáng xem nhất hiện tại.

Trích Dẫn Hay Từ Phim

Tình yêu chỉ mang lại hạnh phúc, xúc động, vui vẻ và dùng khí ? Có lẽ cũng sẽ mang lại đau khổ, oán hận, đau thương, bi thương, tuyệt vọng và bất hạnh. Và còn sẽ cho sức mạnh để chiến thắng. (Jang Jae Yeol – It’s ok, that’s love).

“Tình yêu đầu là – Nếu đã níu giữ 1 lần mà vẫn đi, rồi lại nói cảm ơn. Nếu em mở lòng ra 1 lần, thì nó sẽ cứ kéo dài mãi. Nếu em mở lòng lần 2 , thì nó sẽ là nỗi buồn. Nếu em mở lòng lần thứ 3… thì sẽ là nỗi đau. Và nó cứ như thế, lặp đi, lặp lại, cho đến khi nó trở nên không còn gì nữa đó là cách xé nát tâm can bản thân mình. Và khi đó, sẽ chỉ còn cách là chấp nhận nó cho đến khi cảm giác bị chai sạn”.(Oh Ri On – Kill me heal me)

“Not everyone can become a great artist, but a great artist can come from anywhere” – Ratatouille (2007)

“I never look back, darling. It distracts from the now” & “Where. Is. My. Super. Suit?!?” – The Incredibles (2004)

“I wouldn’t have nothin’ if i didn’t have you” – Monsters, Inc (2001)

“First rule of leadership: everything is your fault” – A bug’s life (1998)

“Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.” (Phim Năm tháng vội vã).

Ai cũng thế, lúc còn bé thì mong lớn thật nhanh, trưởng thành thật nhanh, vì có những chuyện cứ ngỡ rằng lúc đấy chẳng thể vượt qua nổi. Nhưng rồi, đến khi nhìn lại về những gì đã có với nhau, thì mới hoảng hốt nhận ra tuổi trẻ chính là quãng thời gian đẹp nhất, mà giờ có níu tay với lại cũng chẳng được nữa rồi

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc đấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều…”. (phim Reply 1997)

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Trích Dẫn Hay Trong Tru Tiên

Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Tru Tiên

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám. Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng? …. [Chương 29]

Đừng lo tới ngày mai, có được không? Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn…Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc. [Chương 58]

Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy. Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… [Chương 61]

Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người… [Chương 61]

Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết. Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không? [Chương 76]

Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng? [Chương 76]

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn? [Chương 76]

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…, Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc [Chương 76]

Quỷ lệ ngồi bên cạnh Bích Dao , ngưng vọng nhìn vẻ mỹ lệ đó , gã gương mặt trắng bạch, dịu dàng nói: “Ta về rồi, Bích Dao… ” … Ta đến Hắc Trúc Lâm. Nàng đoán thử ta đã thấy gì nào ? Nguyên lai, nằm trên mặt đất là cái thân hắc tiết trúc. Bích Dao, nàng nhớ mà, cả hai chúng ta, cùng ngồi trên cây trúc ấy… Không có gì thay đổi cả, Bích Dao… [Chương 87]

… Đã bao năm rồi, phút giây gặp lại… Ánh nhìn kỳ lạ đọng lại trong mắt người kia, Là sợ, ánh lên trong khoảnh khắc. Đột nhiên, cả thế giới phảng phất như dừng lại, chướng khí màu xám bị pháp bảo vô thượng bức lùi, từ từ hiện ra hình dáng nam tử ấy. Là nam tử đã khắc sâu trong tim ấy, ngay trước mặt đây. Nàng toàn thân bất động, chỉ có trái tim, màu nhiệm run lên. Khoảnh khắc đó, ngay ở trước mắt ! Khoảnh khắc đó, trong hơi thở này ! Là gì, mà nhanh hơn điện, Là gì, mà vấn vương sầu khổ trong lòng? Là tâm ý… [Chương 95]

Nguơi nói ta quay đầu là bờ, nhưng đối với ta bến bờ chính là biển cả đó. [Chương 98]

Hồng nhan xa, tương tư khổ

Lòng ta có ý mà khó bồi đắp

Mười năm tình tứ trăm năm trôi qua

Không cắt đứt được mối tương tư khó dứt [Chương 99]

… Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy. Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào. Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ. Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?” “Trương sư đệ !” Nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói: “Nguơi đã trở lại ?” Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã… … … Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi… [Chương 100]

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần một nhân ảnh. Tương tư…. khắc cốt ghi tâm… Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng. Là gương mặt của một người.” [Chương 107]

Ranh giới sinh tử, ngươi nghĩ đến điều gì? Là cơn mưa đêm trên núi trúc nhiều năm về trước? Hay là thân ảnh nhợt nhạt bên mình lúc rơi xuống vực sâu không đáy? Khi hoảng hốt nghĩ về quá khứ, chính là nụ cười u ám trong lần đầu gặp gỡ … [Chương 114]

Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua. Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi ? [Chương 115]

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai một mình múa kiếm! [Chương 120]

Nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì ta sớm đã giết cả thiên hạ rồi. [Chương 143]

Tu đạo để làm gì? Sống để làm gì? Thế nào là chính, thế nào là tà?” “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì người mình yêu.” [Chương 146]

Nếu không phải tình sâu thăm thẳm đến mức khó tự kiềm chế, sao có thể từ mềm mỏng ôn nhu chợt chuyển thành lạnh lùng như hơi sương. [Chương 174]

Thế gian này, một đời một kiếp, làm sao tìm được một người khả dĩ có thể bên cạnh mình cho tới lúc đầu bạc, nhất sinh bất biến? [Chương 175]

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu không có, phải chăng là bi ai? Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả! [Chương 211]

Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây,ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao. [Chương 228]

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? [Chương 235]

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ, rồi cả hai cùng bật cười.

Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang trôi theo gió, vang vọng đi khắp nhân gian. [Chương 258] Câu hay nhất và là thương hiệu của Tru tiên: THIÊN ĐỊA BẤT NHÂN, DĨ VẠN VẬT VI SÔ CẨU tạm dịch là Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.