Bến Xe – Thương Thái Vi

Kết: Mình cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu hết sức chân thực và ám ảnh. Bởi lẽ nếu chưa đọc thì thôi, nhưng khi đã đọc thì sẽ bạn sẽ khó lòng thoát khỏi hai từ “chấn động” và “ám ảnh”.

Và có lẽ cũng vì lí do đó mà dẫn đến cái kết bi thương cho một mối tình chưa kịp nở hoa. Tất cả còn lại chỉ là những kỉ niệm đẹp mà thôi.

“Trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ”- Chương Ngọc

Mình ấn tượng nhất với nhân vật Chương Ngọc. Anh thật sự là một con người tài hoa, lỗi lạc và hơn hết anh có một tâm hồn cao thượng. Anh thà hi sinh bản thân để bảo vệ tôn nghiêm bản thân cũng như cho người mình yêu “danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp”.

Bến xe là một câu chuyện dài về cuộc đời ngắn ngủi của người thầy Chương Ngọc và cô học trò nhỏ Liễu Địch. Nam Chính không phải toàn mỹ như các nam chính thường thấy trong ngôn tình, nhưng anh hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và anh còn là một người thầy dạy văn tuyệt vời nhất. Có thể thầy khiếm khuyết, đôi mắt thầy bị mù, nhưng vẫn còn đó dáng người cao gầy, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Còn nữ chính tuy còn là một nữ sinh cấp 3 nhưng đã mang trong mình một trái tim nhân ái. Cô là một con người tài giỏi nhưng cũng không kém phần cố chấp. Và câu chuyện giữa hai người bắt đầu từ việc Liễu Địch nhất quyết muốn giúp thầy Chương Ngọc về văn phòng. Sau đó, cô còn giúp thầy viết lời phê, chữa bài văn cho các bạn. Cô tận tình đưa thầy ra bến xe mỗi giờ tan học…Khi đọc đến những chương cuối, bạn sẽ hiểu cảm giác ám ảnh, chấn động lưu lại qua từng con chữ của tác giả, nó khiến người đọc như chìm vào cảm giác bi thương hòa với nhân vật chính, với một người thầy, với một người đàn ông, với một tâm hồn cao cả đến vậy.

Đó là lần đầu tiên trái tim mình thổn thức trước tình yêu không thể cao thượng và trong sáng hơn nữa của nam – nữ chính.

Đó là lần đầu tiên mình đọc truyện ngôn tình nhưng không chỉ là ngôn tình.

Thà chưa từng biết đến cái đẹp để vĩnh viễn không phải đau đáu hướng về cái đẹp. Thà không biết đến cái gì gọi là tình yêu cao thượng, để không phải đau lòng chứng kiến một cái kết bi thương.

– Ánh Nguyên

Viết cho Chương Ngọc và cho cả Liễu Địch.

Tôi không rõ mình đọc Bến Xe là khi nào, chỉ nhớ trong kí ức đó là hình ảnh của một thầy giáo Chương Ngọc khiếm thị nhưng uyên bác, đầy lòng tự trọng, hết lòng vì sự nghiệp giảng dạy và một Liễu Địch nhỏ bé, xinh đẹp, giỏi giang.

Cả hai là những con người xa lạ, không quen biết rồi vô tình được kết nối với nhau bằng mối quan hệ thầy – trò. Nhưng đâu ai biết được, sâu trong trái tim đã khô héo từ lâu của người thầy ấy lại dần nảy mầm một thứ ánh sáng đặc biệt gọi là tình yêu.

Từng nói, con người khi cô đơn đã lâu sẽ dễ dàng bị lay động bởi một sự quan tâm dù là rất nhỏ nhặt. Chương Ngọc càng phản kháng từ chối sự giúp đỡ, Liễu Địch càng muốn tiến sâu vào trong tâm hồn của thầy, có lẽ vì cô tò mò. Tôi chưa từng cô đơn, cũng chưa bao giờ cô độc, nhưng tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao Chương Ngọc trải qua bao nhiêu năm làm bạn với bóng tối, kiên cường đến mức không chấp nhận bất kì sự quan tâm của ai lại có thể dễ dàng rung động trước cô gái này.

Tôi luôn tự hỏi tại sao khi viết lên những cảm nghĩ này, mình lại không tài nào đặt bút dùng từ “anh” để nói về thầy Chương Ngọc. Tôi cũng biết, mình không có lý do gì để so sánh thầy Chương Ngọc với giáo sư Dương Lam Hàng bởi cả hai quá khác biệt nhau từ tính cách cho đến hoàn cảnh nhưng với tôi mà nói, thầy Chương Ngọc, thầy thực sự đẹp hơn giáo sư Dương. Tôi chưa bao giờ xem Chương Ngọc là một nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, bởi tôi trân trọng thầy bằng tất cả sự ngưỡng mộ của mình, dù thầy chưa bao giờ là một thầy giáo ngoài đời.

Tôi có thể cảm thông, cũng có thể đồng cảm nhưng tôi chắc mình không bao giờ có thể biết được sự bất lực của Chương Ngọc như thế nào, đau khổ ra sao trước cuộc sống đầy rẫy bất công này.

Cuộc đời mang Liễu Địch đến bên thầy, nhưng cũng chính nó đã đẩy Liễu Địch rời xa thầy. Tôi không thể trách thầy tại sao lại dùng cái chết của mình để đổi lấy sự trong sạch cho Liễu Địch, có lẽ tôi hiểu được triết lý ngày ấy của thầy.

“Con người không dễ thông cảm cho người sống mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội.”

Thầy hiểu rõ, chỉ có cái chết mới có thể khiến cho toàn xã hội nhìn lại một lần nữa bằng đôi mắt cảm thông, xót xa, đồng cảm vào tình yêu vốn dĩ đơn thuần, trong trắng của cả hai.

Trong suốt quá trình theo dõi câu chuyện, tôi luôn mong chờ một phép lạ sẽ xảy ra khiến thầy sáng mắt, nhưng cuối cùng hy vọng của tôi vẫn là con số không. Tôi không thất vọng, cũng không oán trách bởi tôi biết, mạch truyện tác giả đưa ra đã rất logic và hợp lý. Bởi giả sử thầy Chương Ngọc sáng mắt, thì cũng không thể thay đổi được cái nhìn của mọi người về mối quan hệ thầy giáo – học trò kia.

“Cậu không thể chết, trừ khi, tình yêu của cậu đáng đánh đổi bằng sinh mệnh. Nếu chết, cậu cũng nên chết cho người xứng đáng giành được tình yêu của cậu.”

Một con người đang ở độ tuổi niên thiếu, sự nghiệp đang lên, bỗng chốc bị dập tắt hoàn toàn bởi một ngọn lửa. Mang theo đôi mắt mù lòa, cuộc sống Chương Ngọc trở nên tăm tối đến nghẹt thở, mỗi ngày tẻ nhạt lặp đi lặp lại như một cỗ máy, tôi hiểu rõ, tuổi thanh xuân và cả quãng đời còn lại sau này của thầy đều vùi trong đống tro tàn dưới ngọn lửa ấy.

Nhưng rất rõ ràng khi Liễu Địch xuất hiện, Chương Ngọc không còn cô độc như trước, ít nhất là quãng đường từ trường đến bến xe.

Những con người xung quanh Chương Ngọc chính là xã hội, đã là xã hội thì không bao giờ có lòng tin tuyệt đối, đó là điều tất yếu. Chính vì vậy, chỉ có cái chết mới có thể biến sự nghi ngờ kia trở thành sự đồng cảm mà thôi.

Thầy hiểu điều đó và chọn cho mình một kết thúc buồn chỉ để đổi lấy danh dự và sự trong sạch cho Liễu Địch, thầy muốn bảo vệ cô gái đã vẽ lên cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ cho thầy.

Chương Ngọc nợ Liễu Địch một lời xin lỗi, nợ một lời cảm ơn, nợ một lời hứa, nợ một lời tỏ tình, nợ một đời. Nhưng ai sẽ thay thầy nói ra điều đó sau khi thầy ra đi? Chỉ mong rằng kiếp sau còn có thể gặp lại.

“Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, kiếp sau, nếu tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này…. đợi em.”

Trích Dẫn Hay Trong Tru Tiên

Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Tru Tiên

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám. Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng? …. [Chương 29]

Đừng lo tới ngày mai, có được không? Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn…Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc. [Chương 58]

Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy. Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… [Chương 61]

Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người… [Chương 61]

Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết. Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không? [Chương 76]

Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng? [Chương 76]

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn? [Chương 76]

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…, Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc [Chương 76]

Quỷ lệ ngồi bên cạnh Bích Dao , ngưng vọng nhìn vẻ mỹ lệ đó , gã gương mặt trắng bạch, dịu dàng nói: “Ta về rồi, Bích Dao… ” … Ta đến Hắc Trúc Lâm. Nàng đoán thử ta đã thấy gì nào ? Nguyên lai, nằm trên mặt đất là cái thân hắc tiết trúc. Bích Dao, nàng nhớ mà, cả hai chúng ta, cùng ngồi trên cây trúc ấy… Không có gì thay đổi cả, Bích Dao… [Chương 87]

… Đã bao năm rồi, phút giây gặp lại… Ánh nhìn kỳ lạ đọng lại trong mắt người kia, Là sợ, ánh lên trong khoảnh khắc. Đột nhiên, cả thế giới phảng phất như dừng lại, chướng khí màu xám bị pháp bảo vô thượng bức lùi, từ từ hiện ra hình dáng nam tử ấy. Là nam tử đã khắc sâu trong tim ấy, ngay trước mặt đây. Nàng toàn thân bất động, chỉ có trái tim, màu nhiệm run lên. Khoảnh khắc đó, ngay ở trước mắt ! Khoảnh khắc đó, trong hơi thở này ! Là gì, mà nhanh hơn điện, Là gì, mà vấn vương sầu khổ trong lòng? Là tâm ý… [Chương 95]

Nguơi nói ta quay đầu là bờ, nhưng đối với ta bến bờ chính là biển cả đó. [Chương 98]

Hồng nhan xa, tương tư khổ

Lòng ta có ý mà khó bồi đắp

Mười năm tình tứ trăm năm trôi qua

Không cắt đứt được mối tương tư khó dứt [Chương 99]

… Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy. Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào. Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ. Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?” “Trương sư đệ !” Nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói: “Nguơi đã trở lại ?” Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã… … … Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi… [Chương 100]

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần một nhân ảnh. Tương tư…. khắc cốt ghi tâm… Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng. Là gương mặt của một người.” [Chương 107]

Ranh giới sinh tử, ngươi nghĩ đến điều gì? Là cơn mưa đêm trên núi trúc nhiều năm về trước? Hay là thân ảnh nhợt nhạt bên mình lúc rơi xuống vực sâu không đáy? Khi hoảng hốt nghĩ về quá khứ, chính là nụ cười u ám trong lần đầu gặp gỡ … [Chương 114]

Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua. Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi ? [Chương 115]

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai một mình múa kiếm! [Chương 120]

Nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì ta sớm đã giết cả thiên hạ rồi. [Chương 143]

Tu đạo để làm gì? Sống để làm gì? Thế nào là chính, thế nào là tà?” “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì người mình yêu.” [Chương 146]

Nếu không phải tình sâu thăm thẳm đến mức khó tự kiềm chế, sao có thể từ mềm mỏng ôn nhu chợt chuyển thành lạnh lùng như hơi sương. [Chương 174]

Thế gian này, một đời một kiếp, làm sao tìm được một người khả dĩ có thể bên cạnh mình cho tới lúc đầu bạc, nhất sinh bất biến? [Chương 175]

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu không có, phải chăng là bi ai? Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả! [Chương 211]

Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây,ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao. [Chương 228]

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? [Chương 235]

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ, rồi cả hai cùng bật cười.

Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang trôi theo gió, vang vọng đi khắp nhân gian. [Chương 258] Câu hay nhất và là thương hiệu của Tru tiên: THIÊN ĐỊA BẤT NHÂN, DĨ VẠN VẬT VI SÔ CẨU tạm dịch là Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.

Trích Dẫn Hay Trong Ngôn Tình

Trích dẫn hay trong ngôn tình: Cô gái à, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

Trích dẫn hay trong ngôn tình

1. Cô gái à, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

2. Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, nhưng tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên.

3. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.

4. Tình cảm phải mông lung mới thấy đẹp, nếu tớ tỏ tình, người ta không có tình ý đó thì tớ xấu hổ biết bao, chỉ cần không nói ra thì mãi mãi tớ sẽ có hi vọng, cũng có cái để nhớ. Biết đâu đến một ngày nào đó ước mơ sẽ biến thành hiện thực, hóa ra anh ấy cũng yêu thầm tớ.

5. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.

6. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

7. Đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng.

8. Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chúng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời.

9. Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.

10. Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.

Trích Dẫn Hay Trong Manga Và Anime

Tokoyo Babylon

– You can’t save anyone. Do you think you can save everyone when you don’t understand their pain? Cậu không thể cứu ai cả. Cậu nghĩ cậu có thể cứu vớt người khác trong khi cậu không hiểu nỗi đau của họ ư ? Subaru (Tokyo Babylon)

Death Note

Remu ( Death Note )

– Tôi là thầy giáo vì đại nhất thế giới Onizuka (Great Teacher Onizuka)

Imadoki

– Sakura là sakura, hoa mai là hoa mai, co người cũng như hoa, sống sao cho có ích là được! Tanpopo (Imadoki)

Shin Angyo Oshi

– Thế giới này như 1 màn nhện, chúng ta ko thể nào thoát khỏi nó. (Shin Angyo Oshi)

– Con người luôn tin vào kỳ tích khi họ trở nên tuyệt vọng. Nhưng vì chúng ta cũng là con người nên sẽ nhận ra rằng kỳ tích chỉ là ảo tưởng. Munsu (Shin Angyo Oshi)

Munsu (Shin Angyo Oshi)

– Tuyết dù rơi trên mặt đất và bị dơ bẩn thì nguyên thể của nó vẫn là màu trắng tinh khiết. Munsu (Shin Angyo Oshi)

Yaiba

– Nếu dễ dàng thì chẳng ai gọi đó là ước mơ nữa… Yaiba (Yaiba)

Hana Yori Dango

– Cứ gục đầu vào ngực tôi đi. Hãy để tôi làm chỗ dựa cho bạn Rui Hanazawa (Hana Yori Dango)

– Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của bạn là mình hạnh phúc rồi Tsukushi (Hana Yori Dango)

– Anh sẽ đợi cho đến khi em chấp nhận anh. Dù 10 năm, 20 năm hay hơn thế nữa .Dù cả thế giới đối địch với em , thì anh luôn ở bên em, bảo vệ em” Tsubaki’s husband (Hana Yori Dango)

Fruits Basket

– Tớ không cho rằng nhút nhát là điều hay. Nhưng cũng không tin cứ mạnh mẽ là tốt. Ai đó nói cá lớn nuốt cá bé, nhưng chúng ta không phải là động vật mà là con người. Yuki (Fruits basket)

– Khi bóng tối tràn ngập, người ta mong đợi ánh sáng…Tất cả đều có giá trị của nó. Dù vấp ngã, phạm sai lầm cũng không phải là điều xấu. Khi tự hỏi “Mình đã rút ra được gì ?” thì mình đã hiểu được giá trị của những lần vấp ngã ấy. Kyoko (Fruits basket)

– Một ngày nào đó, khi mỗi người chọn cho mình một con đường , sẽ có lúc cảm thấy nản lòng, cô độc…Nhưng đừng vội thất vọng. Nhất định sẽ có người tiếp sức cho mình…để đi tiếp con đường đó. Kyoko Honda (Giỏ trái cây)

Hikaru No Go

– Nếu như cậu cứ tiếp tục theo đuổi aỏ ảnh của tôi,một ngày nào đó cái tôi thực sự cuả tôi sẽ theo kịp cậu. Shindou Hikaru ( Hikaru no go)

Fullmoon Wo Sagashite

– Nếu em có thể chuyển nỗi đau thành lời bài hát…nước mắt tuôn trào và em thấy mình dường như đang khóc…hình bóng anh vẫn lặng yên và trở nên rạng rỡ dưới ánh trăng sáng thật ấm áp và dịu dàng.Có những lúc em cảm thấy lạnh lẽo…chỉ vì một chút vô tâm của anh.Nhưng em tin rằng anh mãi là người em yêu quí nhất.Trong nhưng cơn mưa buốt giá,chỉ mình anh mới có thể sưởi ấm trái tim em.Mãi mãi chỉ mình anh thôi… Fullmoon (Fullmoon wo sagashite) Samurai Deeper Kyo

– Người được gọi là samurai, nói gì thì nói vẫn là loại người chỉ biết vung kiếm giết người…Đúng thế…Và nếu đã vậy…thì ít nhất anh sẽ dùng kiếm ấy để bảo vệ những người quan trọng đối với anh…Vì những người yêu quý anh…Và vì anh không muốn mất đi những nụ cười tươi như nụ cười của em… Sanada Yukimura (Samurai Deeper Kyo)

Pretear

– Tôi muốn trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn… Để nhược điểm của mình không tổn hại người khác… Tôi muốn kiên cường hơn!! Rồi sau đó, dù chút ít cũng được, tôi muốn bảo về những người quan trọng của mình, những sự vật đáng trân trọng! Awayuki Himeno (Pretear) Tokyo Crazy Paradise

– Đối với một người sống nghiêm túc thì đó là một bức tường sắt không thể lung lay, phải bằng mọi cách để vượt qua bức tường chắn trước mặt, nhưng sau khi vượt qua bức tường chắn đó thì bức tường đó sẽ đổ sập ngay xuống bản thân mình Cậu hiểu ý tôi chứ ? Nếu bước vào con đường phạm tội, chính bản thân mình cũng bị hủy hoại Takuma Koukuzi (Tokyo Crazy Paradise)

Flame Of Recca

– Đã là con người thì phải luôn tự hoàn thiện mình chứ! Fuuko Kirisawa ( Flame Of Recca) Monster

– Không ai thực sự muốn chết cả. Tenma (Monster)– Em phải cố gắng sống .Vì tôi đã mất tất cả để em được sống Tenma ( Monster )

– Con quái vật trong người tôi đang lớn dần lớn dần… (Monsters)

Koucha Ouji (Hoàng tử hồng trà)  – Sự vật quanh ta muôn hình muôn vẻ. Không cần phải gấp gáp, cũng không cần phải chậm rãi, cứ để mọi việc theo đúng tuần tự của nó. Đi nhiều nơi sẽ gặp nhiều tình huống khác nhau. Kevin (Koucha Ouji – Hoàng tử hồng trà)

Saint Seiya

– Hoa nở rồi lại tàn.Sao tỏa sáng rồi lại biến mất.Cả vũ trụ mênh mông cũng phải đối mặt với thời khắc bị hủy diệt. Vì vậy,đời người chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy,con người dù biết yêu thương hay chỉ biết hận thù,dù vui vẻ hay buồn bã,chiến đấu hay giúp đỡ lẫn nhau…rồi sau đó cũng đi đến một giấc ngủ vĩnh hằng Shaka (Saint Seiya)

Godhand Teru – Bàn tay thần sầu

– Mỗi người chúng ta đều chào đời với tấm thân trần trụi. Khi sinh ra, mình khóc còn người ta thì cười. Chân giá trị của 1 con người là sống sao để khi chết đi, mình cười còn mọi người phải khóc Teru (Godhand Teru – Bàn Tay Thần Sầu )

Hoa Hướng Dương

– Anh phải ra đi bởi vì anh không còn sự chọn lựa nào khác nhưng dù chúng ta có ở nơi nào trên thế giới này ,thiên đàng hay địa ngục thì tình yêu của anh đối với em chỉ có nhiều hơn chư không hề ít đi .Chỉ cần một ngày nào anh còn sống ,trái tim anh còn đập thì hình ảnh của em vẫn mãi còn trong trái tim anh ,anh hứa với em điều đó . Tatsuya Asayo (Sunflower – Hoa Hướng Dương )

Youth Gone Wild – Tuổi Trẻ Cuồng Nhiệt

– Thượng Quan Phi à, đừng cố chấp nữa. Người ta không hiểu mình, anh thấy vui lắm sao ? Tiểu Khiết (Youth Gone Wild)

Thượng Quan Phi ( Youth Gone Wild )

– Reckless Life (Youth Gone Wild)

Vocals: Vương Tường

Đâu là ý nghĩa cuộc sống này? Tôi không muốn như thế Ai? ai có thể thay tôi những ngày tháng này, cuộc sống này? tôi không muốn tiếp tục Khi buông trôi chính mình, tôi chìm xuống Thượng Đế có nghe con kêu cứu? Con tin vào ngài nhưng sao con vẫn chưa vui? Đành tiếp tục thôi… Black Jack Black Jack (Black Jack)

– Con người phạm tội đã có con người xử phạt.. nhưng con người lại có cả quyền xử phạt động vật ư ?

– Vẻ đẹp chỉ là trào lưu bên ngoài. Những gì tự nhiên vẫn là đẹp nhất.

Black Jack (Black Jack)

Cuộc sống phiêu lưu ai có thể nói với tôiĐâu là ý nghĩa cuộc sống này? Tôi không muốn như thếAi? ai có thể thay tôi những ngày tháng này, cuộc sống này?tôi không muốn tiếp tụcKhi buông trôi chính mình, tôi chìm xuốngThượng Đế có nghe con kêu cứu? Con tin vào ngài nhưng sao con vẫn chưa vui?Đành tiếp tục thôi…Black Jack – Trái đất của chúng ta đang lâm bệnh, cần có những bác sĩ chữa bệnh cho nó..!Black Jack (Black Jack)Black Jack (Black Jack)

– Vì biết cười nên con người mới là động vật bậc cao. Black Jack (Black Jack)

– Phải tiếp tục sống! Sẽ có những ngày chúng ta mỉm cười hồi tưởng lại những gian nan trong quá khứ! Black Jack (Black Jack)

– Con người muốn sống một cách bình thường vui vẻ thì không nên biết cuộc sống ngắn hay dài. Black Jack (Black Jack)

– Khi trái tim em chẳng có máu hay vết thương và em thật sự không biết đau ở đâu hoặc vì sao thì giấc mơ chính là nơi mà người ta có thể thấy được tại sao họ đau khổ.

Black Jack (Black Jack)

Ah! My Goddess

– Mỗi con người sinh ra đều có những đặc tính và sở trường riêng, có một qủa tim riêng của chính mình ko ai giống ai. Nhưng, đó ko phải là sự bất công, mà đó là để mỗi con người đều có sở trường riêng va tiềm năng riêng. Belldayday (Ah! My Goddess)

Tenshi wo Tsukuru

– Trên trái đất này, con người nhiều đến mức ko thể đếm hết được. Thế mà, chúng ta vẫn gặp nhau. Yuki (Tenshi wo Tsukuru)

Những Trích Dẫn Hay Trong Gone Girl

Nếu yêu thích bộ phim Gone Girl, bạn không nên bỏ qua những trích dẫn sách hay được tuyển chọn từ quyển sách cùng tên ( Cô gái mất tích ) của nhà văn Gillian Flynn

“Thật là chẳng dễ chịu chút nào khi nhớ về một ký ức ấm áp của ngày xưa mà chỉ có thể cảm nhận luồng khí lạnh lẽo còn sót lại”.

“Có một sự khác biệt giữa việc yêu một người vì chính họ và yêu tượng đài của người đó mà ta tự dựng lên”.

“Giấc ngủ giống như một chú mèo đỏng đảnh: nó chỉ đến với bạn khi bạn tỏ ra thờ ơ với nó”.

“Mẹ tôi thường hay dặn dò chúng tôi rằng: Nếu con còn đang lưỡng lự không biết điều mình sắp làm là tốt hay xấu, hãy tưởng tượng đến việc nó sẽ được in ra thành sách cho toàn thế giới này đọc”.

“Tôi không hiểu lý do hai người phải ở bên cạnh nhau nếu họ không thể khiến đối phương trở thành người hạnh phúc nhất”.

“Người ta hay nói những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đổ vỡ rất dễ bị tổn thương, nhưng đứa trẻ sống trong hào quang của gia đình hạnh phúc cũng có những trở ngại tâm lý của riêng nó”.

“Chúng ta dường như là người hoàn toàn khác khi chìm đắm trong tình yêu, và khi ta trở lại là mình, thì ngạc nhiên chưa – ta trở thành độc dược. Và rồi chúng ta sẵn sàng hoàn thiện cuộc đời nhau bằng những cách thức xấu xa và kinh khủng nhất có thể”.

“Tình yêu có thể khiến một người đàn ông tầm thường trở nên tốt đẹp. Nhưng cũng chỉ tình yêu đích thực mới có thể chấp nhận cho anh ta trở về con người tầm thường như vốn thế”.

“Tôi thường rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình – thậm chí vào cả những lúc cần thiết. Tâm tư của tôi được cất giữ và phân loại rất rõ ràng: Sâu tận đáy cõi lòng tôi là hàng ngàn lọ thuỷ tinh chứa đựng vô vàn nỗi sợ hãi, căm phẫn, đớn đau. Nhưng chẳng ai có thể biết được nếu chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài của tôi”.

“Mọi người thường hay bảo tình yêu chân thật luôn vô điều kiện. Đó được xem như luật bất thành văn. Nhưng nếu quả thật tình yêu không bị cản trở bởi bất cứ biên giới hay điều kiện nào, vậy tại sao mọi người phải lại liên tục cố gắng để giữ gìn nó? Nếu tôi biết người kia sẽ luôn bất chấp tất cả để yêu thương tôi, liệu tôi còn thấy mình cần phải hết lòng để có được tình cảm của anh ấy? Đáng ra chúng tôi phải bỏ qua tất cả thiếu sót của nhau mà tiếp tục yêu thương và vun vén. Nhưng rõ ràng rằng, không ai trong chúng tôi đã làm điều đó. Nó khiến tôi nhận ra tình yêu được bao trùm bởi rất nhiều điều kiện. Để duy trì tình yêu chẳng có cách nào ngoài việc phải giữ mãi hình ảnh tuyệt vời của mình trong mắt đối phương”.

“Cô ấy thật tuyệt vời – phải chăng đàn ông thường xem đó như là một lời khen? Và để xứng với tính từ “tuyệt vời” của các anh, tôi không chỉ phải vô cùng bốc lửa, thú vị, hài hước, mà còn phải yêu thích bóng đá, đánh bài poker, biết vài câu đùa “mặn” của cánh đàn ông. Rồi thì phải biết chơi điện tử và uống bia cùng các chàng, có tư tưởng cởi mở trong chuyện tình dục, không câu nệ các món ăn đẫm chất béo nhưng vẫn bằng cách nào đó, rạng rỡ và thon thả trong bộ trang phục size 2. Bởi vì tôi là “cô gái tuyệt vời” cơ mà. Bốc lửa và thấu hiểu. “Cô gái tuyệt vời” sẽ không bao giờ biết tức giận là gì, cô ấy sẽ chỉ luôn nở một nụ cười quyến rũ và để cánh đàn ông làm bất cứ thứ gì họ muốn. Coi nào, đừng ngần ngại làm khó tôi, tôi là “cô gái tuyệt vời” cơ mà”.

“Cả đêm bạn cố gắng tìm điểm chung với gã đàn ông được-định-nghĩa-là-hoàn-hảo – đêm dài là những chuyện đùa rời rạc được thốt lên vụng về rồi rơi tõm vào không trung. Hoặc anh ta cũng lờ mờ đoán được bạn đang cố đùa vui, nhưng rồi chả biết nên đáp lại thế nào cho hợp nhẽ, nên đành chật vật giữ chúng trong tay như những vết nhớp bẩn thỉu, đợi chờ đến lúc có thể lau sạch đi. Cả hai đều muốn làm gì đó để tìm kiếm lại con người mà ta đã yêu trước đây, nhưng hoá ra chỉ là đang tự chuốc say thật nhiều mà cố gắng lại chẳng bao nhiêu. Và sau đó, khi đặt lưng trên chiếc giường lạnh lẽo, bạn tự nhủ “Cũng ổn mà”. Và rốt cuộc đời bạn cũng chỉ là chuỗi dài những ngày “cũng ổn mà”.

“Bạn và chàng chỉ vừa mới hẹn hò thoáng chốc. Bỗng nhiên, bạn giật mình nhận ra mình đang nằm ườn trên giường vào một sáng Chủ Nhật, sách cầm hờ hững ở trên tay, bánh waffle nóng hổi tận giường và bên cạnh là chàng đang ôm hôn bạn nồng cháy. Mọi thứ còn tuyệt vời gấp nhiều lần hơn trong tưởng tượng của bạn, và bạn biết chẳng còn cách nào để trở lại điểm xuất phát. Và bạn nhận ra: “Đây là một nửa cuộc đời còn lại mà mình muốn trải qua? Cuối cùng thì thời điểm đó cũng đến”.

Abbie H.

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề: