Mệnh Phượng Hoàng – Hoại Phi Vãn Vãn

Review này được viết rất lâu sau khi tôi đọc bộ truyện này. Nên cảm giác có thể không còn trọn vẹn và chi tiết như lần đầu đọc.Mong các bạn thông cảm!

Cố Khanh Hằng và Tô Mộ Hàn – rất lâu từ trước tôi có cảm tình với Cố Khanh Hằng hơn Tô Mộ Hàn. Nhưng khi nghe câu nói “Cả đời này thiếu gia đã sống quá mệt mỏi rồi” thì tôi lại nghĩ khác. Cái Cố Khanh Hằng muốn nhận được là thõa mãn nguyện vọng từ đầu của mình: Tang Tử được bình an. Còn Tô Mộ Hàn y không có gì cả. Thương cho con người muốn thoát chốn tranh đấu nhưng không được yên.

Và nếu viết theo ngôi thứ ba, chắc chắn không thể bỏ qua chi tiết Hạ Hầu Tử Khâm mừng rỡ thế nào khi Phất Hy trở về. Và như thế Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể trở thành nam chính được nhiều ngưòi yêu thích đến vậy.

Nếu truyện này viết theo ngôi thứ ba thì sẽ không đạt đến đỉnh cao như vầy. Ngôi thứ nhất lột tả được tình cảm Tang Tử. Lột tả được những gì Tang Tử hy sinh cho Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhưng những chịu đựng vì đức lang quân của mình. Nó thể hiện ở chỗ Tang Tử chấp nhận được thể xác Hạ Hầu Tử Khâm không thuộc riêng mình nhưng chỉ cần trái tim là đủ.

Phải nói cách xây dựng nhân vật trong truyện này chân thực hợp thời đại vô cùng. Cũng như Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Tử hiểu được cái gánh nặng mà hắn đang mang trên mình. Nàng không oán trách sự ích kỷ của các phi tần khác trong cung cấm này. Nhưng đến khi Phất Hy xuất hiện. Nàng sợ đối mặt hiện thực rằng mình chỉ là thế thân. Lần đầu tiên đọc tôi không thích cái tình cảm Tang tử dành cho Tô Mộ Hàn. Nhưng đến lần thứ 2 đọc lại, tôi cảm nhận đó là tình thương của một ngưòi em gái dành cho anh trai hay của đồ đệ dành cho sư phụ.

TANG TỬ: cô gái thừa sự thông minh và tham vọng của nữ nhi. Bằng tất cả sự nhạy bén của mình để đi đến trái tim đế vương.

Tất cả tâm tư của Hạ Hầu Tử Khâm đều phơi bày ra trước Tang Tư. Phải biết rằng suy nghĩ của bậc đế vương nào dễ tiếp cận. Cho nên phải tin tưởng nhau đến thế nào mới có thể chia sẻ như vậy.

Hình tượng vị vua phải ban ơn mưa móc cho chúng phi tần như thế mới đúng với thời cổ đại. Đó là trách nhiệm của một bậc minh vương theo quan niệm bấy giờ. Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm hiểu được điều đó. Bản thân cũng muốn hoàn toàn trao hết cho ngưòi phụ nữ mình yêu nhưng giờ chưa là lúc.

HẠ HẦU TỬ KHÂM – một vị vua mà trước giờ đối với tôi là một hình mẫu vua hay nhất trong các bộ cung đấu đã đọc. Anh minh của một bậc đế vương, chung tình của một người đàn ông. Chi tiết tôi tâm đắc nhất là lúc Tang Tử bị nhốt vào lãnh cung. Hạ Hầu Tử Khâm đến thăm nàng và nảy sinh quan hệ. Khi đọc tới đây tôi nghĩ y không chạm vào Tang Tử vì sợ có người hãm hại đến kết tinh tình yêu của hai ngưòi họ. Hay chăng nữa là sợ trầm luân vào rồi sẽ không bao giờ dứt được. Cảm giác như một khi Hạ Hầu Tử Khâm chạm đến Tang Tử sẽ không bao giờ chạm đến bất kỳ nữ nhân nào nữa. Cho nên hắn phải nhẫn nhịn và hy vọng người hắn yêu cũng hiểu được hắn.

Từ một thứ nữ đi đến Hoàng hậu với bao quá trình chông gai. Từ một người không ai ngó tới đi đến trái tim đế vương.

– Amily Pham

Có một tình yêu trong tranh đấu

Nàng sinh ra với thân phận thứ nữ, con của một tiểu thiếp không được ai thừa nhận. Nàng lớn lên với trí tuệ và sự nhẫn nhịn để ẩn mình an toàn. Nàng tiến cung như một nô tì để có thể vươn tay bắt lấy vận mệnh, trả lại cho chính mình sự tồn tại vốn luôn bị phủ nhận.

Tràn ngập trong Mệnh Phượng Hoàng là những màn đấu trí có thể vắt kiệt sức sống của con người, nơi ấy, muốn sống thì phải mạnh mẽ, thông minh và cả nhẫn tâm. Cô gái nào khi mới vào cung mà chẳng ôm mộng ước, nhưng mà Hậu cung ba ngàn giai lệ, đã có bao người ôm hận ra đi mà còn chưa thấy mặt đế vương…

Tang Tử.Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ.Trong kế hoạch của nàng chưa từng có tình yêu, chỉ có khát vọng quyền lực và sức mạnh.

“Mệnh phượng hoàng”, rốt cục, có thể làm gì? Tang Tử chưa từng tin, nàng chỉ từng hận. Hận người cha chưa từng thừa nhận mình, hận những người chị chỉ coi nàng như nô tì, hận mười lăm năm chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đòn roi. Vậy nên nàng đấu tranh để có thể sống, để có thể chứng tỏ mình và rồi tình yêu đến.

Thẳng thắn mà nói, Tang Tử thực sự hạnh phúc dù hạnh phúc của nàng thực mệt mỏi, thực nguy hiểm giữa chốn cung đình, giữa bao mưu toan quyền lực… Nhưng có sao? Có một mục tiêu để hướng đến dù nó xuất phát từ hận thù, có một người để bảo vệ dù ban đầu chỉ lợi dụng nhau, có một người ở bên để trao đi niềm tin tuyệt đối vô điều kiện vẫn còn hơn là theo đuổi lời đoán mệnh mơ hồ.

Hoàng cung cũng có chân tình. Là chân tình trong trái tim thấu hiểu nỗi lòng quân vương thân bất do kỷ. Là chân tình trong tình yêu nguyện hy sinh cả tính mạng vì đối phương, chẳng màng đến quyền lực hay sống chết. Là chân tình bởi sự nhân từ và cả trân trọng những khoảnh khắc hiện tại quý giá từ một quá khứ khuyết thiếu quá nhiều tình yêu thương.

Yêu, đôi khi không phải là duy nhất, không phải là chiếm hữu, cũng không phải là sớm chiều bên nhau. Yêu là tin tưởng, và vì tin tưởng nên có thể bao dung, có thể thấu hiểu đến tận cùng, cũng có thể vai kề vai nhẫn nại chờ đến ngày có thể nắm chặt tay đi hết cuộc đời.

Ở một góc độ nào đó, Tang Tử và Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau. Cũng phải, chính nàng đã thừa nhận, không giống nhau thì sao có thể yêu được nhau đó thôi. Cô độc, vô tình đến tàn nhẫn và khao khát yêu thương. Họ, một khi trái tim đã rung lên, thì sẽ bất chấp tất cả để bảo toàn thế giới của nhau, có mình, có đối phương, cùng sống, cùng chết.

Tấn Vương nói không sai, Hạ Hầu Tử Khâm có Tang Tử là may mắn, nhưng hẳn Tấn Vương không biết, có Hạ Hầu Tử Khâm là hy vọng cả đời của Tang Tử nàng, là niềm tin để nàng buông tất cả chống đỡ lấy giang sơn dù lệ rơi, dù nhỏ máu.

Có một tình yêu trong câm lặng

Yêu đơn phương là điều ngu ngốc nhất thế gian, chỉ là chuyện của trái tim, sao có thể khống chế, tựa như đêm mưa năm nào cô bé bước qua cánh cửa trốn sét và bước vào trái tim một người.

Yêu, là bảo vệ nhưng cũng là bất lực, là hạnh phúc nhưng cũng là hy sinh.Tô Mộ Hàn chưa bao giờ muốn bị cuốn vào thị phi, cũng chẳng hề vương vấn ngai vàng đế quốc vốn đã mất từ lâu, càng hy vọng mình có thể rời khỏi những tranh chấp vô nghĩa nhuốm máu bao người. Và sống sót, đôi khi lại là loại tra tấn thống khổ đến cùng cực và tuyệt vọng bởi gánh nặng xuất thân và quyền thế.

Trong ngôi chùa nhỏ của ngõ Trường Đại, phía sau bức rèm, hắn là Tô Mộ Hàn – là “tiên sinh” của nàng.

Trên chiến trường đạn lửa của hai đế quốc, phía dưới tấm mặt nạ, hắn là Hàn Vương – là chiến thần Bắc Tề thống lĩnh vạn quân.

Mỗi lần gặp là một lần đau khổ, mỗi lần nhìn là một lần Tô Mộ Hàn nhận ra những gì mình không thể đem đến cho nàng. Họ giống nhau ở sự cô độc nhưng lại quá khác nhau trong khát vọng. Hắn muốn một đời bình an, nàng lại không cam lòng với mối hận suốt mười lăm năm dài. Sai ở đâu và đúng ở đâu để họ lại gặp phải nhau trên con đường của mình?

Nếu năm ấy không có cung biến, nếu năm ấy Thái tử tiền triều không táng thân trong biển lửa, nếu năm ấy giang sơn vẫn còn là của Tuân gia thì liệu nàng có thể trở thành Thái tử phi, trở thành phượng hoàng của hắn?

Chẳng ai biết, vì giả định mãi là giả định thôi, nên chỉ còn lại ba năm hồi ức bình lặng với tình yêu bị chôn chặt bởi chẳng bao giờ có thể nở hoa kết trái. Và những gì hắn có thể, là hy sinh tất cả vì nàng, dù là Thái tử tiền triều, dù là Tô Mộ Hàn hay dù là Hàn Vương.

Hắn gặp nàng trong một đêm mưa và chia ly khi buổi bình minh đến. Sống hay chết đã không còn quan trọng nữa rồi, tựa như trái tim hắn mất đi bởi luôn dõi theo nàng, mãi mãi đến vĩnh cửu.

Có một tình yêu trong khoảng cách

Một trượng rất ngắn nhưng thực ra cũng rất dài bởi một trượng là khoảng cách Cố Khanh Hằng bảo trì mỗi khi gặp Tang Tử. Hắn và nàng từng là thanh mai trúc mã, từng có thời niên thiếu với bao ký ức buồn vui, từng có duyên nhưng lại chẳng có phận.

Với Cố Khanh Hằng, Tang Tử hiểu rõ hơn ai hết, hiểu rằng nàng không bao giờ cho phép mình kéo hắn xuống bùn, cuốn hắn vào thị phi tranh đấu, dẫm đạp lên nhau để giành lấy quyền lực. Nàng muốn bảo toàn thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn. Nhưng nàng có biết, thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn chính là nàng?

Vậy nên Cố Khanh Hằng tiến cung, lặng lẽ âm thầm với khoảng cách một trượng đầy quy củ để nhìn thấy nàng sống tốt, để bảo vệ cuộc sống của nàng, để giữ lấy tình yêu câm lặng của chính mình.

Tình yêu đơn phương ngốc nghếch.

Ngốc nghếch đến cố chấp hiểu lòng nàng nhưng không thể nghe theo nàng.Ngốc nghếch đến đau đớn đứng nhìn nàng “sống tốt” bên người khác và làm mọi thứ để bảo vệ cuộc sống ấy.

Ngốc nghếch đến tuyệt vọng khi phải chọn lựa giữa tình yêu, lòng trung thành với gia tộc.

Có khi, nguyện hy sinh tất cả cho tình yêu là một loại bi ai khó có thể nói nên lời, vậy nên Cố Khanh Hằng lùi lại, với khoảng cách và với cả nỗi đau, hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc.

Cuộc đời như một canh bạc

Mệnh Phượng Hoàng là một tiểu thuyết cung đấu với tất cả những tranh đoạt cần phải có để đạt được lợi ích và quyền lực. Ở Mệnh Phượng Hoàng dường như hiếm hoi lắm mới thấy được chút ánh sáng le lói của tình người nhưng rồi nó cũng sẽ lại bị những toan tính, âm mưu che đi mất. Cũng phải thôi, không tàn nhẫn thì sao có thể tồn tại, cung đình hoa lệ nhuốm đầy máu tanh.

Một đế vương mạnh mẽ, tàn nhẫn luôn ép mình vào trách nhiệm chỉ có thể buông lỏng bản thân bên người thương.

Một thái tử tiền triều trầm tĩnh, cô độc sống cả đời với ước vọng không bao giờ có thể đạt được.

Một công tử nhà đại học sĩ dịu dàng, yên lặng dùng cuộc đời mình để trao tất cả cho một người con gái.

Mỗi nhân vật trong Mệnh Phượng Hoàng đều có lý do để xuất hiện và vai trò để biến mất, mỗi chi tiết đều được sắp đặt để có ý nghĩa và được khai mở khi thời cơ đến. Quả thực, Mệnh Phượng Hoàng tựa như một cuộn chỉ rối tung cần người đọc kiên nhẫn tháo gỡ từng nút, từng nút để hé ra kết cục cuối cùng của nhân vật cho dù đó có là nhân vật chính hay nhân vật phụ, là người hiện diện từ đầu đến cuối hay chỉ là một cung tì thoáng qua. Trong thế giới ấy, Tang Tử, sau bao biến cố, đối mặt với đủ loại người, với sự dẫn dắt của Tô Mộ Hàn và Hạ Hầu Tử Khâm dần dần trưởng thành và đứng vững để có thể bảo vệ chính mình và bảo vệ giang sơn. Nàng mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và ở một khía cạnh nào đó, nhân từ hơn.

Những Câu Trích Dẫn Hay Trong: ” Hoàng Tử Bé”

Và bây giờ đây là bí mật của tôi, một bí mật rất đơn giản: Đó là chỉ bằng trái tim thì con người mới có thể nhìn nhận một cách đúng đắn; những điều quan trọng thường vô hình với mắt của chúng ta.

2. All grown-ups were once children… but only few of them remember it.

Tất cả những người lớn đều từng là trẻ con.. nhưng rất ít người trong số đó nhớ về điều đó.

3. What makes the desert beautiful,’ said the little prince, ‘is that somewhere it hides a well…

Điều khiến sa mạc trở nên tuyệt đẹp,’ hoàng tử bé nói, ‘ đó là đâu đó trong nó ẩn giấu một cái giếng..

4. People have forgotten this truth,” the fox said. “But you mustn’t forget it. You become responsible forever for what you’ve tamed. You’re responsible for your rose.

Con người thường quên sự thật này, “chú cáo nói. “Nhưng bạn không được quên nó. Bạn sẽ chịu trách nhiệm mãi mãi cho những gì bạn đã chế ngự. Bạn phải chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của bạn

5. The most beautiful things in the world cannot be seen or touched, they are felt with the heart.

Những thứ đẹp nhất trên thế giới không thể thấy và chạm vào được, chúng chỉ được cảm nhận bằng trái tim.

6. You – you alone will have the stars as no one else has chúng tôi one of the stars I shall be living. In one of them I shall be laughing. And so it will be as if all the stars were laughing, when you look at the sky at chúng tôi – only you – will have stars that can laugh.

Bạn – người đơn độc sẽ có những vì sao bởi vì không ai có thể sở hữu chúng.. Một trong những ngôi sao tôi đang sống. Một trong số chúng tôi đang cười. Và vì thế nó sẽ như thế như thể tất cả các vì sao đều đang cười, khi bạn nhìn lên bầu trời vào ban đêm.. Bạn – chỉ mình bạn – sẽ có những vì sao đang cười.

7. It is such a mysterious place, the land of tears.

Đó thật là một nơi bí ẩn, vùng đất của những giọt nước mắt.

8. Well, I must endure the presence of a few caterpillars if I wish to become acquainted with the butterflies.

Tốt thôi, tôi phải chịu đựng sự có mặt của một vài con sâu bướm nếu tôi mong muốn có thể làm quen với những con bướm xinh đẹp,

9. You’re beautiful, but you’re empty. No one could die for you.

Bạn xinh đẹp, nhưng bạn hoàn toàn trống rỗng. Sẽ không ai có thể hi sinh vì bạn

10. You see, one loves the sunset when one is so sad.

Bạn thấy không, người ta chỉ yêu hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn.

Cùng Danh Mục: Nội Dung Khác

Trích Dẫn Hay Trong Tru Tiên

Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Tru Tiên

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám. Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng? …. [Chương 29]

Đừng lo tới ngày mai, có được không? Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn…Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc. [Chương 58]

Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy. Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… [Chương 61]

Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người… [Chương 61]

Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết. Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không? [Chương 76]

Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng? [Chương 76]

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn? [Chương 76]

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…, Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc [Chương 76]

Quỷ lệ ngồi bên cạnh Bích Dao , ngưng vọng nhìn vẻ mỹ lệ đó , gã gương mặt trắng bạch, dịu dàng nói: “Ta về rồi, Bích Dao… ” … Ta đến Hắc Trúc Lâm. Nàng đoán thử ta đã thấy gì nào ? Nguyên lai, nằm trên mặt đất là cái thân hắc tiết trúc. Bích Dao, nàng nhớ mà, cả hai chúng ta, cùng ngồi trên cây trúc ấy… Không có gì thay đổi cả, Bích Dao… [Chương 87]

… Đã bao năm rồi, phút giây gặp lại… Ánh nhìn kỳ lạ đọng lại trong mắt người kia, Là sợ, ánh lên trong khoảnh khắc. Đột nhiên, cả thế giới phảng phất như dừng lại, chướng khí màu xám bị pháp bảo vô thượng bức lùi, từ từ hiện ra hình dáng nam tử ấy. Là nam tử đã khắc sâu trong tim ấy, ngay trước mặt đây. Nàng toàn thân bất động, chỉ có trái tim, màu nhiệm run lên. Khoảnh khắc đó, ngay ở trước mắt ! Khoảnh khắc đó, trong hơi thở này ! Là gì, mà nhanh hơn điện, Là gì, mà vấn vương sầu khổ trong lòng? Là tâm ý… [Chương 95]

Nguơi nói ta quay đầu là bờ, nhưng đối với ta bến bờ chính là biển cả đó. [Chương 98]

Hồng nhan xa, tương tư khổ

Lòng ta có ý mà khó bồi đắp

Mười năm tình tứ trăm năm trôi qua

Không cắt đứt được mối tương tư khó dứt [Chương 99]

… Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy. Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào. Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ. Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?” “Trương sư đệ !” Nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói: “Nguơi đã trở lại ?” Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã… … … Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi… [Chương 100]

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần một nhân ảnh. Tương tư…. khắc cốt ghi tâm… Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng. Là gương mặt của một người.” [Chương 107]

Ranh giới sinh tử, ngươi nghĩ đến điều gì? Là cơn mưa đêm trên núi trúc nhiều năm về trước? Hay là thân ảnh nhợt nhạt bên mình lúc rơi xuống vực sâu không đáy? Khi hoảng hốt nghĩ về quá khứ, chính là nụ cười u ám trong lần đầu gặp gỡ … [Chương 114]

Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua. Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi ? [Chương 115]

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai một mình múa kiếm! [Chương 120]

Nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì ta sớm đã giết cả thiên hạ rồi. [Chương 143]

Tu đạo để làm gì? Sống để làm gì? Thế nào là chính, thế nào là tà?” “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì người mình yêu.” [Chương 146]

Nếu không phải tình sâu thăm thẳm đến mức khó tự kiềm chế, sao có thể từ mềm mỏng ôn nhu chợt chuyển thành lạnh lùng như hơi sương. [Chương 174]

Thế gian này, một đời một kiếp, làm sao tìm được một người khả dĩ có thể bên cạnh mình cho tới lúc đầu bạc, nhất sinh bất biến? [Chương 175]

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu không có, phải chăng là bi ai? Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả! [Chương 211]

Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây,ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao. [Chương 228]

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? [Chương 235]

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ, rồi cả hai cùng bật cười.

Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang trôi theo gió, vang vọng đi khắp nhân gian. [Chương 258] Câu hay nhất và là thương hiệu của Tru tiên: THIÊN ĐỊA BẤT NHÂN, DĨ VẠN VẬT VI SÔ CẨU tạm dịch là Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.

Trích Dẫn Hay Trong Ngôn Tình

Trích dẫn hay trong ngôn tình: Cô gái à, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

Trích dẫn hay trong ngôn tình

1. Cô gái à, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.

2. Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, nhưng tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên.

3. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.

4. Tình cảm phải mông lung mới thấy đẹp, nếu tớ tỏ tình, người ta không có tình ý đó thì tớ xấu hổ biết bao, chỉ cần không nói ra thì mãi mãi tớ sẽ có hi vọng, cũng có cái để nhớ. Biết đâu đến một ngày nào đó ước mơ sẽ biến thành hiện thực, hóa ra anh ấy cũng yêu thầm tớ.

5. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.

6. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

7. Đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng.

8. Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chúng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời.

9. Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.

10. Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.

Trích Dẫn Hay Trong Manga Và Anime

Tokoyo Babylon

– You can’t save anyone. Do you think you can save everyone when you don’t understand their pain? Cậu không thể cứu ai cả. Cậu nghĩ cậu có thể cứu vớt người khác trong khi cậu không hiểu nỗi đau của họ ư ? Subaru (Tokyo Babylon)

Death Note

Remu ( Death Note )

– Tôi là thầy giáo vì đại nhất thế giới Onizuka (Great Teacher Onizuka)

Imadoki

– Sakura là sakura, hoa mai là hoa mai, co người cũng như hoa, sống sao cho có ích là được! Tanpopo (Imadoki)

Shin Angyo Oshi

– Thế giới này như 1 màn nhện, chúng ta ko thể nào thoát khỏi nó. (Shin Angyo Oshi)

– Con người luôn tin vào kỳ tích khi họ trở nên tuyệt vọng. Nhưng vì chúng ta cũng là con người nên sẽ nhận ra rằng kỳ tích chỉ là ảo tưởng. Munsu (Shin Angyo Oshi)

Munsu (Shin Angyo Oshi)

– Tuyết dù rơi trên mặt đất và bị dơ bẩn thì nguyên thể của nó vẫn là màu trắng tinh khiết. Munsu (Shin Angyo Oshi)

Yaiba

– Nếu dễ dàng thì chẳng ai gọi đó là ước mơ nữa… Yaiba (Yaiba)

Hana Yori Dango

– Cứ gục đầu vào ngực tôi đi. Hãy để tôi làm chỗ dựa cho bạn Rui Hanazawa (Hana Yori Dango)

– Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của bạn là mình hạnh phúc rồi Tsukushi (Hana Yori Dango)

– Anh sẽ đợi cho đến khi em chấp nhận anh. Dù 10 năm, 20 năm hay hơn thế nữa .Dù cả thế giới đối địch với em , thì anh luôn ở bên em, bảo vệ em” Tsubaki’s husband (Hana Yori Dango)

Fruits Basket

– Tớ không cho rằng nhút nhát là điều hay. Nhưng cũng không tin cứ mạnh mẽ là tốt. Ai đó nói cá lớn nuốt cá bé, nhưng chúng ta không phải là động vật mà là con người. Yuki (Fruits basket)

– Khi bóng tối tràn ngập, người ta mong đợi ánh sáng…Tất cả đều có giá trị của nó. Dù vấp ngã, phạm sai lầm cũng không phải là điều xấu. Khi tự hỏi “Mình đã rút ra được gì ?” thì mình đã hiểu được giá trị của những lần vấp ngã ấy. Kyoko (Fruits basket)

– Một ngày nào đó, khi mỗi người chọn cho mình một con đường , sẽ có lúc cảm thấy nản lòng, cô độc…Nhưng đừng vội thất vọng. Nhất định sẽ có người tiếp sức cho mình…để đi tiếp con đường đó. Kyoko Honda (Giỏ trái cây)

Hikaru No Go

– Nếu như cậu cứ tiếp tục theo đuổi aỏ ảnh của tôi,một ngày nào đó cái tôi thực sự cuả tôi sẽ theo kịp cậu. Shindou Hikaru ( Hikaru no go)

Fullmoon Wo Sagashite

– Nếu em có thể chuyển nỗi đau thành lời bài hát…nước mắt tuôn trào và em thấy mình dường như đang khóc…hình bóng anh vẫn lặng yên và trở nên rạng rỡ dưới ánh trăng sáng thật ấm áp và dịu dàng.Có những lúc em cảm thấy lạnh lẽo…chỉ vì một chút vô tâm của anh.Nhưng em tin rằng anh mãi là người em yêu quí nhất.Trong nhưng cơn mưa buốt giá,chỉ mình anh mới có thể sưởi ấm trái tim em.Mãi mãi chỉ mình anh thôi… Fullmoon (Fullmoon wo sagashite) Samurai Deeper Kyo

– Người được gọi là samurai, nói gì thì nói vẫn là loại người chỉ biết vung kiếm giết người…Đúng thế…Và nếu đã vậy…thì ít nhất anh sẽ dùng kiếm ấy để bảo vệ những người quan trọng đối với anh…Vì những người yêu quý anh…Và vì anh không muốn mất đi những nụ cười tươi như nụ cười của em… Sanada Yukimura (Samurai Deeper Kyo)

Pretear

– Tôi muốn trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn… Để nhược điểm của mình không tổn hại người khác… Tôi muốn kiên cường hơn!! Rồi sau đó, dù chút ít cũng được, tôi muốn bảo về những người quan trọng của mình, những sự vật đáng trân trọng! Awayuki Himeno (Pretear) Tokyo Crazy Paradise

– Đối với một người sống nghiêm túc thì đó là một bức tường sắt không thể lung lay, phải bằng mọi cách để vượt qua bức tường chắn trước mặt, nhưng sau khi vượt qua bức tường chắn đó thì bức tường đó sẽ đổ sập ngay xuống bản thân mình Cậu hiểu ý tôi chứ ? Nếu bước vào con đường phạm tội, chính bản thân mình cũng bị hủy hoại Takuma Koukuzi (Tokyo Crazy Paradise)

Flame Of Recca

– Đã là con người thì phải luôn tự hoàn thiện mình chứ! Fuuko Kirisawa ( Flame Of Recca) Monster

– Không ai thực sự muốn chết cả. Tenma (Monster)– Em phải cố gắng sống .Vì tôi đã mất tất cả để em được sống Tenma ( Monster )

– Con quái vật trong người tôi đang lớn dần lớn dần… (Monsters)

Koucha Ouji (Hoàng tử hồng trà)  – Sự vật quanh ta muôn hình muôn vẻ. Không cần phải gấp gáp, cũng không cần phải chậm rãi, cứ để mọi việc theo đúng tuần tự của nó. Đi nhiều nơi sẽ gặp nhiều tình huống khác nhau. Kevin (Koucha Ouji – Hoàng tử hồng trà)

Saint Seiya

– Hoa nở rồi lại tàn.Sao tỏa sáng rồi lại biến mất.Cả vũ trụ mênh mông cũng phải đối mặt với thời khắc bị hủy diệt. Vì vậy,đời người chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy,con người dù biết yêu thương hay chỉ biết hận thù,dù vui vẻ hay buồn bã,chiến đấu hay giúp đỡ lẫn nhau…rồi sau đó cũng đi đến một giấc ngủ vĩnh hằng Shaka (Saint Seiya)

Godhand Teru – Bàn tay thần sầu

– Mỗi người chúng ta đều chào đời với tấm thân trần trụi. Khi sinh ra, mình khóc còn người ta thì cười. Chân giá trị của 1 con người là sống sao để khi chết đi, mình cười còn mọi người phải khóc Teru (Godhand Teru – Bàn Tay Thần Sầu )

Hoa Hướng Dương

– Anh phải ra đi bởi vì anh không còn sự chọn lựa nào khác nhưng dù chúng ta có ở nơi nào trên thế giới này ,thiên đàng hay địa ngục thì tình yêu của anh đối với em chỉ có nhiều hơn chư không hề ít đi .Chỉ cần một ngày nào anh còn sống ,trái tim anh còn đập thì hình ảnh của em vẫn mãi còn trong trái tim anh ,anh hứa với em điều đó . Tatsuya Asayo (Sunflower – Hoa Hướng Dương )

Youth Gone Wild – Tuổi Trẻ Cuồng Nhiệt

– Thượng Quan Phi à, đừng cố chấp nữa. Người ta không hiểu mình, anh thấy vui lắm sao ? Tiểu Khiết (Youth Gone Wild)

Thượng Quan Phi ( Youth Gone Wild )

– Reckless Life (Youth Gone Wild)

Vocals: Vương Tường

Đâu là ý nghĩa cuộc sống này? Tôi không muốn như thế Ai? ai có thể thay tôi những ngày tháng này, cuộc sống này? tôi không muốn tiếp tục Khi buông trôi chính mình, tôi chìm xuống Thượng Đế có nghe con kêu cứu? Con tin vào ngài nhưng sao con vẫn chưa vui? Đành tiếp tục thôi… Black Jack Black Jack (Black Jack)

– Con người phạm tội đã có con người xử phạt.. nhưng con người lại có cả quyền xử phạt động vật ư ?

– Vẻ đẹp chỉ là trào lưu bên ngoài. Những gì tự nhiên vẫn là đẹp nhất.

Black Jack (Black Jack)

Cuộc sống phiêu lưu ai có thể nói với tôiĐâu là ý nghĩa cuộc sống này? Tôi không muốn như thếAi? ai có thể thay tôi những ngày tháng này, cuộc sống này?tôi không muốn tiếp tụcKhi buông trôi chính mình, tôi chìm xuốngThượng Đế có nghe con kêu cứu? Con tin vào ngài nhưng sao con vẫn chưa vui?Đành tiếp tục thôi…Black Jack – Trái đất của chúng ta đang lâm bệnh, cần có những bác sĩ chữa bệnh cho nó..!Black Jack (Black Jack)Black Jack (Black Jack)

– Vì biết cười nên con người mới là động vật bậc cao. Black Jack (Black Jack)

– Phải tiếp tục sống! Sẽ có những ngày chúng ta mỉm cười hồi tưởng lại những gian nan trong quá khứ! Black Jack (Black Jack)

– Con người muốn sống một cách bình thường vui vẻ thì không nên biết cuộc sống ngắn hay dài. Black Jack (Black Jack)

– Khi trái tim em chẳng có máu hay vết thương và em thật sự không biết đau ở đâu hoặc vì sao thì giấc mơ chính là nơi mà người ta có thể thấy được tại sao họ đau khổ.

Black Jack (Black Jack)

Ah! My Goddess

– Mỗi con người sinh ra đều có những đặc tính và sở trường riêng, có một qủa tim riêng của chính mình ko ai giống ai. Nhưng, đó ko phải là sự bất công, mà đó là để mỗi con người đều có sở trường riêng va tiềm năng riêng. Belldayday (Ah! My Goddess)

Tenshi wo Tsukuru

– Trên trái đất này, con người nhiều đến mức ko thể đếm hết được. Thế mà, chúng ta vẫn gặp nhau. Yuki (Tenshi wo Tsukuru)