Xu Hướng 3/2023 # Tuyển Tập Bài Thơ Về Mẹ Kế Đặc Sắc Nhất # Top 3 View | Dtdecopark.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Tuyển Tập Bài Thơ Về Mẹ Kế Đặc Sắc Nhất # Top 3 View

Bạn đang xem bài viết Tuyển Tập Bài Thơ Về Mẹ Kế Đặc Sắc Nhất được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

U nằm dưới cỏ mười năm Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi Lạ chưa, mợ đã đấy rồi! Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm

Mợ gầy tong ruột cọng rơm Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về Áo nâu, tóc vấn, nón mê Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau

U đi để lại vườn dâu Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo Một con thơ dại gieo neo Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!

Mợ về làm bạn thầy tôi Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba Gánh hàng mợ bán chợ xa Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều

Những đêm trăng sáng, gió hiu Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi Ấp iu giọt máu mồ côi Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru

Mợ giờ cũng hoá mùa thu Nghe heo may thổi lòng như trút vàng Đêm qua tôi gọi đò sang Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…

NÓI VỚI CON CỦA CHỒNG

Sao con không nói một câu Như lời nũng mẹ từ lâu chẳng còn Sao con chẳng thể xưng “con” Cho dì cảm thấy ấm hơn căn nhà? Cứ lầm lũi bước vào, ra Cho dì tủi phận mẹ gà con…ngan Đời gì quá buổi chợ tan Nhà con sảy nghé tan đàn khổ đau Dì không hoa trắng cài đầu Về nhà con chỉ cơi trầu nồng say Con là con gái thơ ngây Đàn ông, cha chẳng bù đầy được đâu Dạy con kết tóc, gội đầu Nấu ăn, giặt giũ, vá khâu áo quần Bàn tay hiền dịu tảo tần Bưng cơm rót nước ân cần trước sau Dì không mang nặng đẻ đau Đứt dây mà xót thương bầu, bí ơi! Kệ cho bánh đúc mấy đời Người ăn người lại nói lời nghiệt cay

Sang ngang một chuyến đò đầy Sông sâu run cả vòng tay đôi bờ Đêm nay cánh cửa khép hờ Dì không ngủ được nằm chờ bước con.

Dì Ghẻ 

“Mấy đời bánh đúc có xương, Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”….

Bến đời khó đoán đục trong Lấy chồng, làm lẽ ai mong bao giờ. Cũng là mép nước, thân cò Mấy ai sung sướng khi lo con người. Vì chồng thương lấy con côi, Miếng cơm ngậm đắng miệng cười thế gian. Thôi đành nhận lấy tiếng oan (xưa nay dì ghẻ gian ngoan cũng nhiều) Chỉ mong con hiểu, chồng yêu. Một thân gánh hết trăm điều mỉa mai. Nhủ lòng:Đời có hai tai, Bàn tay ngón ngắn, ngón dài khác nhau. Con mình mang nặng, đẻ đau Có người còn bỏ kể đâu con chồng. Người ngoài thương xót miệng không, Mình đây “khác máu tanh lòng” nuôi nhau. Mai cua chẳng gọi là đầu, Cũng từng sẻ cháo, nhường rau một nhà. Kể chi con vịt mẹ gà, Ngẫm tình bầu bí khi xa cũng buồn. Con mình, ai chẳng thương hơn, Mà xui cô Tấm oán hờn làm chi. Trẻ thơ có tội tình gì, Phải mang tiếng Cám từ khi lọt lòng. Người đời miệng bẫy, lưỡi chông Bớt lời có thiệt mất đồng nào đâu. Đừng thêm tiếng ác cho nhau, Trần gian vốn đã khổ đau nhiều rồi…. …Không may duyên phận thiệt thòi. Chỉ mong làm một con người….khó ghê….

Nếu mẹ là…

Nếu mẹ bỗng hoá thành vầng trăng Thì con xin được làm dòng suối mát Suối chan hoà trong ánh trăng bát ngát Con ngoan hiền trong tình mẹ bao la Nếu mẹ bỗng là một vầng dương Con xin làm một loài cây cỏ Cây không thể thiếu mặt trời đỏ Cũng như con chẳng thể thiếu người Nếu mẹ bỗng tan thành cơn gió Con sẽ là đồng ruộng xanh tươi Gió mơn man ngọn lúa vui cười Hai mẹ con ta cùng ca hát Nếu mẹ bỗng… Thôi mẹ ơi mẹ đừng là gì nữa Con muốn mẹ chỉ là mẹ thôi Mẹ của con có một trên đời

Mẹ của con

Khi con chưa gọi sõi tiếng cha Con đã chỉ còn có mẹ Cha ra đi khi con còn quá bé Trong trí nhớ con chỉ có bóng mẹ gầy. Hai mươi năm rồi mẹ ơi từ ngày ấy Mẹ bên con sớm tối nhọc nhằn. Lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con. Hai mươi năm qua mẹ ơi con vẫn nhớ Những đêm con sốt cao mẹ thức trông con Mẹ nắm chặt tay con mỗi lúc cựa mình Con nào có thể quên được bàn tay mẹ. Con lớn lên trong tình thương của mẹ Mẹ là mẹ, là cha, là người bạn của con. Hai mươi năm mẹ đã cùng con Dõi theo con từng nhịp chân con bước. Con giờ đây đã lớn khôn hơn trước Nhưng vẫn là con bé bỏng thưở nào Bàn tay mẹ vẫn ấm áp làm sao? Vẫn là bàn tay con luôn ghi nhớ. Con vẫn biết và con luôn nhớ Con vẫn còn chưa nói một điều Là câu nói con đã nâng niu Dù giản đơn chỉ là: “Con yêu mẹ”…

Thơ tặng mẹ.

Người ta có mẹ có cha Con thì chỉ còn có mẹ Bao năm qua dáng mẹ lặng lẽ Sớm tối nhọc nhằn vất vả vì con Bao yêu thương mẹ dành hết cho con Và dành lấy những phần cay đắng nhất Ngày giáp Tết ngoài trời mưa lất phất Người với người rộn rã lễ tình nhân Mẹ của con vẫn lặng lẽ âm thầm Đón sinh nhật như bao ngày bình dị Mẹ hạnh phúc, giọt nước mắt trên mi Khi mẹ biết con ko quên sinh nhật mẹ Con ngượng ngùng với lọ hoa cắm vụng Mẹ nâng niu, mẹ đặt giữa nhà Và bất kỳ ai hỏi đến lọ hoa Mẹ hãnh diện khoe con trai đã tặng Ôi bao năm với đôi vai chất nặng Một ngày vui làm mẹ trẻ hơn Và khi con ngày một lớn khôn Con cũng bớt nhiều phần ích kỷ Nhìn dáng mẹ, lòng con thầm nghĩ Ước mong sao mẹ cứ mãi tươi cười Không tất bật, ko vội vã lo toan Mẹ hạnh phúc thì con vui biết mấy Con yêu sao dáng mẹ con gầy Con tự hào vì con là con mẹ Con mong ước trở về ngày thơ bé Được ngủ ngon trong tiếng mẹ ru Ở ngoài kia trong tiếng gió vi vu Con chợt nghe thấy lời ru của mẹ Lại đưa con về những ngày thơ bé Con cảm ơn mẹ đã là mẹ của con

Bài thơ về mẹ

Xa mẹ con thành bé bỏng Giờ này mẹ ngủ ngon chưa? Hà thành gió mùa đông bắc Con ngồi đếm khắc giao mùa Con đi chắc nhà vắng lắm Bản nhạc con thích, ai nghe? Chiếc xe con thường đi học Chắc bụi đã bám còn gì Tóc con đã dài rồi đấy Vắng con mẹ gỡ tóc mình Niềm vui xẹt qua tờ giấy Nỗi buồn đứng lại, lặng thinh Thơ con tặng cho người khác Viết về mẹ chẳng là bao Phố sâu gió mùa đông bắc Trong con bóng mẹ ngọt ngào.

Mẹ

Mẹ chẳng sinh ra con Trong con luôn có mẹ Dẫu nay mẹ chẳng còn Dẫu khi con biệt thế

Mẹ của anh

Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh: Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa… Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu tự những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em

Mẹ kế

U nằm dưới cỏ mười năm Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi Lạ chưa, mợ đã đấy rồi! Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm Mợ gầy tong ruột cọng rơm Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về Áo nâu, tóc vấn, nón mê Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau U đi để lại vườn dâu Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo Một con thơ dại gieo neo Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi! Mợ về làm bạn thầy tôi Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba Gánh hàng mợ bán chợ xa Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều Những đêm trăng sáng, gió hiu Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi Ấp iu giọt máu mồ côi Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru Mợ giờ cũng hoá mùa thu Nghe heo may thổi lòng như trút vàng Đêm qua tôi gọi đò sang Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…

Công Ơn Của Mẹ

Vất vả từ thuở còn son Nay ngày của Mẹ mà con chưa về Đường dài con vẫn mải mê Ân tình, nhân nghĩa, lời thề nặng vai. Tóc huyền nay đượm sương mai Nỗi lòng Mẹ cũng nguôi ngoai, dịu dần Con ghi ơn Mẹ ngàn lần Con tạc nghĩa Mẹ muôn phần kính yêu. Mẹ cho con thật là nhiều Hoa thơm, trái ngọt, lẽ điều phải hay Suốt cuộc đời Mẹ dang tay Đón đàn con nhỏ đêm ngày chờ mong. Vẫn là dòng giống Lạc Long Mẹ Âu Cơ mãi là vòng tay êm Canh khuya bóng Mẹ bên thềm Lời ru, câu ví con thêm lớn dần Trưởng thành – con vẫn rất cần Mẹ bên con mãi – là xuân cho đời Ngày của Mẹ – con dâng lời Công ơn của Mẹ trọn đời con ghi.

Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đờigiótạt vớimưatuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Đốt lửa cho đời tan khói sương Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao với Biết đến bao giờ trông thấy nhau Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Bầm Ơi

Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm… Bầm ơi có rét không bầm! Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn Bầm ra ruộng cấy bầm run Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non Mạ non bầm cấy mấy đon Ruột gan bầm lại thương con mấy lần. Mưa phùn ướt áo tứ thân Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu! Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe! Con đi trăm núi ngàn khe Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm Con đi đánh giặc mười năm Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi. Con ra tiền tuyến xa xôi Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền. Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân. Con đi xa cũng như gần Anh em đồng chí quây quần là con. Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí Bầm quý con, bầm quý anh em. Bầm ơi, liền khúc ruột mềm Có con có mẹ, còn thêm đồng bào Con đi mỗi bước gian lao Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm! Bao bà cụ từ tâm như mẹ Yêu quý con như đẻ con ra. Cho con nào áo nào quà Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi. Con đi, con lớn lên rồi Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con! Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm. Mẹ già tóc bạc hoa râm Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con…

Tình Mẹ

MẸ trải hết cuộc đời khó nhọc NẰM bên con bao bọc chở che CHỖ khô tròn giấc con nghe ƯỚT thì là chỗ Mẹ nằm kề bên CANH đến lúc con êm giấc ngủ SƯƠNG đêm dày ấp ủ cho con CHỖ nào lành lạnh da non KHÔ hong sưởi ấm cho tròn cả đêm LÓT cả những ngọt mềm hơi Mẹ TIẾNG ầu ơ nhè nhẹ du dương RU con suốt cả canh trường NHƯỜNG con tất cả tình thương của mình CON lớn giữa bao tình của Mẹ THƠ ngây nào hiểu lẽ yêu thương MẸ NẰM CHỖ ƯỚT CANH SƯƠNG CHỖ KHÔ LÓT TIẾNG RU NHƯỜNG CON THƠ .

Tình Mẹ Con

Con đường trần thế mẹ đi, Gian truân, khổ ải cũng vì đàn con. Nắng mưa, dâu bể lách lòn, Mẹ rèn con rõ dại khôn trường đời. Từ con đường cũ xa xôi, Mẹ con chung bước nổi trôi quê người, Đói, no, vẫn sáng nụ cười Cơm độn khoai sắn cuối đời còn mơ Hồi tưởng lại tuổi ấu thơ, Ngày trong tay mẹ, hồn ngơ ngẩn buồn. con giờ như nước xa nguồn, Ngắm di ảnh Mẹ lệ tuôn lặng thầm. Mẩu tử nghĩa nặng, tình thâm, Không ngờ cách biệt cõi âm dương rồi. Mồ côi tội lắm Mẹ ơi! Bóng Mẹ vời vợi một thời tìm đâu? Kiếp tằm còn trả nợ dâu, Kiếp người, con phụ ân sâu Mẹ rồi, Hận lần để Mẹ chơi vơi! Con đi nửa tháng, bặt lời viếng thăm Đêm đêm con đốt hương trầm, Noi gương Mẹ giữ chánh tâm an bình. Hy vọng ở kiếp lai sinh, Con tròn chữ hiếu trọn tình mẹ con

Tình Mẹ

Dù con đếm được cát sông Nhưng không đếm được tấm lòng mẹ yêu Dù con đo được sớm chiều Nhưng không đo đượctình yêumẹ hiền Dù con đi hết trăm miền Nhưng tình của mẹ vẫn liền núi non Dù con cản được sóng cồn Nhưng không ngăn được tình thương mẹ dành Dù con đến được trời xanh Nhưng không đến được tâm hành mẹ đi Dù con bất hiếu một khi Tình thương mẹ vẫn thầm thì bên con Dù cho con đã lớn khôn Nhưng tình mẹ vẫn vuông tròn trước sau. Ôi tình mẹ tợ trăng sao Như hoa hồng thắm một mầu thủy chung Tình của mẹ lớn khôn cùng Bao dung vạn loại dung thông đất trời. Ôi tình mẹ đẹp tuyệt vời Làm con hiếu thảo trọn đời khắc ghi!

Tình Mẹ

Mẹ là chiếc nôi êm Ru con lời ngọt mềm Từng đêm trong mòn mỏi Lời ru thiết tha thêm Mẹ là mặt trời soi Theo con bóng bên đời Xua tan mây mờ phủ Cho con hoài thắm tươi Mẹ làánh trăngmơ Cho con tuổi mộng chờ Mênh mang tình biển rộng Ủ nồng trái tim thơ Mẹ là một bà tiên Xóa tan vạn ưu phiền Con về trong mắt lệ Vòng tay Mẹbình yên Mẹ… vô vàn cao cả Tình thương trên tình thương Bao la… kỳ diệu quá Tình Mẹ trái tim nồng!

Tình Mẹ

Xin mây ngàn một chút màu xanh Thật e ấp con chườm lên tóc mẹ Mái tóc óng ả một thời… son trẻ Theo thời gian mưa nắng bạc màu Mùa bão giông sương gió dãi dầu Mắt sâu thẳm lo ngày giáp hạt Mẹ tảo tần cho con ăn học Mòn mỏi thân gầy mẹ có quản gì đâu ! Năm tháng bốn mùa một tấm áo nâu Trời nắng gắt áo mồ hôi vắt nước Xót xa gió Lào khô rang rốc Lặn lội thân cò che chở mạ non… Vun vén giữ dành mẹ để cho con Đủ lông cánh con rời xa khuất Đường phía trước gian nan con bước Chắp tay nguyện cầu mẹ thao thức hằng đêm… Qua núi sông sâu bão nổi thác ghềnh Con mãi thầm mong ngày về bên mẹ Tiếng ầu ơ ngọt ngào khe khẽ Rưng rức trong lòng con lắm mẹ ơi…

Bài Ca Tình Mẹ

Có câu hát tên là bất diệt Là tiếng ru của mẹ hôm nào Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc Khi con mới từ trong bụi đất Qua mẹ cha để có hình hài Giọt mồ hôi tần tảo hôm mai Để con biết vẫy chàocuộc sống Lấy nước mắt đổi thành cơm nóng Dùng máu xương nuôi dưỡng thân hình Có tiếng hát tên là hy sinh Là ơn gọi trời dành cho mẹ Ru con ngủ để ngồi lặng lẽ Bài hát kia im bặt trong lòng Lại ngày mai quảy gánh long đong Vì cuộc sống lưng còng vai mỏi Mẹ cứ bước qua từng khoảng tối Sức mạnh nào vượt những chông gai? Sỏi đá kia rướm máu đường dài Nhưng ánh mắt tin yêu vẫn cháy Sức mạnh! Sức mạnh kia là đấy! Ngày lớn khôn con lạy trời cao Để cho con được biết ngọt ngào Mà mẹ phải quen mùi cay đắng Con hiểu rõ những điều sâu lắng Lớp học nào dạy được cho con Nhìn mẹ cha thân thể hao mòn Con thêm hiểu tình yêu thập giá Có câu hát tên là vàng đá Là tiếng ru của mẹ hôm nào Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc…

Chỉ có thể là mẹ

Nắng dần tắt trên con đường nhỏ Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu Mẹ về để nấu cơm chiều Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng Cả đời mẹ long đong vất vả Cho chồng con quên cả thân mình Một đời mẹ đã hy sinh Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn Rụng rồi thương lắm hàm răng Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời Tình của mẹ sáng ngời dương thế Lo cho con tấm bé đến già Nghĩa tình son sắt cùng cha Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi Con đi khắp chân trời góc bể Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung. Mẹ hy sinh cả cuộc đời vì chúng con.

Thơ về mẹ

Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi Con thương mẹ đêm ngày tần tảo Thức đêm dài mẹ may áo cho con Gió đồng nội trưa hè nắng nóng Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng Lo cho con yên giấc cơn đau Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ Mỗi lần mẹ về với chị em con Đem cho con muôn điều hạnh phúc Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ Để mỗi lần mẹ đánh con đau Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ Giờ lớn khôn con cố học hành Con sẽ bay cao bay xa mãi Tìm đến ánh sáng của tương lai Tìm ra người bạn con mong ước Giữ mãi hình mẹ ở trong con Đảm việc nhà lo toan việc nước Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó Người bạn như mẹ, mẹ của con Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con” Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc Dạy cho chúng con biết điều hay Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi! Con muốn ở bên mẹ như thuở bé Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.

Tuyển Tập Những Bài Thơ Cảm Động Rớt Nước Mắt Về Mẹ

Mọi hôm mẹ thích vui chơi Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu Lá trầu khô giữa cơi trầu Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay Cánh màn khép lỏng cả ngày Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa Nắng mưa từ những ngày xưa Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan Khắp người đau buốt, nóng ran Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm Người cho trứng, người cho cam Và anh y sĩ đã mang thuốc vào Sáng nay trời đổ mưa rào Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương Cả đời đi gió đi sương Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi Mẹ vui, con có quản gì Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca Rồi con diễn kịch giữa nhà Một mình con sắm cả ba vai chèo Vì con, mẹ khổ đủ điều Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn Con mong mẹ khỏe dần dần Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say Rồi ra đọc sách, cấy cày Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.

GỞI MẸ

THƠ VỀ MẸ

NGÀY XƯA CÓ MẸ

Khi con biết đòi ăn Mẹ là người mớm con muỗng cháo Khi con đòi ngủ Mẹ là người thức hát ru con Bầu trời trong mắt con Ngày một xanh hơn Là khi tóc mẹ Ngày thêm sợi bạc

BÀI THƠ DÂNG MẸ

ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Bông Hồng Vàng

LÒNG MẸ

MẸ

NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA

MẸ ƠI, ĐỜI MẸ

Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. “Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!” Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.

BÀI THƠ VỀ MẸ

Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non, ……. Thơ của con nhỏ chưa bằng hạt bụi. Lạc lõng phương trời, bước đi thui thủi, Sương tuyết phôi pha nhuốm bạc mái đầu. Bỏ quê hương trang trải những niềm đau, Mà năm tháng chưa phai mờ dông bão. Nghĩ đến Mẹ suốt cuộc đời tần tảo,

Con đòi theo níu vạt áo không rời. Tay dắt con vẫn nặng trĩu đôi vai, Đường quan dài giữa trưa hè gắt nắng. Con lủm đủm quẩn quanh theo gánh nặng, Cát bỏng chân con, nước mắt mẹ trào. Không chỗ nào có bóng mát cây cao, Để ngồi đỡ tạm thời vài ba phút. Câu chuyện xưa Mẹ từng lo chăm chút, Cõi lòng con rơi lệ biết bao lần. Đã già rồi sao cứ mãi tủi thân, Con còn nhỏ, Mẹ đã sớm về Tiên Phật. Cay đắng ngọt bùi, cuộc đời chơn chất, Công danh lật đật, có trước không sau. Con cố gắng vươn vai làm lại từ đầu, Khi nắng sớm, mưa trưa, khi bão tố, Vẫn vững tâm như tuồng có Mẹ độ. Khi đặt bút cảm xúc đó lại dâng tràn, Mắt cay cay, lòng nhớ Mẹ vô vàn ! Nên vần thơ cứ loay hoay chi lạ, Ý lộn xộn tuôn ra khắp mọi ngả, Như đời con trôi dạt chốn trời xa.

Những câu thơ hay về mẹ thật cảm động và ý nghĩa. Thật thương mẹ biết bao. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con. Ngoài ra bạn có thể tham khảo những câu nói hay về gia đình để cảm nhận tình cảm của mẹ của cha.

Tuyển Tập 99+ Stt Buồn Về Đêm Khuya Thanh Vắng Đặc Sắc Nhất

Stt buồn về đêm khuya, tan nát cõi lòng

+ Không biết từ bao giờ mình đã có thói quen thức khuya như thế này nhỉ.

+ Mấy nay trời nóng nực ghê. Một mình pha ly nước chanh lon ton lên sân thượng ktx. Tưởng đêm khuya thanh vắng ko có ai, chủ ý lên cho mát rồi vu vơ nghĩ lung tung chứ. Ai ngờ lại có người ngồi đàn ghita, trông cô đơn đến lạ.

+ Thôi thì người ta một góc. Mình một góc vậy. Dù sao vẫn lời là được nghe ghita miễn phí.

+ Đêm khuya… Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó… Hoặc có khi trống rỗng! Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng. Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang. Tiếng lòng ai đâu hay!

+ Đêm dài dằng dặc, mình tôi ôm nỗi nhớ nhung, sầu muộn ai đã gieo vào lòng. Màn đêm tĩnh lặng, dòng suy nghĩ miên man, người ở phương xa mang theo cả trái tim tôi đi mãi.

+ Nơi đồi núi phía xa, có một khe rãnh nhỏ, đều đã bị bao trùm bởi bóng đêm, vạn vật như bị bọc vào trong tấm vải đen.

+ Hãy nhắm mắt cho ngày dài khép lại…Đêm khuya rồi…Chúc ai đó ngủ ngon!

+ Màn đêm sâu thẳm, ánh đèn thưa thớt, len qua khung cửa nhỏ, chăm chú nghe sẽ nghe được tiếng mưa rơi trên những khung cửa pha lê, giống như cây kim đâm thủng màn đêm tĩnh lặng.

+ Đêm dù thế nào cũng vẫn là đêm, sao thoát khỏi sự tĩnh mịch, sao tránh khỏi sự ưu thương, ảm đạm. Là đêm, là tịch mịch, là ưu thương, là đêm thê lương đến xót xa, không phải sao.

+ 80% những người thức khuya đều buồn, cô đơn hay nhớ về ai đó.

+ Đem đau thương cùng cô độc khắc lên trang giấy, trải qua thời gian cuối cùng cũng trở thành bia đá ẩn sâu nơi đáy lòng.

+ Đêm khuya lắm rồi. Chắc ai đó ở phương trời xa đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào. Còn ta vẫn ở đây ngắm trăng, nhờ những vì sao mang đến cho ai đó những điều tuyệt vời nhất.

+ Trong màn đêm cô độc, quả nhiên vẫn không có cách nào cảm nhận được những bông pháo hoa rạng rỡ ban ngày. Mà ban ngày cũng chẳng thể chạm tới nỗi cô đơn trong màn đêm.

+ Đêm khuya lắm rồi nhưng sao tôi chẳng hề chợp mắt nổi? Dẫu cho cuộc sống quá bộn bề khiến tôi lạc lõng riêng mình tôi.

+ Đêm dài dằng dặc, mình tôi ôm nỗi nhớ nhung, sầu muộn ai đã gieo vào lòng. Màn đêm tĩnh lặng, dòng suy nghĩ miên man, người ở phương xa mang theo cả trái tim tôi đi mãi.

+ Đêm khuya, nhạc du dương, tâm trạng con người là sự kết hợp có vẻ hoàn hảo của một bức tranh ảm đạm và cô đơn.

+ Nơi đồi núi phía xa, có một khe rãnh nhỏ, đều đã bị bao trùm bởi bóng đêm, vạn vật như bị bọc vào trong tấm vải đen.

+ Mình tôi lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch. Chúng tôi là đôi bạn tri kỉ lắng nghe tâm sự hàng đêm.

+ Ban đêm cho ta cái quyền lợi được thả hồn vào dòng suy nghĩ miên man, được hưởng sự yên tĩnh do những trang sách đem lại, khẽ nở một nụ cười, mọi thứ rồi cũng sẽ bình ổn trở lại.

+ Đêm về là lúc ta sống thật với chính bản thân mình nhất. Ta làm những điều mình thích một cách điên loạn mà chẳng hề sợ ai chê cười.

+ Ta bầu bạn với màn đêm lạnh giá, để trút bầu tâm sự vào hư không. Ở ngoài kia ngột ngạt quá chui vào lánh tạm có được không.

+ Đêm là lúc bản thân sống thật nhất, tự nằm suy nghĩ lung tung, rồi khóc, rồi buồn cứ thế tràn về. Vì chỉ trong bóng tối, không ai có thể thấy sự yếu đuối của tôi cả.

+ Khóc một mình trong đêm mệt lắm người ơi. Hãy nhắm mắt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Ngày mai ánh nắng rạng rỡ lại khiến ta mỉm cười.

+ Ở màn đêm có hai thứ rất quyến rũ. Đó là bóng tối và sự yên lặng. Bóng tối thì có thể che dấu rất nhiều thứ. Còn sự yên lặng thì có thể giết chết rất nhiều thứ.

+ Đêm đến chúc em ngủ ngon và nhiều giấc mơ đẹp, trái tim anh luôn nghỉ đến em dù em đã trao trái tim em cho người khác.

+ Nhiều đêm muốn đi về con phố xa. Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà.

+ Đôi khi ngủ rồi, nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại để chờ tin nhắn của ai đó, Và vội nhận ra… mình là gì của người ta đâu mà đợi.

+ Đêm giật mình thấy lòng trống rỗng. Yêu thương đậm sâu rồi cũng phai màu.

+ Chắc cái cảm giác cô đơn một mình sẽ khiến một trái tim tổn thương, nhưng với tôi cô đơn một mình chính là người thân của tôi mỗi khi đêm về.

+ Cầu xin em, nếu trong một đêm ngẫu hứng, màn hình điện thoại của em hiện số của tôi, và em biết là tôi đang say, thì xin em đừng nhấc máy.

Stt buồn về đêm mưa ý nghĩa nhất

Những cơn mưa lạnh thấu xương khiến lòng em nhớ anh, nhớ những ngày cùng nhau đi trên con đường mưa, nhớ những kỉ niệm đã qua, hay chính là buồn về thực tại phũ phàng

+ “Mưa lại rơi và anh lại nhớ em nhiều hơn, anh vẫn là cơn mưa của em, bên cửa sổ, dù cho em không cần nó nữa, dù cho nó buồn nhưng nó vẫn sẽ ở đó,…

+ Dù cả thế giới này quay lưng lại với em, thì cơn mưa đó vẫn sẽ mãi ở đó, vẫn sẽ dõi theo em, và một lúc nào đó khi em quay lưng lại, em sẽ thấy cả cơn mưa…”

+ “Ngày hôm kia trời mưa a ạ.e nhớ vu vơ 1 bóng hình.bóng hình mà e k bh h quên.e yêu a vào những ngày mưa năm ấy và e cũng chia tay a vào 1 ngày mưa khóc thay e.”

+ Cuộc tình dù đúng dù sai. Tổn thương nhất vẫn chính là người con gái. Để rồi một ngày khi ngồi trong đêm mưa, trái tim họ lại thổn thức nhớ đến người con trai, nhớ đến những kỷ niệm và những nơi mà đã từng đến, ở nơi đó có một người không còn yêu họ.

+ Hãy để cơn mưa ngang qua rửa trôi tất cả. Và mỗi cơn mưa làm họ buồn hơn, day dứt hơn.

+ Em xin lỗi nếu làm anh mệt mỏi… ♦ Chỉ là em quá vụng về trong cách thể hiện tình yêu ♦ Nhưng anh à, bây giờ, hay sau này vẫn thế ♦ Em vẫn vụng về và hay lo xa… ♦ Dù em không hoàn hảo như cô ta

♦ Nhưng với em, anh là tất cả! ♦ Em là cỏ, tuy bé nhỏ… và dẫu có mong manh ♦ Nhưng sẽ nhớ và yêu anh đến kiệt cùng hơi thở…

+ Bỗng! Một ngày ta chợt xa nhau Anh có nhớ em nhiều hơn em nghĩ Em loay hoay tìm hoài trong suy nghĩ Liệu có nhớ về em khi đang ở nơi xa xôi…

+ Mưa đêm buồn Mưa đêm buồn chúng tôi nhiêu??? Bao nhiêu nắng… để làm khô 1 dòng sông?… Bao nhiêu mưa… để cuốn trôi 1 sa mạc? Bao nhiêu cái hôn… để đong đầy 1 tình yêu ?

+ Bao nhiêu cái nắm tay… để xóa bỏ khoảng cách? Bao nhiêu cái ôm… để thấy ta trưởng thành ? Bao nhiêu giận hờn… mới biết anh nhớ em đến nhường nào.

+ Cơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế ? Ướt áo em, ướt cả con đường về Ướt mi em che giọt sầu rơi khẽ Cho chuyện tình buồn .. Cho mảnh vỡ con tim !

+ Hà Nội và những cơn mưa bất chợt vì thế đã làm không ít những giọt nước mắt hòa trung cũng nước mưa, bạn có bao giờ thấy một hình ảnh khóc trong mưa đầy tâm trạng chưa, chắc chỉ có trong phim thôi, nhưng ngoài đời thì cũng có nhưng ít lắm.

+ Những cơn mưa bất chợt nhờ nó mà ta quen nhau, nhưng cũng nhờ nó mà giờ đây ta chỉ có thể nhớ nhau trong lí ức.

+ Ta thật lạ khi những ngày mưa ta lại mong những ngày nắng. Khi nắng đến thì ta lại trách nắng quá gắt, là do ta hay là do nắng như vậy? Mưa mang nổi buồn nhưng khiến ta mạnh mẽ hơn, nắng mang niềm vui nhưng lại làm ta yếu lòng.

+ Tôi chọn mưa để có thể bước tiếp…còn người? Người chọn mưa hay nắng?

+ Vạt áo đã muốn tay anh một lần níu kéo Ướt đẫm cơn mưa chiều nay Mà chẳng thấy đôi tay mềm ấy Một niềm nhớ hoang đường Biết đến khi nào tan thành mưa Lại tìm kiếm trên con đường xưa Tìm nơi nào em có anh?

+ Có những đêm mưa nhiều như nước mắt Là em đang khóc, phải không em ? Có phải em khóc rồi ngủ quên Để chợt tỉnh giấc trong nỗi nhớ.

Stt buồn về đêm ngắn, nặng trĩu tương tư

Đêm có lẽ là khoảng thời gian con người ta sống thực với bản thân nhất. Những stt buồn về đêm ngắn sẽ giúp bạn trải lòng mình, chia sẻ những tâm tư đang trĩu nặng trong lòng về cuộc sống, về tình yêu

Hy vọng các bạn sẽ nhanh chóng vơi đi nỗi sầu, cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn.

1. Chìa khóa của ban ngày là ổ khóa của ban đêm.

2. Đêm là khoảnh khắc niềm vui nhường chỗ cho nỗi buồn lên ngôi.

3. Đêm là lúc người ta mang đậm nỗi buồn. Còn tôi, đêm là lúc tâm trạng tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất.

4. Tôi thích Đêm…đơn giản vì đêm cho tôi cảm thấy sự nhẹ nhàng để trải lòng với những thứ mờ ảo, đêm với tôi là những điều kỳ lạ, một sự khám phá tinh tế chỉ cho riêng tôi và chỉ có Đêm mới biết…

5. Tôi…một người lặng lẽ trong từng bước đi chầm chậm theo từng nhịp gõ thời gian như đang trôi nhẹ trong màn đêm, một kẻ lạ mặt…một vị khách ngao du đến viếng thăm những nơi từng rất lạ mà cũng thân quen…

6. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.

7. Màn đêm lại buông xuống, tớ vẫn đang thức cậu ạ. Đêm càng khuya thì nỗi nhớ cậu lại càng nhiều hơn, cậu có biết không?

8. Đôi khi nằm lên giường để đi ngủ rồi nhưng tay vẫn muốn nắm chặt điện thoại chỉ để chờ một tin nhắn từ ai đó, và rồi nhận ra rằng mình có là gì của người ta đâu mà đợi.

9. Ngày là khoảnh khắc lên ngôi của những nụ cười giả tạo. Đêm là khoảng lặng của những nỗi buồn đã qua.

10. Ban ngày cuộc sống cuốn trôi mọi thứ trong hối hả và đầy áp lực. Vì thế họ tìm đến màn đêm để thấy sự thoải mái, thảnh thơi trong tâm hồn mình.

11. Tôi và đêm là những kẻ cô đơn vô tình thành tri kỷ.

12. Đêm là lúc ta sống thật với mình nhất, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai.

13. Thức đêm mới biết đêm dài, thất tình mới biết tình dài hơn đêm.

14. Đêm khuya lắm rồi nhưng sao tôi chẳng hề chợp mắt nổi? Dẫu cho cuộc sống quá bộn bề khiến tôi lạc lõng riêng mình tôi.

15. Bầu trời đêm nhiều sao nhưng vẫn có một vì sao lẻ bóng cô đơn một mình ở phía bầu trời. Vì sao đó chẳng hẳn là hiện thân của cuộc đời tôi.

16. Đêm khuya, nhạc du dương, tâm trạng con người là sự kết hợp có vẻ hoàn hảo của một bức tranh ảm đạm và cô đơn.

17. Mình tôi lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch. Chúng tôi là đôi bạn tri kỉ lắng nghe tâm sự hàng đêm.

18. Đêm quá tối hay nỗi cô đơn này quá sáng?

19. Cuộc sống thăng trầm khiến con người tự bọc mình trong một màn đêm đơn độc.

20. Đêm là khoảng thời gian ta sống thật với chính mình.

21. Cô đơn chẳng phải là thứ đáng sợ nhất trong đêm. Thứ đáng sợ nhất chính là ta chẳng biết làm gì để chống lại nỗi cô đơn.

22. Đêm về là lúc ta sống thật với chính bản thân mình nhất. Ta làm những điều mình thích một cách điên loạn mà chẳng hề sợ ai chê cười.

24. Khóc một mình trong đêm mệt lắm người ơi. Hãy nhắm mắt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Ngày mai ánh nắng rạng rỡ lại khiến ta mỉm cười.

25. Tôi chẳng hề ngủ nổi khi kỉ niệm xưa cứ ùa về. Một mình chống chọi lại những điều tưởng chừng chìm vào dĩ vãng.

26. Tâm hồn tôi chẳng thể ngủ yên. Trong màn đêm cô đơn mình tôi với tôi, nhắm mắt buông xuôi mọi sự mệt mỏi nhưng kỉ niệm giữa tôi và anh lại hiện lên trong tôi.

27. Tôi quá yêu những vì sao đến nỗi chẳng thấy sợ hãi đêm đen nữa.

28. Tôi thích màn đêm. Không có bóng tối, chúng ta sẽ chẳng thể thấy được sao trời.

29. U sầu làm sao những âm thanh trong đêm đông, khi vắng bóng một người mà ta thương mến…

30. Khi bạn đứng trong bóng tối là lúc bạn nhìn thấy sự thật rõ nhất

Stt buồn về đêm cô đơn hay nhất

1. Đêm là khoảnh khắc lên ngôi của sự cô đơn, nỗi buồn và nước mắt.

2. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.

3. Đêm là lúc ta sống thật với mình nhất, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai.

4. Thức đêm mới biết đêm dài, thất tình mới biết tình dài hơn đêm.

5. Đêm khuya lắm rồi nhưng sao tôi chẳng hề chợp mắt nổi? Dẫu cho cuộc sống quá bộn bề khiến tôi lạc lõng riêng mình tôi.

6. Bầu trời đêm nhiều sao nhưng vẫn có một vì sao lẻ bóng cô đơn một mình ở phía bầu trời. Vì sao đó chẳng hẳn là hiện thân của cuộc đời tôi.

7. Ban ngày cuộc sống cuốn trôi mọi thứ trong hối hả và đầy áp lực. Vì thế họ tìm đến màn đêm để thấy sự thoải mái, thảnh thơi trong tâm hồn mình

8. Có phải vì tâm tư giấu kín trang thư còn đấy nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm.

9. Cho tới khi phải chịu đựng trong bóng tối, không ai biết buổi sáng sẽ ngọt ngào và đáng quý với trái tim và đôi mắt mình như thế nào.

10. Đừng vì quá cô đơn mà nắm nhầm 1 bàn tay

Đừng vì quá lạnh mà vội ôm 1 bờ vai

Học cách sống vô tư

Học cách biết chịu đựng

Học cách giữ hạnh phúc

Và từ bỏ những thứ sẽ chẳng bao giờ là của mình

12. Thức đêm nó đang dần trở thành một thói quen trong tôi, mặc dù biết sáng mai thức dậy sẽ mệt lắm. Đã bao lần tự hứa sẽ phải đi ngủ thật sớm, tập yêu thương bản thân mình nhiều hơn nhưng nằm xuống thì không thể nào ngủ được.

13. Tôi và đêm là những kẻ cô đơn vô tình thành tri kỷ

14. Buổi tối là lúc các con phố nhộn nhịp nhất,cũng là lúc tâm hồn tôi trống trải nhất.

15. Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó…Hoặc có khi trống rỗng!

Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng

Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang.

Tiếng lòng ai đâu hay!

16. Chắc cái cảm giác cô đơn một mình sẽ khiến một trái tim tổn thương, nhưng với tôi cô đơn một mình chính là người thân của tôi mỗi khi đêm về.

17. Khói thuốc bay bay với nỗi buồn

Cà phê nhỏ giọt đắng khơi nguồn.

Khơi niềm đau ái sầu thiên vạn.

Gợi nỗi xót tình khổ triệu muôn.

Nhớ đến duyên xưa dòng lệ đổ.

Thương về tình cũ giọt châu tuôn.

Đêm khuya quán vắng ta thầm lặng.

Khúc nhạc ưu tư khẽ nhẹ luồn …

18. Thật khó ngủ khi màn đêm buông xuống. Lòng trào dâng cô đơn và buồn tủi khi người mình thương ko hề thương mình..

19. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.

20. Hạnh phúc của mỗi người đôi khi rất đơn giản: Chỉ cần có người hiểu mình; Chỉ cần có người để có thể gục đầu vào bờ vai để được khóc cho vơi đi gánh nặng cuộc đời; Chỉ cần có người chịu ngồi nghe mình kể chuyện vui buồn của cuộc sống… Chỉ đơn giản vậy thôi.

21. Nhiều khi, cảm thấy cô đơn, chơi vơi, lạc lõng đến cùng cực. Nhiều khi cũng tự bật khóc vì những chuyện cỏn con không đáng nói, cảm thấy chơi vơi vô cùng.

22. Có những lúc tâm trạng trở nên rất nhạy cảm, dễ dàng chùng xuống không lí do… Không ai hiểu, không ai cảm thông, không thể sẻ chia, rồi cũng tự gặm nhấm 1 mình cho xong…

Stt buồn về đêm bằng tiếng anh hay , sâu sắc nhất

Những dòng stt buồn về đêm bằng tiếng anh được chia sẻ rần rần trên mạng xã hội. Những stt hay, ý nghĩa sâu sắc này là điểm tựa cho những người đang bị tổn thương trong lòng.

1. For pleasures past I do not grieve, nor perils gathering near; My greatest grief is that I leave nothing that claims a tear.

(Tôi không đau lòng vì quá khứ hạnh phúc hay hiểm nguy cận kề. Nỗi buồn khổ lớn nhất là tôi chẳng để lại sau lưng thứ gì khiến người ta phải rơi lệ)

2. The busy have no time for tears.

(Người bận rộn chẳng còn thời gian để khóc)

3. The pain of parting is nothing to the joy of meeting again.

(Nỗi đau li biệt chẳng có nghĩa lý gì so với niềm vui tái ngộ)

4. To truly laugh, you must be able to take your pain, and play with it!

(Để thật sự cười, anh phải có thể lấy nỗi đau của mình ra và chơi với nó!)

5. Sadness flies away on the wings of time.

(Nỗi buồn bay đi trên đôi cánh của thời gian)

6. Laughing faces do not mean that there is absence of sorrow! But it means that they have the ability to deal with it.

(Những gương mặt tươi cười không có nghĩa là nỗi buồn không tồn tại! Điều đó nghĩa là họ có thể chế ngự nó)

7. We could never learn to be brave and patient, if there were only joy in the world.

(Chúng ta không bao giờ có thể học được sự can đảm và kiên nhẫn nếu chỉ có niềm vui trên thế gian này)

8. Drag your thoughts away from your troubles… by the ears, by the heels, or any other way you can manage it.

(Hãy lôi ý nghĩ rời khỏi những điều phiền muộn… bằng tai, bằng gót chân, hay bằng bất cứ cách nào mà bạn làm được)

9. Sadness is always the legacy of the past; regrets are pains of the memory.

(Nỗi buồn là di sản của quá khứ; sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức)

10. May the love hidden deep inside your heart find the love waiting in your dreams. May the laughter that you find in your tomorrow wipe away the pain you find in your yesterdays.

(Mong tình yêu ẩn dấu sâu trong tim bạn tìm thấy tình yêu chờ đợi bạn trong mơ. Mong nụ cười bạn tìm thấy ở ngày mai xóa đi nỗi đau tìm trong quá khứ)

11. When life gives you a hundred reasons to cry, show life that you have a thousand reasons to smile.

(Khi cuộc đời cho bạn cả trăm lý do để khóc, hãy cho đời thấy bạn có cả ngàn lý do để cười)

12. The tears fall, they’re so easy to wipe off onto my sleeve, but how do I erase the stain from my heart?

(Lệ rơi, thật dễ để dùng ống tay áo lau chúng đi, nhưng tôi phải làm thế nào để xóa vệt nước mắt khỏi trái tim mình?)

13. I always like walking in the rain, so no one can see me crying.

(Tôi thích đi dưới mưa để không ai thấy tôi đang khóc)

14. Tear are the silent language of grief.

(Nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của đau buồn)

15. Smile, even if it’s a sad smile, because sadder than a sad smile is the sadness of not knowing how to smile.

(Hãy cười, thậm chí dù đó là nụ cười buồn bã, bởi còn đáng buồn hơn nụ cười buồn bã là sự bi thảm vì không biết phải cười thế nào)

16. Nếu bạn chưa từng khóc, đôi mắt bạn không thể đẹp.

(If you haven’t cried, your eyes can’t be beautiful)

17. All good things must come to an end, but all bad things can continue forever.

(Mọi thứ tốt đẹp đều phải kết thúc, nhưng những điều đen tối cứ tiếp tục mãi mãi)

18. Sadness is always the legacy of the past; regrets are pains of the memory.

(Nỗi buồn là di sản của quá khứ; sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức)

20. Given a choice between grief and nothing, I’d choose grief.

(Cho chọn giữa đau đớn và trống rỗng, tôi sẽ chọn đau đớn)

1001 Bài Thơ Về Tà Áo Dài Việt Nam Hay Và Đặc Sắc Nhất

Chùm thơ viết về áo dài trắng gợi những ký ức học trò ngây ngô

Tuổi học trò gắn liền với những tà áo dài trắng và đó cũng chính là lý do những bài thơ về áo dài trắng lại phổ biến đến vậy. Đó là một thời hồn nhiên đầy ngây ngô với những rung động đầu đời. Nếu hoa phượng tượng trưng cho mái trường, vào khoảnh khắc chia xa thì với áo dài trắng càng làm con người ta thêm phần ngẩn ngơ. Bên cạnh đó màu áo này cũng chính là màu tượng trưng cho vẻ đẹp của người thiếu nữ.

Thời áo trắng – Thiên Nhất Phương

Này cô bé còn mơ thời áo trắng Khúc khích cười sao lại ngó bâng quơ Để trời đêm chỉ toàn ánh sao mờ Hồn tập tễnh làm thơ thời mới lớn

Này cô bé có bước chân chim sáo Đang vui cười sao bỗng bặt im ngay Để đưòng về sao nhiều lá me bay Tà áo trắng như là bao cánh bướm

Này cô bé mái tóc dài tha thướt Kẹp bồng bềnh trói buộc mảnh tình si Đang cười vui sao bỗng chớp hàng mi Hồn phiêu bạc bỗng thành mây viễn xứ

Này cô nhỏ… sao lại nghiêng vành nón Để vô tình mây trắng vẩn vơ bay Giận ai đâu… sao lại lỡ thở dài Thơ viết mãi vẫn chưa vào cung bậc

Này cô nhỏ… có còn hay hờn dỗi Tóc buông dài vương sợi nhớ tương tư…

Chút tình đầu – Đỗ Trung Quân

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay… Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Có những nỗi buồn tưởng đã ngủ yên

Có những nỗi buồn tưởng đã ngủ yên Nhưng cứ thao thức mãi trong tiềm thức Bài thơ xưa bỏ quên trong kí ức Phải chăng là nỗi buồn tuổi hai mươi

Có chút ngây thơ trong những tiếng cười Tình yêu không là suy tính thiệt hơn Yêu thật nhiều mà vẫn thấy cô đơn Trang giấy trắng viết đầy tên nỗi nhớ

Có những bài thơ nửa chừng dang dở Sao vẫn còn ảo vọng tuổi hai mươi Giữ trong tim giọng nói tiếng ai cười Như bảo vật là niềm đau chôn giấu

Có những muộn phiền cứ mãi gọi tên Khi tất cả chỉ còn là trống vắng Bài thơ xưa của một thời áo trắng Bây giờ đọc lại thấy mình ngây ngô

Một thời áo trắng – Nguyễn Ngọc

Thời áo trắng tháng ngày xưa cũ Mộng trong mơ ấp ủ học đường Vào thu lá úa dặm trường Thơ ngây xa thẳm má hường nhạt phai

Còn đâu nữa áo dài ngày trước Nhặt lá vàng lướt thướt u buồn Để hồn e ấp mây tuôn Một thời ngây dại sao luôn nhớ hoài

Nữ sinh hỡi ngồi ngoài sông đó Chờ đợi ai đến ngỏ lời yêu Đêm về uớc mộng thật nhiều Mai vào lớp học còn phiêu chữ tình

Thêm vần thơ thành quả bài này Vài câu song thất tỏ bày Chung vui bạn hữu sáng ngày bên nhau

Thế giới ảo trước sau như một Mối chân tình thắt cột tim yêu Mộng về thơ tả đôi điều Hình thơ gói trọn phiêu diêu uớc nguyền…

Thời thơ dại trinh nguyên dáng ngọc Biết bao là lửa bốc mộng mơ Bây giờ xưa cũ xa mờ Nỗi niềm ký ức vào thơ nhớ về…

Xa lắc mùa thu – Trương Nam Hương

Em không đến mùa thu năm ấy nữa Em không đến trường cả mùa thu năm sau Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu

Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng

Biết em còn đến lớp với tôi không Lo phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã Nắng kí thác đời mình trên sắc lá Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi

Tôi quá tuổi học trò từ ấy em ơi Chiều nay trước cổng trường rươm rướm mắt Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất Con gái tôi tan lớp giục tôi về.

Một thời áo trắng – Trần Ánh Dương

Trong buổi chiều nhạt nắng Nhẹ nhẹ gió heo may Cuốn trôi từng chiếc lá Mùa thu trong mắt nai

Em dịu dàng tha thướt Thời áo trắng mộng mơ Mắt long lanh trong biếc Là cả một trời thơ

Lời tỏ tình sao khó Nói mãi chẳng thành câu Len lén nhìn sang đó Vô tình mắt chạm nhau

Một thời ta nhút nhát Một thời yêu ngu ngơ Lần đầu tiên say đắm Lặng buồn đêm bơ vơ…

Áo trắng ngày xưa – Minh Tường

Đêm vắng lang thang tìm ký ức Phố buồn trở giấc thức cùng ai Gõ tên trường cũ tôi tìm kiếm Chút kỷ niệm buồn dẫu đã phai

Trường cũ hiện về trên cửa sổ Phượng hồng, áo trắng vẫn đầy sân Bóng ai thấp thoáng như thầy cũ Nỗi nhớ ngày xưa bỗng thật gần

Mái tóc của thầy giờ đã bạc Sợi còn, sợi mất, sợi cô đơn Ngày tôi rời lớp thầy còn trẻ Giờ bóng thầy đang ở cuối đường

Gió đã theo về tận chốn xa Thời gian phong kín tháng năm qua Mái trường rêu phủ màu hoang phế Tôi biết tìm đâu tuổi ngọc ngà..?

Áo trắng còn thương tuổi học trò Đường xưa in dấu vết ngây thơ Bao năm xa cách còn chưa nhạt Màu áo vương đầy tuổi mộng mơ.

Áo trắng học trò

Áo trắng học trò tuổi trắng trong Thêu hoa dệt gấm ngát hương lòng Em về qua phố chiều phai nắng Tóc gió nghiêng che má ửng hồng

Áo trắng em bay giữa phố phường Lòng em chưa để một tơ vương Hoa rơi từng cánh trên đường vắng Hoa tỏa hương hay em tỏa hương?

Áo trắng em bay giữa nắng chiều Lòng em đã vướng bận thương yêu Sóng tình vùi lấp con tim nhỏ Đã ngẩn ngơ hồn dệt mộng yêu?

Tà áo em bay cuối nẻo đường Khuất rồi lối tắt lấp người thương Đường đời đâu dễ duyên tương ngộ Một phút xao lòng mãi vấn vương.

Một thời áo trắng đã xa

Mười sáu tuổi thuở hồn nhiên trong sáng Áo trắng ngần thêm duyên dáng ngây thơ Ngày hai buổi đến trường…những mộng mơ Tương lai đã mở ra chờ trước mặt

Ngày xưa đó…nhớ về càng se thắt Tiếng ve ngân, lòng̣ ai cắt nghẹn ngào Ôi mái trường bạn bè cũ…chốn nao Vắng xa để mỗi Hè xao xuyến dạ

Tà áo trắng, đơn sơ…mà đẹp lạ Tuổi học trò là tất cả trong tôi Mãi trong tim dù biết đã xa vời Vẫn luôn nhớ dẫu đường đời rẽ hướng

Hè lại đến bùi ngùi trông cánh phượng Kỷ niệm về hồn mộng tưởng đắm say Ước mơ tàn theo năm tháng đổi thay Tiếng ve khóc nỉ non hay lệ đổ.

Áo trắng học trò

Tháng ba về tung bay tà áo trắng Gửi tâm tình theo vạt nắng ban mai Học trò ơi nay đẹp lắm trang đài Cùng vẫy gọi đón tương lai rộng mở

Ta đi trong một chiều xuân niềm nở Gửi tình yêu vào nỗi nhớ mông lung Ngày tan trường chúng mình bước đi cùng Giấc mơ đẹp nơi tương phùng bạn hữu

Nếu rời xa bạn ơi đừng nũng nịu Giờ chia tay gửi trìu mến vào tim Để nhớ nhung cho ta phải đi tìm Tà áo trắng nay lim dim niềm nhớ

Học trò ơi nay sao không bày tỏ Tấm lòng trân có lẽ nhớ khôn nguôi Ngày chia tay cũng sẽ sắp đến rồi Rất đắm đuối áo tinh khôi một thuở.

Thời áo trắng

Thuở xưa áo trắng mộng mơ Bên nhau trao gửi vần thơ học trò Cùng chung trên một chuyến đò Bến sông năm ấy câu hò mênh mang

Tuổi thần tiên thật mơ màng Để bao nỗi nhớ mênh mang bên cầu Cao cao khung cửa muôn màu Quên làm sao được tình đầu thuở xưa

Hôm nào em đứng dưới mưa Mãi chờ mãi đợi ai đưa mình về Trường kia lối cũ câu thề Một trời phượng nở đường quê thuở nào

Một thời thơ mộng biết bao Nam thanh nữ tú ngọt ngào dễ thương Phượng ơi cháy đỏ sân trường Cùng nhau đi tiếp con đường tương lai.

Một thời áo trắng

Gặp lại em ngược hướng giữa dòng đời. Anh chợt nhớ về một thời áo trắng. Mái tóc dài nụ cười em toả nắng. Nhớ ánh mắt mình thầm lặng trao nhau.

Khi chia tay chưa kịp nói một câu. Mối tình khờ anh chôn sâu trong dạ. Nay tình cờ gặp nhau nơi xứ lạ. Ký ức quay về nhớ quá không quên.

Thuở mười lăm ta chung sách chung đèn. Vui tới trường ngồi kề bên chung lớp. Vai sánh vai trên con đường bóng rợp. Ngắm chim chuyền cành ca hót líu lo.

Mãi không quên ngày ấy thuở học trò. Ước một lần cho tuổi thơ quay lại. Chưa chia ly để mình bên nhau mãi. Duyên thắm màu như hoa cải vàng bông.

Em chưa lên đò ngày ấy sang sông. Anh là chàng trai trắng trong chưa vợ. Trời se tơ cho mình nên duyên nợ. Tình thắm màu như hoa nở mùa xuân.

Tuổi học trò

Ai cũng có tình dại khờ để nhớ Tuổi học trò còn đó những ước mơ Nhặt phượng hồng ghép vội mấy vần thơ Ngơ ngẩn đợi sau những giờ tan lớp

Hàng phượng vĩ nghiêng mình che bóng rợp Tiếng ve ngân bản hợp xướng tình đầu Lời tỏ tình lưu trong vở từ lâu Không dám trao ướt lem màu mực tím

Gói tâm tư ôm nỗi niềm phong kín Nhớ thương thầm tà áo trắng thơ ngây Mối tình đầu đành trôi theo gió mây Dòng lưu bút còn đây em nào thấy

Bao năm qua theo dòng đời xô đẩy Phút ban đầu đâu dễ mấy ai quên Cây phượng già vẫn còn khắc hàng tên Tuổi học trò êm đềm còn đâu nữa..!

Chùm thơ viết về áo dài Huế với màu tím mộng mơ và trữ tình

Người con gái Huế được đặc trưng bởi màu áo tím, và đây cũng chính là nguồn cảm hứng để viết lến các bài thơ về áo dài Huế. Ở đó ta cảm nhận được một cái gì đó rất Huế, rất mộng mơ. Một mảnh đất với sự trữ tình, thủy chung son sắt. Chính những bài thơ về áo dài Huế đã làm con người ta thêm yêu và thêm quý mảnh đất này.

Áo dài ơi

Em như cánh bướm dễ thương Áo dài tím Huế vấn vương gợi tình Bóng hồng lưu luyến lung linh Dịu dàng tha thướt đẹp xinh ngàn đời

Tung bay trước gió buông lơi Yểu điệu tà áo em ơi ngỡ ngàng Cõi yêu hồn phách bao chàng Thẹn thùng duyên dáng che ngang má hồng

Sợi tinh khiết trải mềm cong Say tình mộng ảo êm trong sắc màu Trinh nguyên ngây ngất xuyến xao Nuốt từng cảm xúc tuôn trào áng thơ

Hồn tôi thi sĩ mộng mơ Tinh khôi áo trắng tuổi thơ học trò Vô tư trong sáng chẳng lo Qua rồi cái tuổi thập thò chớm yêu

Vấn vương chưa dám lời nhiều Tình xưa lưu giữ bao điều ngẩn ngơ Hè về hồn mãi thẩn thờ Tiếng ve nức nở vu vơ nhớ hoài …

Tím Huế

Anh tìm Huế nơi nắng chiều lịm tắt Nắng chiều tà hiu hắt cố đô xưa Dòng Hương xanh màu mắt em kỷ niệm Anh tìm Huế của những buổi chiều mưa

Tà áo tím, trót thương tà áo tím Nón ai nghiêng hờ hững đứng giữa dòng Mắt lệ buồn rơi mấy nhịp cầu cong Hơn đôi lần cố đô sầu môi mắt

Anh về Huế tìm dáng em không thấy Thẫn thờ tìm, thờ thẫn, thuở em xinh Ai quên ai đất Thần Kinh rêu phủ Khói thuốc anh hư ảo tựa dáng hình

Ơi áo tím, ơi nón nghiêng chiều nắng Hỡi đông phong, hỡi héo hắt thu sầu Này Tràng Tiền, này tiếng chuông Thiên Mụ Em gái cố đô đã lạc về đâu?

Em là Huế hay Huế anh trong ấy Hương Giang trôi hay làn tóc em anh Thôi tiễn biệt rồi ngóng chờ trong Huế Anh vẫn tìm em của những ngày xanh…

Rất Huế

Giữ chút gì rất Huế đi em Nét duyên là trời đất giao hoà Dẫu xa một thời anh gặp lại Vẫn được nhìn em say lá hoa

Giữ chút gì rất Huế hiền ngoan Thề nguyện ai có cắt tóc dài Làm sao gió thổi cho bay tóc Và suốt mùa đông lạnh se vai

Giữ chút gì rất Huế mặn mà Dạ thưa ngọt lịm ai mê say Em đi gót nhẹ xanh hồn cỏ Và hơi thở mềm sương khói bay

Giữ chút gì rất Huế trang đài Nón nghiêng bóng nắng dáng thơ ngây Gặp anh, nón hỡi đừng nghiêng xuống Cho anh trông mắt ngọc mày ngài

Giữ chút gì rất Huế dịu dàng Áo trắng hai tà chắp cánh thơ Em như lụa mỏng bay trong phố Một chiều sương trắng ngỡ như mơ

Dẫu em rất Huế tự bao giờ Đừng để lòng như cung điện xưa Đừng cho anh suốt đời đứng đợi Trước cấm thành gọi chẳng ai thưa.

Màu tím Huế – Nguyễn Bính

Thôi thế là em cách biệt rồi! Đường đi mỗi bước lại xa xôi Tim tím rừng chiều, tim tím núi Tim tím chiều hôm, tim tím mai

Ban chiều tim tím nhớ mong nhau Đêm tối kìa em tím rất nhiều Anh cúi xuống hôn màu tím giấy Thư về em, tím nét thương đau

Mai mốt rồi đây lầm cát bụi Anh lại đường xa trải kiếp người Tim tím rừng chiều, tim tím núi Chiều hôm nhiều tím thế em ơi!

Theo Anh về Huế

Em anh ơi? Theo anh về xứ Huế! Xứ bao năm mắt quế với môi trầm Đóa sen hồng đẹp dưới đợt mưa râm Hàng phượng vỹ dầm mình qua mùa lũ

Huế chờ em nghiêng tà áo thờ ơ Như Quỳnh lưu khoe sắc dưới trăng mờ Tiếng duyên dáng của nàng thơ đất Huế

Huế vẫn thế, bao đời nay vẫn thế Hương Giang trôi, còn trôi mãi ngàn năm Nhịp Tràng Tiền đâu còn quá xa xăm? Em anh ơi, em có về xứ Huế?!

Huế mờ sương

Có một Huế mờ sương trong kỷ niệm Nước sông Hương xanh tận đáy chân trời Một tiếng dạ! Thoáng nghe lòng xao xuyến Tà áo dài tha thướt ướt hoàng hôn.

Có một Huế dịu dàng trầm mặc như tranh Sao tiếng sóng ở trong lòng cứ vỗ? Nếu không có dòng Hương, thuyền em qua Bạch Hổ Xuôi Trường Tiền còn đâu nữa Huế thơ?

Huế của em có Núi Ngự, Nam Giao Những thành quách, đài rêu phong lịch sử Làn mây bạc bay ngang trời Thượng Tứ Biêng biếc dòng Hương xanh điệu mái nhì.

Nhưng ngàn đời Huế vẫn cứ mộng mơ Vẫn còn mãi trong tôi, một tình yêu dịu ngọt Có một Huế nắng vàng như mật rót Một trời nắng miền Trung đến Huế cũng xiêu lòng.

Tím Huế – Ngọc Cẩn

Đã có lần thăm xứ huế mộng mơ Mảnh đất thân thương còn nhớ hôm nào Cô gái huế vẫn thướt tha tà áo Thắm môi cười một màu tím thủy chung

Bên dòng sông hương những bước chập chùng Thuyền giấy gấp thả trôi theo dòng nước Tà áo tím dấu chân son rảo bước Nét thanh tao nhẹ gót, mắt, môi cười

Nón bài thơ.. nghiêng che nụ cười tươi Và giọng nói âm trầm sâu lắng là Màu tím huế . ngàn xưa còn để lại Đến bây giờ .và mãi mãi mai sau

Ta áo kia luôn giữ thắm một màu Tím của huế ngàn sau luôn son sắc Như tình ai kết tơ lòng bền chặt Thoáng bồi hồi mơ mộng với huế yêu.

Cập nhật thông tin chi tiết về Tuyển Tập Bài Thơ Về Mẹ Kế Đặc Sắc Nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!