Xu Hướng 3/2023 # Xem Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo, Đọc Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo Chi Tiết # Top 9 View | Dtdecopark.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Xem Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo, Đọc Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo Chi Tiết # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Xem Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo, Đọc Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo Chi Tiết được cập nhật mới nhất trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Nội dung bài viết

1, Thế Tình Bạc Bẽo

2, Anh Là Người Bạc Bẽo

3, Chén Đắng Ta Say

Chén đắng giờ đây ta với ta

Nâng chén cho quên bóng dáng ngà

Nỗi buồn chợt đến trong khóe mắt

Nhìn quanh chỉ thấy ta với ta.

(Nguyễn Thanh Diệp)

4, Hoa Lòng Đã Lạnh

Tôi đi biền biệt mười năm có

Mang những buồn vui lúc trở về

Cô bé ngày xưa sang khẽ hỏi

“Chú ơi, còn nhớ cháu đây nhe!”

Thời gian bạc bẽo vô tình quá

Với kẻ bôn ba nhuốm bụi trần

Xếp cánh hoa lòng nay giá lạnh

Đông tàn nào dám sánh đương xuân?

(Đỗ Kim Vũ)

Anh đâu biết duyên tình xoay bão nổi

Bạc bẽo đời tội lỗi biết rằng sai

Nắng hạ nồng làm ngọn lá nhạt phai

Đêm sương lạnh phủ vai trần chiếc bóng

Trăng lấp lánh lặng thinh trong gió lộng

Bóng tối về lay động suốt đêm buông

Hai mảnh tình đày đọa kiếp ngược xuôi

Trong vắng lặng người buồn… người cay đắng

Trong chờ đợi hồn tan như sóng nước

Trắng mịt mù mi ướt miệng môi cay

Bụi thời gian phủ kín cả vai gầy

Tim thổn thức nhớ đầy vơi kỷ niệm…

Anh cháy bỏng một hồn yêu tìm kiếm

Nhớ thương ơi!… đau điếng cả trời mơ!!!.

(Hồng Dương)

6, Thơ Duyên Lỡ

Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn

Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian

Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán

Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than

Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát

Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn

Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến

Muốn được bình an ước cũng tan.

(Nguyễn Quang Long)

7, Hồng Nhan Bạc Phận

8, Này Bạn Tôi

9, Nghiêng Sầu Đổ Chén Giữa Ngàn Khơi

10, Nhớ Người Xưa

Cứ đến mùa thu lại nhớ người

Thẫn thờ khẽ gọi dấu yêu ơi

Buồn duyên bạc bẽo buồn muôn kiếp

Hận nghĩa phôi phai hận suốt đời

Chiều vắng tiêu điều tia nắng rớt

Đêm sầu quạnh quẽ giọt mưa rơi

Thời gian gột xóa bao hoài niệm

Đã mất từ lâu ánh mắt cười.

(N-Minh)

Tháng ngày lặng lẽ trôi qua

Nhìn ly rượu đắng xót xa đời mình

Giá như đừng có chân tình

Mà sống bạc bẽo thì mình đã vui

Đau thương giờ quá đủ rồi

Trái tim băng giá chôn vùi tình yêu

Một mình lẽ bóng cô liêu

Đông qua xuân tới bao nhiêu lần rồi

12, Sầu Nhân Thế

15, Valentine Cô Đơn

45+ Bài Thơ Cuộc Đời Bạc Bẽo Đau Lòng, Xót Xa, Đọc Là Khóc

Nội Dung

Đời người như ngọn gió thuThoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trờiSớm mai sương đọng hoa cườiNắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưaĐêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầuHeo may vội vã canh thâuChập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đôngRít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..Một đời sống để thương yêuTránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngàyRa đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàngXác thân rồi cũng sẽ tanNgười trần không trách, không bàn về ta.

Bên lề cuộc sống kẻ tha hươngLối rẽ là đâu cuối đoạn đườngLặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớÂm thầm những buổi ngược dòng thương

Tình đen vội bỏ niềm say đắmSố bạc thời ôm nỗi chán chườngVị đắng mùi cay đời nếm trảiƯu phiền muốn giải lại càng vương

Nụ cười vẫn nở trên môiẨn trong nổi nhớ đơn côi tình buồnĐường đi phía trước-về nguồnTa còn u uẩn nổi buồn riêng mang.

Có những người một mạch bước qua taDù trước kia từng xem nhau quan trọngCó những người từng dựa nhau để sốngNhưng hôm nay đã xa cách mất rồi

Có những người đã từng thốt trên môiHạnh phúc là đây nên đừng đi đâu cảDù cuộc đời đôi khi còn vất vảNhưng hãy nắm tay để bước tiếp tháng ngày

Có những người vốn vay-nợ, nợ vayChẳng phải yêu thương mà là lời nói dốiCó những người suốt cả đời trăn trốiTìm cách biện minh cho những việc mình làm.

Có những người đi hết đời không camChẳng hiểu tại sao họ lại làm như thếCó những người vốn đơn thuần đến thểChỉ nghĩ họ thôi dù mọi thứ thế nào.

Cứ vui đừng buồn nghĩ suyAi rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn Ta cười người khóc đưa tiễn Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết Đó là trang cuối đoạn kết Hết kiếp tới số phải chết mà thôi Dù đời bạc bẽo như vôiDù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời Ta đừng hờn trách ông trời Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa

Lặng lẽ sầu thương biển ái tànTâm hồn lạnh lẽo với trần gianChia dòng mộng hẩm thân buồn chánGhép mảnh duyên bèo phận tủi thanHạnh phúc chia lìa chìm tiếng hátTình yêu rạn vỡ lạc phách đànNhưng đời bạc bẽo mong nào đếnMuốn được bình an ước cũng tan.

Cuộc đời số phận rủi mayNào ai có muốn đọa đày xác thânSinh ra ở cõi dương trầnNhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi

Đời như nước chảy bèo trôiLang thang khổ cực bao lời đắng cayXin ăn từng bữa qua ngàyXót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!

Cuộc đời như buổi chợ chiềuĐời người tan hợp dập dìu mây bayYêu thương tay nắm lấy tayĐừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình.

Cuộc đời quý nhất chữ tìnhVui buồn vẫn sống như mình hôm nayDù đời luôn đổi luôn thayGiữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời.

Thế gian cần lắm tình ngườiSẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngâyĐạo Đời chân lý xưa nayChung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời.

Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trướcChỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôiChỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầyBiết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát

Những khát khao tầm thường vẫn là mất mácNói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đờiVẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình ngườiMong bắt gặp nụ cười người đồng cãm…

Đang tìm một cái gì như là tia hy vọngCó ai làm rớt trong rung động của trái timVẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìmTình người đó vẫn là đêm dài vô tận…

Bình minh nơi xứ lạ xa quêMàu hồng tím mờ mờ hư ảoĐời là giấc mộng dài mơ dạoĐể một ngày về cõi hư vô…

Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…Bóng thời gian vào mồ dĩ vãngTình, cơm áo gạo tiền…bảng lảngĐời vẫn còn hơi thở trần gian…

Đời người như ngọn gió thuThoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trờiSớm mai sương đọng hoa cườiNắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa

Chiều tàn xối xả cơn mưaĐêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầuHeo may vội vã canh thâuChập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng

Hiên nhà lành lạnh gió đôngRít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..Một đời sống để thương yêuTránh gây phiền phức, làm điều không hay

Cho dù nhanh chậm tháng ngàyRa đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàngXác thân rồi cũng sẽ tanNgười trần không trách, không bàn về ta.

Có lúc vẩn vơ ngồi hátNgậm ngùi ngày tháng đi quaDĩ vãng rớt trong lơ đãngNụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặngDõi theo ký ức một thờiTình yêu hư hao, tan vỡCõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắngMộng mơ đã cất cánh bayTương lai dường như chán nảnTìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớKỷ niệm chuyện chúng mình thôiBỗng dưng tim òa nức nởVuột tay ngày cũ qua rồi

Ô hay ! một kiếp con ngườiTrần gian thế thái, thói đời điêu ngoaAi là bè bạn với taĐắng cay, chia sẻ mới là tình thân

Đến khi vướng cảnh nợ nầnVí thiu, túi rám mình cần họ quên !Bè bạn như cái bấc đènVui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang

Giàu sang, vẻ mặt khoe khoangBần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?Sông có chỗ cạn chỗ sâuBiển mênh mông biển biết đâu lòng người

Có tiền kẻ nịnh người chơiHết tiền lúi húi đơn côi một mìnhBè thì cạn máng ráo tìnhCòn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.

Cuộc đời như thước phim dàiNgười đời họ diễn, thiên tài nhập vaiBiết rằng diễn xuất rất hàiNhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra

Lòng người hai mặt thôi màCuộc đời là thế, chẳng thà để xemTrước mặt không ngớt lời khenSau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời

Buồn thay cái thói ở đờiMiệng đời là thế, những lời dèm phaTiểu nhân ganh ghét thôi màThôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.

Bao nhiêu thế sự ở đờiBuồn vui – sướng khổ – khóc cười – hơn thuaNgẫm suy sống được vẹn vừaLương tâm chẳng thể bán mua bằng tiền

Nhưng đời vật chất đảo điênBao nhiêu cám dỗ gắn liền thân taNgười nào kiên định vượt qua !?Không thì sa ngã quỷ ma kéo về

Có người chìm đắm si mêVô tư tận hưởng hả hê chẳng màngBiết đâu xa lắm niết bànChân như lạc mất hướng đàng ngục lôi

Giật mình một kiếp người trôiThì ai cũng phải phủi rồi trần gianCon người nghiệp nợ đa đoanSao khi nhắm mắt vẫn còn tiếng thơm

Tình nồng nghĩa đượm ta ươmNgày sau nhặt nhạnh tinh tươm đóa tìnhBao nhiêu vật chất phù sinhChỉ là một khối vô minh xa mờ

Mượn câu lục bát đề thơRăn ta , răn những dại khờ thế nhânSống vui trên nẻo đường trầnGiữ tâm trong sáng vạn lần khó thay.

Dòng đời hối hả bon chenCon người đổi trắng thay đen mấy hồiSống vì danh lợi mà thôiĐời là danh nghĩa cái nôi tội tình

Ai ai cũng nghĩ cho mìnhMấy ai bị chửi lặng thinh hiền từCái tôi cứ giữ khư khưThương người đối đãi nhân từ, mấy ai?

Còn không? người tự biết saiĂn năn hối lỗi…mới tài thánh nhânỞ đời danh nghĩa người thânĐằng sau tính toán bất cần là ai

Đời là một kiếp đầu thaiLàm người sửa chữa nhưng ai sẽ làmHay là càng lợi càng thamHữu danh vô thực tự làm khổ nhau

Đời là một kiếp thương đauĐời này nối tiếp đời sau tội tình.

Lực bất đành tâm lại chửi thề Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê Người ăn chẳng hết rồi đem vứt Kẻ kiếm không ra lại nhặt về Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột Trông phường vô lí thấy đau mề Thà đui chẳng biết thời cũng kệ

Con biết thân con phận lạc loài Cam đành chấp nhận số mà thôi Bốn Phương Chìm Nổi như mây khói Mặc tình giông gió cuốn đùa trôi.

Bốn Phương Chìm Nổi con nào dám, Trách Trời hay tạo Hóa bất công. Đời con như thuyền trong cơn sóng Vùi dập tơi bời giữa biển Đông.

Bốn Phương Chìm Nổi lắm long đong Nay còn chút tâm tình ước mong: Sao cho tất cả đều được phước Trải một kiếp người TÂM trắng trong.

Có những bức xúc chẳng nói ra đây được Bởi vô tình thành quy luật của đất trời (?) Có những thiệt thòi chẳng ai chịu nhìn thấy Kể cả Ông Trời cũng ngoảnh mặt ngó lơ Ngày Phụ Nữ – ôi tôn vinh người Phụ Nữ Mép môi nào đưa đẩy… ôi, khéo đẩy đưa Trong sâu thẳm ngàn… ngàn lần Phụ Nữ chịu Gánh nặng không tên…đàn ông vẫn chưa vừa (*) Họ thiệt thòi trong bản năng và bản ngã (**) Thực tế rõ ràng, ai được, mất hơn ai ? Trời sinh ra, mỗi người riêng một bản thể (***) Ông trời già đặt để thật quá là sai….! Luật công bằng từ đâu, chẳng bao giờ thấy ? Chỉ thấy sờ sờ những tình huống bất công Người Phụ Nữ cũng đầu đen và máu đỏ Sao luôn luôn phải lép vế với người chồng ? Này em hỡi, kiếp sau đừng làm Phụ Nữ ! Để anh không còn là một kẻ bất công Lúc em muốn mà anh vô tình không biết Em sẽ thiệt thòi, chăn chiếu lại trống không…!

Ông trời sao quá nỡ bất công? Nỡ gieo cay đắng xót thương lòng Đời bao ngang trái nghe đau đớn Xa cách muôn trùng mọi ước mong Thắt chặt đời này trong bóng tối Làm sao thoát khỏi kiếp long đong? Làm sao thoát khỏi đời ngang trái? Giúp phận cơ hàn thỏa ước mong.

Lực bất đành tâm lại chửi thề Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê Người ăn chẳng hết rồi đem vứt Kẻ kiếm không ra lại nhặt về Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột Trông phường vô lí thấy đau mề Thà đui chẳng biết thời cũng kệ Mồn một thế kia… chối vãi lề.

Xem Bài Thơ Chùm Thơ Hay Viết Về Loài Cây Hoa Xương Rồng, Đọc Bài Thơ Chùm Thơ Hay Viết Về Loài Cây Hoa Xương Rồng Chi Tiết

Tác giả: Hồng Cẩm

Loài hoa buất khuất chịu phong ba Sắc thắm kiêu sa rất mặn mà Bão táp cuồng quay cây thẳng đứng Mưa giông tơi tả vẫn đơm hoa Âm thầm đón nắng tìm nguồn sống Lặng lẽ chào sương hứng giọt sa Nghiệt ngã trời xanh dành thử thách Xương Rồng ẩn bóng cuộc đời ta!

BÀI THƠ: CÂY XƯƠNG RỒNG

Tác giả: Đặng Minh Mai

Ồ đẹp quá xương rồng đón nắng Giữa bạt ngàn cát trắng bao la Vẻ đẹp kiều diễm kiêu saVững vàng trước những phong ba dập vùi

Không gục ngã thở dài ngao ngán Bởi gian nan buồn chán tiết trời Hanh khô hạn hán một đời Xương rồng vẫn sống sáng ngời niềm tin

Đời vất vả năm chìm bẩy nổi Bởi mưu sinh quá đỗi nhọc nhằn Bền lòng đừng ngại khó khăn Hiển vinh sẽ đến cũng nhanh thôi mà

BÀI THƠ: HOA SA MẠC

Tác giả: Hương Nguyễn

Khi xưa sa mạc buốt đêm trường Mỗi lúc đêm về ngập tuyết sương Cụm cỗi trổ hoa yêu cuộc sống Xương rồng cát nóng chịu tai ương Sau lưng êm ấm không mơ tưởng Trước mặt rét tơi vẫn mộng thường Gió thổi tư bề hồn khát vọng Tình nào cháy bỏng ái nào vương.

BÀI THƠ: HOA XƯƠNG RỒNG TÔI YÊU

Tác giả: Triệu Phú Tình

Từng gai nhọn tỏa vươn Mạnh mẽ hồn bất diệt Thời tiết dù khắc nghiệt Vẫn tha thiết đâm trồi

Tôi yêu lắm biết không?BÀI THƠ: HOA XƯƠNG RỒNG

Tác giả: Trần Hữu

BÀI THƠ: CÂY XƯƠNG RỒNG

Thơ: Cửa Tùng

Dáng đứng uy nghi chẳng nhún nhường Ngày đêm dãi nắng với dầm sương Mưa tuôn sấm chớp không hề nản Bảo tố phong ba vẫn quật cường Trổ vạn mầm non ngời lộc biếc Đơm ngàn nụ thắm ánh như gương Xương Rồng – biểu tượng lòng trung nghĩa Sức sống hiên ngang thật lạ thường.

BÀI THƠ: XƯƠNG RỒNG TRÊN SA MẠC

Tác giả: Nguyễn Hưng

Qua đắng cay nếm vị đời ô trọc Để sinh tồn trong lăn lóc bon chenMặc kệ người dẫm đạp sống đê hèn Như xương rồng ta chẳng hoen chẳng ố.

BÀI THƠ: HOA XƯƠNG RỒNG

Tác giả: Thanh Thống

Giữa bỏng cháy giấc mơ tình ấm hổi Ươm giọt nồng những tối đón trăng sao Nuôi tình yêu luôn thắm đượm ngọt ngào Ươm khát vọng vươn cao tràn sức sống

Dù bão táp phong ba hòa gió lộng Vẫn âm thầm xây mộng giấc mơ hoa Vững niềm tin trong bóng tối nhạt nhòa Ngời ánh sáng chói lòa tâm mãnh liệt.HOA XƯƠNG RỒNG

Thơ: Tây Tá

HOA XƯƠNG RỒNG

Thơ: Hoa Xương Rồng

Vốn chỉ ưa cuộc sống nơi hoang mạc Chẳng cần chăm hay tưới nước hàng ngày Vẫn đàng hoàng kiêu hãnh mọc thẳng ngay Tôi vẫn sống từng ngày vui bè bạn!HOA XƯƠNG RỒNG

Thơ: Hoàng Trần

Một loài cây đơm hoa từ gai góc Vẫn khoe màu cùng năm tháng kiêu sa Vẫn lung linh dù bão táp phong ba Tràn nhựa sống giữa cuộc đời rất lạ…!

HOA XƯƠNG RỒNG

Thơ: Phạm Văn Chương

Mang khiêm nhường đến với giữa cuộc đời Không bon chen buông những lời xu nịnh Cần một người trên thế gian ưa thích Đủ để khoe hoa bản lĩnh xương rồng.HOA XƯƠNG RỒNG

Thơ: Hồng Cẩm

Gom cảm xúc đôi lời xin tả Một loài hoa dân dã rạng ngời Nghe hồn ngập nỗi chơi vơi Xương Rồng mạnh mẽ như đời của ta!

Xem Bài Thơ Những Bài Thơ Tình Buồn Khi Xa Nhau Trong Tình Yêu, Đọc Bài Thơ Những Bài Thơ Tình Buồn Khi Xa Nhau Trong Tình Yêu Chi Tiết

Nội dung bài viết

Chiều anh về tìm lại những ngày xưa

Tiếng thời gian chỉ nghiêng về một phía

Phố chông chênh những điều em chưa biết

Chiều muộn màng viết tiếp thuở vào mơ

Bốn mùa đông anh đơn độc bơ vơ

Và bốn mùa xuân em ngóng chờ vạt nắng

Những khoảng cách cứ đầy lên lằng lặng

Nhưng lạ lùng nỗi nhớ vẫn nhân đôi…

Phố độ này ngày vội lắm em ơi!

Đường xưa cũ đêm dâng ngàn vạn lối

Anh áo bạc phong rêu đời lặn lội

Khói xanh màu những kỷ niệm không tên

Người đợi hoài kẻ lại cố tìm quên

Yêu đương rớt góc phố nào không rõ

Anh uống cạn mối tình thâu trong gió

Uống cả em nên thơ hóa sắc màu

Có phải mình đã rất rất xa nhau?

Nên chiều nay đại dương không còn hát

Mây bạc đầu những tháng năm trôi lạc

Trả cho người đôi mắt của mùa xuân.

Chiều anh về, đơn lẻ những bàn chân…

(Bằng Lăng Tím)

2, Mùa Qua Phố

Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố

Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên

Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền

Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt

Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức

Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian

Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang

Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ

Con đường này ngày xưa em vẫn bước

Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca

Mùa năm nào đã in dấu em qua

Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó

Hương tóc ấy có phải về theo gió?

Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang

Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng

Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!

(Bằng Lăng Tím)

3, Từ Mùa Hạ Chết

Phượng đã nở rồi em biết không?

Nắng về buốt giá bóng chiều phong

Với anh băng lạnh mùa nguyệt quế

Em xa thăm thẳm một trời hồng

Lữ khách bước buồn bên tiết hạ

Cánh chim rũ mỏi giữa mây ngàn

Tâm tư phân nửa nghe còn nặng

Ba đợt thu rồi chẳng hỏi han

Em về chốn ấy chẳng biết đâu!

Đêm đêm luyến nhớ buổi sơ đầu

Phượng tàn theo anh từ dạo ấy

Tình chết trong màu đôi mắt nâu

Ôi chuyện cuộc đời chuyện bể dâu

Anh kể ai nghe, gió vợi sầu

Từ mùa hạ chết, mùa em bước

Hạ là vô vàn hạt lệ ngâu

Anh nhớ về em một lần thôi

Duyên xưa vụt tắt lỡ mất rồi

Dấu trong đáy tim câu chuyện cũ

Xin gửi nỗi lòng trong áng thơ

(Bằng Lăng Tím)

Vàng xơ xác giữa hồn xuân xanh lá

Vàng tả tơi cơn mưa hạ đầu mùa

Vàng ưu sầu ru cành lá đong đưa

Vàng nức nở nhớ người xưa hờ hững

Tôi tìm về độ thu chiều tháng bảy

Sao tim em cất bước chẳng đợi chờ

Và thu hỡi, liệu rằng thu có tuổi?

Lớn dần theo đau đớn với mộng mơ

Mùi khói thuốc quyện vào hương làn tóc

Con phố quen nhớ phố lạ đau lòng

Em quên rồi hay em đang bận khóc

Mà hồi âm chẳng có, kẻ chờ trông!

Vàng thu rồi, bởi lá xào xạc đấy

Ta xốn xang một mùa lá bay ngang

Vàng thu rồi, mùa chia ly trần thế

Em đi rồi, màu lá úa thở than…

(Bằng Lăng Tím)

Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắng

Lắng nghe đêm rớt nặng lòng đêm

Khói thuốc ưu sầu rơi rất lặng

Tiếng ai than thở ghé qua thềm

Tôi đi trên lối ngày xưa ấy

Ơ hay sao lá cứ rơi đầy

Thu giữa hạ vàng thu sống dậy

Ngỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say

Em tìm nỗi nhớ của chiều nay

Tôi giấu tận sâu đáy tim gầy

Em về dưới bóng chiều trở gió

Tôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây…

(Bằng Lăng Tím)

6, Giá Băng Tình Hạ

Tim hóa đá: người đi về nẻo ấy

Tĩnh mịch đêm sương lạnh đẩy hồn trôi

Mảnh trăng gầy ai nỡ bẻ làm đôi

Ném vào nhau một cuộc tình dang dở

Tình nợ tình chất chồng bao mảnh vỡ

Thương nhớ thương trăn trở nỗi niềm riêng

Hận và yêu từng cơn chảy triền miên

Trên dòng sông mối tình đầu bồi lở

Tình mênh mang dập dìu trôi theo gió

Nhớ chiều nào môi đỏ ngại ngùng trao

Đâu bài thơ tình tứ những ngọt ngào

Nay se sắt, lạnh lùng, rơi, khói thuốc

Phố bây chừ vẫn hàng cây gầy guộc

Bóng ngả chùng bên thềm đá rêu phong

Ta hiên ngang ngọn lửa cháy trong lòng

Mà lạnh quá! Giữa hạ sầu băng giá…

(Bằng Lăng Tím)

7, Bóng Dáng Người Xưa

Sao tình chết khi mới vừa chớm nở

Để nửa hồn lạc lõng nửa hồn đau

Áo tím ai lịm tím khoảng trời sầu

Ta điên dại bao nỗi niềm tình ái

Mùa nơi đâu để thu tàn rơi mãi

Mắt lá buồn xơ xác thuở còn xanh

Bóng hoàng hôn đưa ký ức mỏng manh

Chìm vào tối, khuất xa vào màn tối

Đêm lẩn khuất ngã ba đường lầy lội

Sương khuya rơi buốt lạnh rét bờ vai

Cuối đường kia hiển hiện một hình hài

Sao quen quá! Người dưng, hay tình cũ?

(Bằng Lăng Tím)

8, Đợi Chờ Tình Hạ

Nắng trôi qua vùng cao rực cháy

Em đi về quên tóc tơ riêng

Khép áo giấu làn hương mười bảy

Ta loay hoay gió cuốn lên tìm

Cơn mưa cũ ướt mềm vai áo

Nhớ nhung nào gõ nhịp trong tim

Dốc đường thoảng dư hương mờ ảo

Dã quỳ xanh nép bụi im lìm

Ta khao khát tiếng yêu mùa hạ

Để tắm mình trong mắt em yêu

Môi hôn trao thuở nào vụng dại

Thời gian đưa ngưng đọng trời chiều

Hạ mùa này xác xơ mắt lá

Câu thơ buồn ta viết hôm kia

Cung đàn buông âm trầm rất lạ

Như khóc thương một nỗi chia lìa

Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi

Dáng em về gót mịn chân qua

Chợt nhạt nhòa người xa vời vợi

Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?

Chút luyến tiếc còn vương làn tóc

Ta đợi chờ mùa hạ lại sang

Âm vang nào nghe như tiếng khóc

Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang

(Bằng Lăng Tím)

9, Hạ Về Trong Đáy Mắt Nâu

Cái nắng hè oi bức đổ mồ hôi

Gió mây trôi hững hờ bằng lăng tím

Hạ lại về giục lòng ta tìm kiếm

Em giấu gì đằng sau đáy mắt nâu?

Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?

Sao chẳng nói để ve sầu nức nở

Mưa hạ về nghe như lời than thở

Bụi thời gian bị bôi xóa lạnh lùng

Ta chạnh lòng đơn lẻ vẽ chân dung

Một hồn thơ cho những ngày xa vắng

Gửi tặng em tiếng tự tình sâu lắng

Tiếng yêu đầu thuở mười tám ngây ngô

Giờ qua rồi thời áo trắng vu vơ

Em vẫn thế, thờ ơ nào có biết

Phượng vẫn rơi, và rơi không kể xiết

Ngọn lửa tình còn thổn thức trong ta

Hạ nay về ta nhớ hạ hôm qua

Nhưng hạ hỡi, ta chẳng còn lo sợ

Ngày hạ đi bỏ lại tình dang dở

Nay hạ về, tình vẫn vậy, dở dang…

(Bằng Lăng Tím)

10, Tình Cũ Sang Trang

Em báo tin vui, cớ sao buồn?

Miệng cười buốt giá lệ thầm tuôn

Đò đã sang ngang, em – người ấy

Tủi thân bến vắng gió nhẹ luồn

Đến những hoàng hôn nhạt nắng vàng

Mấy ngày tím ngắt bóng chiều loang

Tôi đợi người xưa, xa xăm quá!

Mây sầu trôi dạt cõi tình hoang

Chạnh lòng cô lẻ độ thu rơi

Tìm em ngơ ngẩn bốn phương trời

Người chắc hững hờ vui tình mới

Chẳng biết nơi này mưa mưa rơi

Tôi nhớ bụi tình vương ngày trước

Em ngồi tính chuyện của mai sau

Như cánh hồng phai bên dòng nước

Thấm thoắt thời gian đã vụt mau

Nhớ cả đêm đông trời buốt lạnh

Quạnh quẽ đêm rơi ánh nguyệt tà

Em ngồi lặng yên nghe tôi kể

Những chuyện trong đời đã trôi qua

Thôi hết rồi sao, lỡ thật sao?

Tôi đâu có ngờ chuyện hợp tan

Giờ nghe tin ấy tim đau nhói

Khói thuốc pha sương nhuộm lệ tràn

Tôi vẫn tìm em trong áng thơ

Viết về cái thuở đã mộng mơ

Dẫu em chung bước bên người ấy

Tôi vẫn nơi đây một kẻ khờ

Tôi vẫn tìm em, vẫn trông chờ

Vẫn tìm yêu dấu, vẫn ngu ngơ

Những tối trăng mờ nghe đêm rớt

Tôi biết tình em vẫn hững hờ…

Cập nhật thông tin chi tiết về Xem Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo, Đọc Bài Thơ Những Bài Thơ Hay Viết Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Và Tình Người Bạc Bẽo Chi Tiết trên website Dtdecopark.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!